Sau khi trở lại trường cũng đã sớm hết giờ lên lớp, Thẩm Mộng đến phòng học nhìn thoáng qua, các học sinh đã đi không còn một mống, Chu Húc ngồi trong đình* cầm điện thoại một bên xem một bên cười, giáo viên ma quỷ Thẩm Mộng không lên lớp đã trở thành một trong mười chuyện lạ của toàn bộ diễn đàn.
(*小亭子 tiểu đình tử.)
Nhưng ngoài bài viết ngàn ngàn vạn* của Thẩm Mộng ra, thế nhưng ở trang chủ lại có một bài viết vẫn luôn treo ở trang đầu.
(*千千万万: hình dung số lượng rất nhiều.)
Chu Húc híp híp mắt, cười như không cười mở bài viết này.
Chủ đề: Nghe nói chưa? Hoa hậu giảng đường khoa báo chí đột nhiên điên rồi!
Lầu 1: Hoa hậu giảng đường khoa báo chí? Cậu nói chính là người có cái tên đẹp như vẽ, sau đó cha mẹ không còn?
Lầu 2: Đánh mã* này, cùng một kiểu với không đánh.
(*码打 mã đả. Hình như nguyên câu ám chỉ nói như k nói hay sao ak.)
Lầu 3: Như thế nào một người đang bình thường liền điên chứ? Buổi sáng tớ nghe được tiếng xe cứu thương, chẳng lẽ chính là cậu ấy?
Lầu 4: Tớ là chủ topic, đúng, chính là cậu ấy, chúng tớ cùng một chuyên ngành, đang đi học chung, thầy giáo đang giảng bài, cậu ấy đột nhiên thét lên, sau đó chỉ vào thủy tinh, hét đến khàn giọng, một bên hét một bên nói mẹ đừng giết con.
Lầu 5: Đệch… nổi da gà hết người rồi.
Lầu 6: Các cậu nói thật sự có quỷ hay không, mẹ cậu ấy còn không phải là người chém chết ba cậu ấy rồi tự sát kia sao?
Lầu 7: Tớ thấy cậu ấy sợ hãi không giống như giả, dù sao, nếu không phải điên rồi thì chính là thật.
Lầu 8: Cậu nói, như thế nào từ khi có một học sinh bị chết, cả trường liền kỳ kỳ quái quái, đủ thứ chuyện lung tung rối loạn thần thần quỷ quỷ đều xuất hiện.
Lầu 9: Tớ vẫn cảm thấy trên thế giới này không có quỷ, chúng ta phải tin tưởng khoa học kỹ thuật nha các anh chị em.
Lầu 10: Cửu ca, không phải chúng tớ không tin khoa học, mà những chuyện này thật sự quá mức không bình thường, cậu cũng chưa từng chết làm sao biết thế giới này không có quỷ.
Lầu 11: Người ta đều đã bệnh rồi, mấy cậu có thể tích đức một chút hay không, đừng bịa đặt người ta như vậy.
Lầu 12: Cái gì gọi là bịa đặt, tớ chính là tận mắt nhìn thấy cậu ấy đột nhiên đứng lên, chính tai nghe được cậu ấy thét lớn.
Lầu 13: Xe cứu thương đều tới rồi, còn nói bịa đặt cái gì.
Lầu 14: Tớ chính là có hỏi thăm giáo viên, bạn học Từ chỉ là áp lực tâm lý quá lớn mà thôi, đi bệnh viện điều chỉnh một chút liền khá hơn nhiều.
Lầu 15: Dừng, còn chưa nhất định là điều chỉnh tâm lý hay là uống thuốc điên.
Lầu 16: Lầu trên sao miệng lại thúi như vậy! Tùy ý bịa đặt còn lý luận? Đừng nói ngày thường ghen ghét bạn học Từ liền lựa lúc này ra mặt, tôi liền sảng khoái nói thẳng, cho dù không có bạn học Từ, cũng không tới phiên cậu!
Lầu 17: Lầu 16 có bệnh hả? Cái gì gọi là ngày thường ghen ghét bạn học Từ? Tôi thấy cậu mới là bịa đặt nói suông.
