Đại Lão Yêu Tộc Ở Hiện Đại

Chương 50: 50: Chương 48




Không biết đã rời đi bao lâu, rốt cuộc Thẩm Mộng cảm giác được có xu thế ra khỏi đây, hắn cảm nhận được gió nhẹ, loại cảm giác này không giống như con đường lúc trước, gió của nơi đó là lạnh lẽo, mà nơi này chính là gió nhẹ bình thường mang theo mát mẻ.

“Thầy Thẩm, tôi cảm nhận được gió.”

Chu Húc nhắm mắt bởi vì không cách nào nhìn thấy đồ vật, cảm giác càng thêm nhạy bén hơn so với Thẩm Mộng.

“Là có gió, lập tức liền có thể đi ra, có lẽ…” Phía trước đen như mực, ngay cả Thẩm Mộng cũng không quá chắc chắn.

Chu Húc rất thông minh, trong nháy mắt y liền bắt được một chút chần chờ trong lời nói của Thẩm Mộng, sau đó cười giống như một tên ngốc.

“Thì ra Mộng Điệp cũng có lúc không xác định được phương hướng.”

Thẩm Mộng giơ tay cho y một cái tát, sau đó dứt khoát chụp lên đầu y, “Còn rất nhiều chuyện cậu không biết, nhanh chóng câm miệng cho tôi, đây cũng không phải là chuyện đáng cười.”

Che đầu, Chu Húc thều thào đáp lại, giống như ông già nằm trên giường bệnh không dậy nổi, Thẩm Mộng hừ một tiếng, cuối cùng vẫn là không cho cậu cái tát nữa.

Nhiệm vụ hiện tại vẫn là nhanh chóng rời khỏi nơi này, lại chậm nữa sau khi rời khỏi đây trời đều phải đen rồi.

“Thầy Thẩm, anh giận à?” Đột nhiên, Chu Húc hỏi một câu như vậy, Thẩm Mộng sửng sốt, thiếu chút nữa không hiểu rõ ý của y là gì.

“Liên quan gì tới cậu.” Thẩm Mộng nhìn y, con nhện này nhắm mắt, nắm chặt tay áo mình giống như đứa nhỏ, lúc này nhưng thật ra mềm mại, nhìn qua rất biết điều, Thẩm Mộng cảm thấy vẫn là do không để lộ mắt ra.

Đôi mắt kia của y khiến cho người ta ấn tượng quá khắc sâu, hơi không để ý đều có thể cảm thấy là đang uy hiếp người.

“Anh xem, nơi này có rất nhiều cánh bướm, tuy rằng không biết có phải là Mộng Điệp hay không, nhưng chết rất nhiều rất nhiều người.” Tay Chu Húc múa may lung tung, có lẽ là muốn chỉ vào Thẩm Mộng nhưng không biết hắn đứng ở chỗ nào.

“Cho nên?” Thẩm Mộng nhìn y múa may giống như tên ngốc.

“Chính là… hình như trước giờ thầy Thẩm rất để ý tộc Mộng Điệp, đột nhiên nhìn thấy loại chuyện này, có thể tức giận hay không?”

Người này nhắm mắt, nhưng cho dù nhắm mắt cũng không che dấu được vẻ vui sướng khi người gặp họa của người này, Thẩm Mộng đột nhiên nhận ra, Chu Húc từ nhỏ đến lớn, có lẽ là không ai không ghét bỏ, thuộc tính nhìn người khác không vui liền có thể cười được của y này.

Hiện tại Thẩm Mộng liền muốn đánh y.

“Cho nên?” Thẩm Mộng lại dò hỏi một lần nữa.

“Cho nên…” Chu Húc cong môi, “Cho nên thầy Thẩm, anh khóc chưa?”

“Khóc?” Thẩm Mộng cười lạnh một tiếng, “Cậu khóc tôi cũng không có khả năng khóc, cậu có bệnh à, nói nhiều như vậy liền hỏi tôi có khóc không.”

Chu Húc nghĩ một chút, lúc này mới trả lời một câu ngoài dự đoán: “Có lẽ là do tôi chưa từng thấy, cho nên liền muốn nhìn một lần.”

