Thực tế là, mối quan hệ hiện giờ của cậu và Sở Thiên Lê đều là vậy, cậu làm theo lời nói, tuân theo mong muốn của cô.
Cậu không biết làm thế nào để hòa hợp với bạn cùng bàn mới, hay là chỉ cần không xung đột với cô ấy là được? Đàm Mộ Tinh là một người vô hình trong lớp, cậu thường không biết tại sao mình lại khiến các bạn khó chịu, tất nhiên cũng không xác định được lời nói của mình có làm đối phương tức giận hay không.
Đàm Mộ Tinh bị cô nhìn đến nỗi căng thẳng, theo phản xạ muốn xin lỗi: “Xin...”
Sở Thiên Lê kinh ngạc nói: “Rõ ràng là cậu không liên quan gì đến huyền học, vậy mà lại vô tình luận giải được!”
Đàm Mộ Tinh sửng sốt: “Hả?”
“Tớ đoán hàm ý của nó cũng giống như lời cậu nói.” Sở Thiên Lê lật trang sách ra, để lộ xúc xắc bên dưới, bình tĩnh nói: “Bởi vì phương pháp đặt câu hỏi sai, hơn nữa xúc xắc chỉ có thể xem được vận mệnh trong một thời gian ngắn, vì vậy thông tin rất mơ hồ, tương đương với việc các vì sao không lên tiếng.” Xúc xắc chiêm tinh nói chung khó cung cấp thời gian và con số chính xác, ví dụ: nếu bạn hỏi câu trả lời cho một câu hỏi tính toán, kết quả tung ra sẽ chẳng có gì.
Đương nhiên, các vì sao không giỏi xử lý vấn đề chủ quan, cũng giống như khen Sở Thiên Lê là người giỏi nhất thế giới, căn bản không thể nói ra được.
Sở Thiên Lê bị cậu vạch trần, phồng má nói: “Hừ, còn tưởng rằng gạt được các cậu chứ.”
Đàm Mộ Tinh thấy cô không tức giận, lập tức thả lỏng người, thở phào nhẹ nhõm: “Ừm, tớ còn tưởng rằng cậu tức giận...”
Sở Thiên Lê một tay chống cằm nhìn cậu, tay kia lật xúc xắc chiêm tinh, thắc mắc: “Sao lại tức giận? Cậu có nói không có hứng thú với chiêm tinh, tớ cũng sẽ không giận.”
Ham muốn sống sót của Đàm Mộ Tinh lập tức dâng trào, cậu quay mặt đi, chột dạ nói: “Không.”
“Nói dối!” Sở Thiên Lê quả quyết chỉ ra: “Không tin thì ném xúc xắc xem suy nghĩ của cậu đi.”
Đàm Mộ Tinh nghe thấy tiếng xúc xắc, cứng đờ cả người, ngượng ngùng cúi đầu, thành thật nói: “Xin lỗi, tớ cũng không hứng thú lắm...” Khâu Tình Không kinh hãi: “Hả? Nhưng tớ cảm giác cậu nghe còn nghiêm túc hơn tớ mà?”
Đàm Mộ Tinh luôn im lặng lắng nghe, nhớ kỹ quá trình giảng dạy của hai người, thỉnh thoảng cũng sẽ tò mò hỏi mấy câu, nhưng bây giờ cậu lại nói rằng mình không có hứng thú với chiêm tinh.
Sở Thiên Lê: “Cậu ấy không biết gì về sự huyền bí của tử vi, không có hứng thú là đúng rồi, chắc là cậu ấy đang giả vờ tin.”
Mặc dù Đàm Mộ Tinh không cứng rắn như Hạ Thời Sâm nhưng bản chất cũng là người hoài nghi về huyền học.
Ban đầu cậu hỏi cô có “hoàn toàn lắng nghe các vì sao không”, sau đó lại tìm kiếm nhà chiêm tinh Newton trong lớp vật lý, sau đó đặt rất nhiều câu hỏi về khả năng bói toán của Khâu Tình Không, nhưng phong cách của cậu nhẹ nhàng hơn một chút.
Trên trán Đàm Mộ Tinh đổ mồ hôi, không ngờ cô đã biết từ lâu rồi, yếu ớt thú nhận: “...Tớ tưởng cậu rất quan tâm đến chuyện này.”
Sở Thiên Lê rất coi trọng chiêm tinh, Đàm Mộ Tình lại nói không tin thì quá bất lịch sự rồi.
Vì vậy, cậu giả vờ thích thú lắng nghe mỗi ngày, tích cực ủng hộ cô.
“Tớ quả thật rất quan tâm đến chiêm tinh, nhưng tớ không dùng nó để đặt ra rào cản trong tình bạn.”