Lầu 18: Tớ là bạn cùng phòng của bạn học Từ, gần nhất tâm lý của cậu ấy chịu rất nhiều áp lực, thường xuyên làm ác mộng cả đêm, khi đó cậu ấy đã nói muốn đi tìm bác sĩ tâm lý tâm sự, bởi vì bận quá chưa đi, ở chỗ này tùy tiện mắng chửi người, nói bạn học Từ trở thành người điên, tớ muốn hỏi các cậu lương tâm có đau hay không, tùy ý đặt điều cho một thiếu nữ hoa quý*, các cậu thật sự là hơi quá đáng rồi!
(*花季女孩 hoa quý nữ hài: thiếu nữ 16 tuổi.)
Lầu 19: Nói đúng đó, làm sao có thể đột nhiên điên được, bịa đặt cũng không bịa chân thật một chút.
Lầu 20: Tôi bịa đặt? Các cậu thật sự là buồn cười, ở trong diễn đàn giấu tên nói mình là bạn cùng phòng với bạn học Từ thì chính là bạn cùng phòng của cậu ấy? Các cậu không nên ngây thơ quá.
Lầu 21: Chủ topic cố tình gây sự!
Bắt đầu từ chỗ này, dưới lầu lập tức chuyển thành trận chiến đấu võ mồm*, một lần đấu chính là mấy trăm lầu, không thể không nói, cô bé Từ Trường Dao này quá mức ưu tú, trêu chọc không ít người nhằm vào cô, nhưng tương đối, cũng gặp được không ít bạn bè.
(*撕逼 Tê bức: là kiểu nữ với nữ cãi nhau, xâu xé nhau, bây giờ thông dụng là fan với fan đấu võ mồm, cãi lộn với nhau.)
Ầm ĩ đến cuối cùng, bài viết bị khóa, những người kia không phục, vì vậy bắt đầu oanh oanh liệt liệt… spam trang chủ.
Lúc Thẩm Mộng đi qua liền thấy con nhện này nhìn màn hình di động như suy tư gì đó, đi qua nhìn một chút, chỉ thấy chữ nhỏ kín cả màn hình, chỉ nhìn thoáng qua hắn liền lười xem, đống chữ này hắn xem đau mắt.
“Thầy Thẩm.” Chu Húc nhìn về phía hắn, trong mắt mang theo chút quỷ dị, “Còn nhớ rõ người học sinh tới tìm chúng ta lần trước không?”
Sau vài giây Thẩm Mộng mới nhớ tới người Chu Húc nói là ai, “Cậu nói chính là đứa con gái của gia đình ở căn phòng cuối hành lang kia?”
Chu Húc gật gật đầu, “Đúng, Từ Trường Dao, tên thật dễ nghe, buổi sáng hôm nay trò ấy được đưa vào bệnh viện, hình như là lại nhìn thấy mẹ trò ấy đang nhìn trò ấy, khả năng còn làm ra cái gì nữa, khiến cho cảm xúc của trò ấy sụp đổ.”
“Hả, trò ấy.” Thẩm Mộng rốt cuộc nhớ tới cô bé nói chuyện cùng với bọn họ, “Mẹ trò ấy vẫn còn xuất hiện?”
Chu Húc vô cùng hứng thú tắt màn hình di động, y kéo cổ tay Thẩm Mộng nói: “Thầy Thẩm, chúng ta đi xem trò ấy đi, nói không chừng thứ tiểu Trường Dao thấy thật sự là quỷ!”
Thẩm Mộng giật cổ tay mình ra khỏi tay y, “Không phải buổi sáng cậu bắt được một con quỷ rồi sao?”
“Không giống!” Chu Húc phản biện với lý do chính đáng: “Một là nam quỷ, một là nữ quỷ!”
Nhìn chằm chằm Chu Húc một lát, hắn xem đồng hồ, còn chưa tới giữa trưa, “Vậy được rồi, buổi chiều tôi có tiết, đi sớm về sớm.”
Trong bệnh viện, Từ Trường Dao ngồi trên giường bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ, thoạt nhìn cảm xúc đã ổn định lại, dì nhỏ của cô đang ngồi bên cạnh không ngừng bảo cô phải biết tự chăm sóc cho bản thân.
“Tiểu Dao à, tuy rằng dì không biết nói với con thế nào, nhưng mà, con phải tin, mẹ của con là yêu con.”
Từ Trường Dao chớp chớp mắt, cô quay đầu nhìn về phía dì nhỏ, “Thật vậy sao? Nhưng mà… bà ấy muốn giết chết con.”