Cưỡng ép lôi kéo Chu Húc không biết đựng cái gì trong đầu tiếp tục tiến lên phía trước, lúc này Thẩm Mộng hoàn toàn không muốn nghe y nói, gia hỏa này liền giống, không đúng, phải là người bệnh tâm thần mới đúng, không biết trong đầu nghĩ cái gì.

Từ lúc bắt đầu cứ khăng khăng cùng hắn ở bên nhau, thậm chí nói bướm nhỏ là con do y sinh, đến hiện tại đột nhiên hỏi hắn có khóc không.

Lung tung rối loạn không đầu không đuôi, thậm chí Thẩm Mộng hoài nghi gia hỏa này là chạy ra từ bệnh viện tâm thần.

Thẩm Mộng không nói lời nào, Chu Húc tự lầm bầm trong chốc lát, có lẽ cảm thấy không có ý nghĩa, liền không nói nữa.

Hai người cứ đi trong bóng đêm an tĩnh như vậy, đúng lúc này, Chu Húc đột nhiên hỏi một câu.

Y hỏi: “Nếu như tôi có việc gạt anh, anh có trách tôi không?”

Thẩm Mộng dừng bước, hắn nhìn Chu Húc, “Có khi nào cậu không có chuyện gạt tôi, bắt đầu từ ngày đầu tiên cậu chạy đến bên cạnh tôi, cậu tự ngẫm lại một chút, cậu mẹ nó có một câu là thật sao?”

“Tôi thích tiểu Hồ điệp.”

“Cái gì?”

“Đó là lời nói thật.”

Thẩm Mộng liền trầm mặc, hắn nhìn chằm chằm Chu Húc, một lúc sau mới nhớ tới mắt của gia hỏa này sắp mù rồi, nhắm mắt lại căn bản không nhìn thấy vẻ mặt sắp thịnh nộ của mình, hiện tại hắn tương đối muốn biết rốt cuộc người này lại giấu giếm mình cái gì.

Nếu như y đã nói vậy, này chứng tỏ y biết được cái gì đó, nhưng chính là y không nói cho mình.

Một vạn năm này là Thẩm Mộng ngủ một giấc mà qua, trải qua một cách chân thật như Chu Húc sao lại ngây thơ như vậy?

Mắt thấy người này lúc nào cũng là một dạng không nói không rằng*, giống như không biết gì, Thẩm Mộng cũng không hỏi tiếp, hắn chỉ nghẹn một hơi chậm rì rì đi tiếp, lại rời đi không bao lâu, rẽ vài cái loanh quanh lòng vòng, rốt cuộc Thẩm Mộng thấy được chút ánh sáng không thuộc về lòng bàn tay mình.

(*不言不发: bất ngôn bất phát)

“Tiểu Hồ điệp, tôi cảm thấy được ánh sáng, chúng ta đã ra rồi sao?”

Nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được ánh sáng, con nhện này thật mẫn cảm.

“Cuối cùng cũng ra được.” Thẩm Mộng thở phào một hơi, một hơi ở ngực lại không lên không xuống, nghẹn ở ngực khó chịu.

Chu Húc cười cười sờ soạng đi lên trước, mắt của y híp lại thành một đường kẻ nhỏ, tiếp theo đã bị ánh sáng đâm làm cho nhắm về, y mở ra nhắm lại không biết mệt, làm cho mắt mình thích ứng, đương nhiên kết quả cũng không được cái trứng gì.

Thẩm Mộng thấy bộ dạng này của y lại tức giận, dựa vào cái gì hắn ở chỗ này tức muốn chết, gia hỏa này lại không thèm để ý một chút nào.

Đưa tay kéo lại Chu Húc đã đi xa được mấy bước, ấn y vào vách tường, Chu Húc nhắm mắt liền có chút choáng váng, hồi lâu mới hé miệng phát ra âm thanh.

“Thầy Thẩm?”

