Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi

Chương 97




"Anh cho rằng mình rất mạnh, bất kể trí tuệ hay thể lực đều vượt trội hơn em." Sở Thiên Lê bình thản nói: "Anh đã nghe về Nước mắt hoàng tử Rupert chưa?" "Giọt nước mắt thủy tinh cứng hơn nhiều so với thủy tinh thông thường, có thể chịu áp lực hàng tấn mà không hề sứt mẻ.

Nhưng chỉ cần bóp nhẹ phần đuôi, nó sẽ vỡ tan ngay lập tức.

Anh cũng giống như Nước mắt hoàng tử Rupert, thậm chí anh còn không biết phần đuôi của mình nhạy cảm như vậy.

Còn em đã nhìn thấu từ lâu, chỉ là có muốn bóp nó hay không mà thôi."

Hạ Thời Sâm mang trong mình sự kiêu ngạo của một người ưu tú, và cậu ấy quả thực sẽ trở thành một người ưu tú trong số những người ưu tú, nhưng như vậy không có nghĩa là cậu ấy không có điểm yếu.

Cậu ấy bị Sở Thiên Lê chèn ép lâu như vậy vẫn không rời khỏi nhà, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng ấm áp của một gia đình ba người, đột nhiên đau lòng hạ quyết tâm, chẳng qua là bị bóp cái đuôi mà thôi.

Người ta luôn ngạc nhiên trước sự sụp đổ của kẻ mạnh, người đó rõ ràng lợi hại và nổi tiếng như vậy, sao gặp một chút khó khăn đã phải suy sụp? Tại sao lại lựa chọn rời đi một cách dứt khoát và quyết liệt?

Bản thân người đó chắc hẳn cũng không hiểu được, nhưng tiềm thức lại bị tử vi phản ánh rất rõ.

Hạ Thời Sâm chỉ cho rằng cô đang cố tình câu giờ, thản nhiên nói: "Đủ rồi, anh không muốn nghe em giả thần giả quỷ, em thích nói những lời ngu xuẩn như vậy thì cứ từ từ mà nói với chính mình đi."

Sở Thiên Lê chậm rãi nói: "Lời thì nói như vậy, nhưng một câu tiếp theo đây có thể khiến anh ngồi lại nghe tiếp."

Hạ Thời Sâm cười lạnh: "Làm sao có thể."

Nói xong cậu ấy kéo vali rời đi, không muốn ở lại tiếp tục dây dưa với Sở Thiên Lê.

Sở Thiên Lê: "Từ khi sinh ra em đã biết thân thế của mình, nhưng không hề có ý định trở về."

Lời nói của cô thấm đẫm trong gió đêm, mang theo chút lạnh lẽo truyền đến tai.

"... Em nói cái gì?" Hạ Thời Sâm khó tin quay đầu, nhìn thấy cô đang bình yên ngồi trong sân, vẻ mặt vẫn cà lơ phất phơ.

Trước sự kinh ngạc của cậu ấy, Sở Thiên Lê lại vỗ vỗ ghế đá bên cạnh, cười nói: "Bây giờ thì có thể tiếp tục nói chuyện âm gian chứ?"

Trong sân, cuối cùng Hạ Thời Sâm cũng ngồi trên ghế đá, hiện tại cậu ấy cảm thấy như đang bị khống chế, cơ bản là rơi vào bẫy của cô.

Cậu ấy không những không ra khỏi nhà mà còn bị lừa ngồi lại ở sân nhà mình.

Sở Thiên Lê tạm dừng phim hoạt hình, Hạ Thời Sâm vừa ngồi xuống liền mở miệng hỏi: "Sao lại không trở về?"

Nếu như Sở Thiên Lê vừa ra đời đã được đổi lại, thì tất cả những chuyện đằng sau sẽ không xảy ra, Hạ Thời Sâm cũng sẽ không lâm vào thế bị động.

"Bởi vì đây không phải lựa chọn tối ưu.

Nếu như trở về mà tốt hơn thì em nhất định sẽ làm." Sở Thiên Lê bắt đầu chơi game trên điện thoại di động, thản nhiên nói: "Đây là thái độ hiển nhiên của nhiều người, họ luôn đưa ra quyết định dựa trên lý luận của riêng mình và không biết phân tích các vấn đề cụ thể." "Việc anh cho em xem tin tức xã hội cũng là quy luật tương tự.

Trên đời này không có "giả thiết" hoặc "nếu như", chỉ cần một trong hai người chúng ta bị thay thế, mọi chuyện sẽ không xảy ra như thế này."

Sở Thiên Lê bất đắc dĩ thở dài: "Ôi, em thật sự khó chịu mỗi lần phải giải thích cho người khác về chuyện này, lại càng dễ bộc lộ mặt tối của em." Sở Thiên Lê mệt mỏi, cô cảm thấy mình không cách nào giải thích với những người này.

Tuy nhiên, nhà chiêm tinh nhất định phải tích cực hướng dẫn đối phương, cô phải kiềm chế tính nóng nảy của mình và hướng dẫn từng bước.

"Thế giới này tốt đẹp như thế, em lại nóng nảy như vậy, thật không tốt chút nào." Sở Thiên Lê hít sâu một hơi, nhẹ nhàng tự nhắc nhở mình: "Phải khiêm tốn, thân thiện, là một tín đồ ưu tú của chủ nghĩa Mác, không thể chấp nhặt với những người chưa giác ngộ."