“Nguyên nhân khiến người mẹ muốn mang con mình đi thường là bởi vì sợ con mình chịu khổ.” Dì nhỏ thở dài một hơi, “Tình cảm giữa dì và mẹ con từ nhỏ đã rất tốt, không có ai hiểu rõ hơn dì, thời điểm sinh ra, chị ấy yêu con biết bao nhiêu.”
Từ Trường Dao cong môi, là một nụ cười khổ sở. “Dì nhỏ, chuyện này đều đã đi qua lâu như vậy rồi, đừng nói nữa.”
Dì nhỏ vẫn muốn nói thêm gì đó, nhưng Thẩm Mộng cùng Chu Húc vừa vặn gõ cửa vào lúc này, Từ Trường Dao nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng cô biết dì nhỏ là muốn tốt cho mình, nhưng mà… cô thật sự không muốn thảo luận đề tài này.
“Thầy Thẩm, còn có thầy Chu, chào hai thầy.” Từ Trường Dao nhìn bọn họ, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, bộ dạng ngoan ngoãn đặc biệt khiến người thương, dì vừa nhìn thấy là giáo viên, lại lập tức lải nhải.
Từ Trường Dao nghe một chốc, “Dì nhỏ, con muốn ăn gì đó, như là hoành thánh, dì có thể đi mua cho con được không?”
“Hả?” Dì nhỏ sửng sốt một chút, tiếp theo lập tức đáp ứng, “Đương nhiên rồi, tiểu Dao đã thật lâu không ăn gì rồi, dì sẽ đi mua cho con ngay bây giờ, nhất định phải ăn nhiều một chút!”
Nhìn dì nhỏ rời khỏi phòng bệnh, Từ Trường Dao thở dài một hơi, “Thầy Thẩm, trên thế giới này thật sự không có quỷ tồn tại ở đây sao?”
“Không có.” Thẩm Mộng vẫn kiên trì với điều này, “Trên thế giới này chỉ có người cùng yêu.”
Nghe thấy đáp án của Thẩm Mộng, Chu Húc cười lắc đầu, “Thầy Thẩm quả nhiên là lão ngoan đồng* trong truyền thuyết, chỉ cần xác định quan điểm, vậy sẽ không dễ dàng thay đổi.”
(*老古董 người ngoan cố, tư tưởng cổ hủ.)
“Vậy thầy Chu, thầy cảm thấy trên thế giới này có quỷ sao?” Từ Trường Dao nhìn Chu Húc đầy chờ mong, “Ngoại trừ đụng quỷ, em căn bản không có cách nào giải thích tất cả những chuyện xảy ra bên cạnh em.”
“Cho nên lúc ấy trò nhìn thấy gì?” Thẩm Mộng trấn an cô, “Chúng tôi tới chính là vì tìm hiểu tình huống.”
Từ Trường Dao hồi tưởng lúc đó, cho dù nhớ lại, cô cũng lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, dường như thứ kia đang ở trước mắt, cô nắm chặt góc chăn, cả người đều đang run rẩy.
“Ngày đó em với bạn cùng phòng đi học, vừa vào phòng em liền cảm thấy sau lưng đột nhiên lạnh lẽo, giống như có thứ gì đó cọ qua lưng em, lúc ấy em không để ý, chỉ là cảm thấy có thể là trong phòng mở điều hòa.”
“Trong lúc học, em có thể nghe thấy trong tiếng giáo viên đang giảng bài còn có một âm thanh khác, bà ấy đang gọi em, em sợ hãi, liền tìm kiếm âm thanh rốt cuộc đến từ chỗ nào, lúc này, tay của em sờ ra sau lưng mình, sờ đến một khuôn mặt.”
“Em sợ tới mức hét ầm lên, sau đó em liền thấy mẹ em đứng bên cạnh em, ngực của bà ấy nứt ra, cả khuôn mặt đều bị lột xuống, mặt của bà ấy liền ở sau lưng em.”
Miêu tả của Từ Trường Dao thật sự khiến cho người ta lập tức dựng tóc gáy, nhưng Thẩm Mộng cùng Chu Húc dù sao cũng không phải là người bình thường, nghe xong chuyện này bọn họ bắt đầu phân tích tính chân thật cùng khả năng của nó.