Chu Húc thích gọi Thẩm Mộng là thầy Thẩm hoặc là tiểu Hồ điệp, hai xưng hô này đã dùng nhiều lần, gọi đến không hề nghiêm túc, giống như đang gọi người yêu nhỏ.

“Có phải cậu đang rất vui vẻ hay không.” Thẩm Mộng mặt đối mặt với Chu Húc, mặt gần như sắp sửa dán vào nhau, Chu Húc ngẩng đầu nhìn hắn, tuy rằng y nhắm mắt.

Y sửng sốt một chốc, tiếp theo mới cười rộ lên, “Đương nhiên rất vui vẻ, tôi đặc biệt đặc biệt vui vẻ.”

Chỉ cần thấy được biểu tình khác với bình thường của Thẩm Mộng, vui vẻ cũng được tức giận cũng được, chỉ cần là không cùng một dạng, y liền vui vẻ.

Thẩm Mộng nhíu mày, hắn ghét nhất chính là điểm này của Chu Húc, cứ phải nhìn thấy người khác không thoải mái y mới vui vẻ, giống như thảm kịch của người khác chính là nguồn vui của y, tại lễ tang y đều có thể cười đến nở hoa.

“Cậu có thể đừng cười như vậy được không? Tôi mặc kệ cậu gạt tôi cái gì, tốt nhất là cậu nên cầu nguyện tôi vĩnh viễn không biết, nếu như là cản trở chuyện của tôi, vậy cậu nên biết ngày đó sẽ là ngày chết của cậu.”

Chu Húc bình thản gật gật đầu, “Tôi biết.”

“Cậu người này thật sự có bệnh.” Chu Húc luôn hỏi hắn có thích mình hay không, có muốn ở bên nhau với y hay không, nhưng càng tiếp xúc với gia hỏa này càng lâu, hắn càng cảm thấy người này ngay cả bạn bè cũng không thể làm, bởi vì không biết lúc nào có thể hố hắn một phen.

Đừng nói chi là lúc làm người yêu.

Nhưng Chu Húc không nghĩ như vậy, tuy rằng y nhắm mắt, nhưng y cũng biết Thẩm Mộng là đang đối mặt với y, hơn nữa rất gần.

Hoàn toàn không cách nào khống chế được thân thể của mình nghiêng về phía trước, cùng một chiều cao khiến cho nơi y hôn vừa vặn là môi của Thẩm Mộng.

Cảm nhận đến xúc cảm mềm mại này Chu Húc liền nghĩ: Xong đời, sẽ bị Thẩm Mộng đánh chết.

Nhưng thẳng đến khi Chu Húc dời đầu ra sau, rời khỏi môi của người này, y đều không cảm giác được nắm đấm thô bạo của Thẩm Mộng, người này… không thèm để ý?

Trên thực tế Thẩm Mộng vẫn là rất để ý, chỉ là hắn chưa kịp phản ứng, tuy rằng thời điểm quen biết lúc trước Chu Húc cũng sẽ động tay động chân với hắn, nhưng mỗi lần đều bị mình đánh lại, Chu Húc kiêng kị nắm đấm của mình, cho nên sẽ khắc chế.

Đột nhiên, Thẩm Mộng cảm thấy mình thật bất đắc dĩ, đối mặt với một cục diện siêu rối rắm không nói, đồng đội còn là loại đồng đội heo như Chu Húc.

Buông Chu Húc ra, Thẩm Mộng nắm tay áo của y đi ra ngoài, chỉ cần hơn mười mét nữa bọn họ liền có thể rời khỏi nơi tối đen như mực này.

“Thầy Thẩm? Tiểu Hồ điệp?” Chu Húc có chút kỳ quái, còn có chút tò mò, “Hôm nay anh thật dễ nói chuyện.”

Trong tình huống bình thường Thẩm Mộng lúc này chính là cho dù có ra hay không cũng phải đánh y một trận trước đã.

Thẩm Mộng làm như không nghe thấy, bước chân cũng không tạm dừng, liền đi một đường như vậy tới phía dưới ánh sáng.