“Không phải ảo cảnh.” Thẩm Mộng đưa ra kết luận đầu tiên, “Ảo cảnh có tính quần thể, không có khả năng chỉ có mình trò ấy ở trong ảo cảnh, mà những người khác không bị ảnh hưởng gì, trừ phi giống như chúng ta, chủ nhân của ảo cảnh cũng ở bên trong.”
“Không cùng một dạng với con quỷ chúng ta bắt được sáng nay, bắt được sáng nay càng giống như là một chủng tộc hơn, thứ cô bé gặp phải càng giống như là quỷ hồn trên ý nghĩa truyền thống hơn.” Chu Húc gật đầu nói: “Nhưng cả hai đều rất thú vị.”
Ngay vào lúc hai người đang thảo luận, đột nhiên, Từ Trường Dao nhìn ngoài cửa sổ, sắc mặt tái nhợt, cả người đều đang run rẩy, cô mở to hai mắt, mồ hôi lạnh khiến cho đồng phục bệnh nhân sũng nước, cô phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, luống cuống tay chân chạy xuống.
Tiếng hét chói tai kinh động đến hai người cũng kích động đến bác sĩ, mọi người miễn cưỡng mới làm cho cảm xúc của Từ Trường Dao ổn định lại, dì nhỏ của cô cũng rốt cuộc trở về, thấy cô bé ngủ mê man lặng lẽ lau nước mắt.
Chu Húc nháy mắt ra hiệu cho Thẩm Mộng, hai người đi ra phòng bệnh, ngồi trên ghế dài trước cửa.
“Anh thấy được thứ gì không?” Chu Húc nhướng mày, “Vừa rồi hẳn là trò ấy thấy được thứ gì đó.”
“Chẳng có gì cả.” Thẩm Mộng cũng nhíu mày, “Nói thật, trên thế giới này không có ảo cảnh mà tôi không phát hiện được, cho dù là gian lận*, ở dưới mí mắt của hai người chúng ta cũng căn bản không làm được.”
(*Nguyên văn 做手脚 tố thủ cước: vì đạt đc mục đích nào đó mà ngầm tiến hành thủ đoạn nào đó.)
Chu Húc gật gật đầu, y chơi với ngón tay mình, khóe miệng cong lên, là một độ cong ôn nhu, “Thầy Thẩm, tôi đột nhiên nhớ tới một vài chuyện chúng ta đã xem nhẹ.”
“Cậu nói cái gì?” Thẩm Mộng nhìn về phía y, “Nói chuyện không nên để lại một nửa.”
“Chính là câu nói của một vị tiền bối nào đó để lại cho chúng ta khi chúng ta tìm được Bức họa phong ấn, phía trên không phải nói, kẻ địch không biết là gì này có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của ngươi, phóng đại cảm xúc đến tình trạng khó có thể tự khống chế.”
Con ngươi Thẩm Mộng chợt co lại, “Ý của cậu là, cô bé này là bị những thứ kia ảnh hưởng, trò ấy vốn sợ mẹ của mình, cảm xúc bị phóng đại đến tình trạng trò ấy khó có thể khống chế?”
“Đúng, tôi chính là có ý tứ này.” Chu Húc dựng ngón cái với hắn, “Lý do này mạnh hơn có người có thể động tay chân ở dưới mí mắt của hai người chúng ta nhiều.”
Quả thật. Thẩm Mộng rũ mi, chuyện có thứ có thể phóng đại cảm xúc này là sự thật bọn họ đã phát hiện, tình huống hiện tại, vô cùng có khả năng là cô bé quá sợ hãi thế cho nên xuất hiện ảo giác.
Ảo giác cùng ảo cảnh thế nhưng là hai dạng đồ vật, cũng đáng tin cậy hơn ảo cảnh nhiều.
“Được rồi, đi thôi.” Chu Húc vỗ vỗ vai Thẩm Mộng, “Chúng ta đi tìm, cô bé cũng không thể vô duyên vô cớ bị ảnh hưởng, nhất định là trò ấy đã đi đến chỗ nào, tiếp xúc cái gì đó, lúc này mới dẫn đến chuyện này xảy ra.”
Thẩm Mộng ngồi ở ghế nhìn y, “Cậu so với lúc trước, hình như thay đổi rất nhiều.”
“Thay đổi rất nhiều?” Chu Húc nghe vậy bật cười, “Vì đạt được tình yêu của thầy Thẩm, đương nhiên tôi phải trở nên thành thục hơn, anh nói đúng không.”