Thẩm Mộng có thể nhịn không đánh y, nhưng được xưng là vũ khí bí mật mạnh nhất của tộc Mộng Điệp lại không thể nhịn được, nó rời khỏi bờ vai của Thẩm Mộng, vung vẩy đôi cánh của mình bắt đầu quật Chu Húc, không chỉ là tay, ngay cả mặt cũng quật.

Gia hỏa không biết xấu hổ này, cũng dám dụ dỗ đứa trẻ của tộc Mộng Điệp bọn họ.

Đúng, trong mắt của vũ khí bí mật này, Thẩm Mộng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Chu Húc cảm thấy ngón tay nhói một cái, tưởng tượng cũng biết là cái gì đánh y, nhưng Chu Húc lại không nói gì, y cảm thấy rất không đúng, Thẩm Mộng mà y quen không phải là cái dạng này.

Tuy rằng y muốn nhìn thấy những biểu tình khác nhau của Thẩm Mộng, nhưng cũng không phải loại này.

Kỳ lạ khiến y không thể hiểu nổi.

“Thẩm Mộng.” Chu Húc rất ít khi gọi thẳng tên Thẩm Mộng, “Có phải anh đang giận hay không?”

Phần cuối là một cái hố, ánh sáng là từ phía trên chiếu xuống, hắn ngẩng đầu nhìn lên, bớt chút thời gian trả lời Chu Húc, “Cậu thấy có lúc nào tôi không tức giận? Tôi vẫn luôn tức giận.”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng thực tế Thẩm Mộng rất ít khi tức giận, hắn chỉ có tính cách không tốt, thích giải quyết mọi thứ bằng bạo lực, rất nhiều chuyện căn bản không thèm để ý.

Chu Húc nghĩ một chút, y nói: “Tôi biết, anh không thích tức giận, vẫn luôn tức giận chính là tôi.”

Y biết không có ai càng lòng dạ hẹp hòi hơn y, chuyện bởi vì là tộc Quỷ khiến cho y sau khi sinh ra bị người ghét bỏ được y nhớ thật lâu thật lâu, đến hiện tại đều phải tính kế toàn bộ tộc đàn của bọn họ, thù mà y mang là tính toán mang theo cả đời.

Cho nên một khi Thẩm Mộng tức giận, Chu Húc không biết mình có thể dỗ trở về được hay không.

Thẩm Mộng không trả lời, hắn đang nghĩ biện pháp đi ra khỏi chỗ quỷ quái này, cửa ra liền ở bên trên, nhưng thật sự là quá cao, trừ phi hắn mọc ra cánh… À, đúng vậy, Thẩm Mộng là có cánh.

Chỉ là hắn không muốn dùng ở trước mặt Chu Húc mà thôi.

Nghĩ tới đây Chu Húc ngồi xổm xuống, nhìn qua đáng thương nhỏ yếu lại bất lực.

Thẩm Mộng nhìn thoáng qua y lại để cho y tiếp tục giả đáng thương, con bướm màu vàng cũng bay tới, bay tới bay lui trước mặt Thẩm Mộng.

Bột phấn màu vàng rơi xuống tạo thành mấy chữ trên không trung: Y không có lòng tốt.

Bị Lão tổ tông nhà mình nhắc nhở, Thẩm Mộng thở dài một hơi.

“Tôi biết.”

Hắn vẫn luôn biết rõ loại người như Chu Húc thật sự chọc người phiền, y ngoại trừ tính kế chính là tính kế, thậm chí Thẩm Mộng cảm thấy gia hỏa này khăng khăng đi Nhân giới cũng là vì biết hắn ở nơi đó.

Nhưng mà… này cũng không có biện pháp.

Ai bảo hắn chính là bị trói lại với tên thần kinh này, dây thừng bị Chu Húc cột thành gút chết, nếu như muốn cởi bỏ liền phải dùng một cái kéo trực tiếp nhất đao lưỡng đoạn, cũng không còn cách nào khôi phục lại nguyên vẹn như bộ dạng ban đầu.

Hắn tạm thời còn chưa muốn làm cho tình huống trở nên không xong như vậy.

Sau một vạn năm, dường như hắn cũng chỉ quen biết một tên tâm thần như vậy.