Sở Thiên Lê phàn nàn: “Chú hai, thiên thời địa lợi nhân hòa, chú làm người thì không thể không bỏ ra một chút sức lực nào được.”
Đây là vấn đề mà Sở Thiên Lê thường xuyên nghe thấy nhất, ví dụ như “lúc nào thì tôi phát tài”, “mình thi có qua không”..., đều là những vấn đề khó trả lời.
Xem bói có thể cung cấp tính xu hướng, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là chỉ hướng.
Nếu như cô nói có thể thông qua kỳ thi, đối phương sẽ vô tư mà nằm xuống, như vậy thì tương lai sẽ thay đổi.
Sở Thiên Lê là người xem bói, đáp án của cô cũng sẽ ảnh hưởng đến kết quả, làm thế nào để cân bằng bản thân không khẩu nghiệp, mà lại đưa ra tin tức quan trọng một cách phù hợp chính là thử thách của những người nghiên cứu về thuật bói toán.
Có điều, Sở Thiên lê nhận tiền của Hạ Viễn Chương, cô vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp, tiếp tục kiên nhẫn nghiên cứu, cuối cùng đáp: “Bởi vì biến động lớn, cho nên nên chú ý trọng điểm vào nửa cuối tuần.”
Cô đã nói ra thời gian có thể có cơ hội rồi, có thể nắm được cơ hội hay không thì phải xem bản lĩnh của Hạ Viễn Dương.
Rất nhiều người lúc đón lấy cơ hội không có năng lực, những người như vậy thì chỉ có thể tiếc nuối cùng hối hận mà thôi.
Hạ Viễn Dương gật đầu: “Không tệ, vậy chú sẽ chú ý một chút, quả thực là phải trông chừng rất lâu.”
Hạ Viễn Dương vốn là tính toán kết quả rồi, nhưng lời nói của Sở Thiên Lê đã trá hình tăng thêm sự tự tin cho ông ấy.
Mọi người không nói chuyện thị trường chứng khoán và xem bói nữa, bọn họ cười cười nói nói chuyện trong nhà, sau đó thì tạm biệt ở cổng nhà.
Hạ Viễn Dương đưa mắt nhìn mấy người Hạ Chính Hợp lên xe, ông ấy còn vẫy tay với Sở Thiên Lê, nói đùa: “Nếu như chú thật sự giàu lên sau một đêm, sau này sẽ lại mời cháu tới phân tích số liệu bói toán.”
Sở Thiên Lê sáng mắt lên, cô ngoan ngoãn khom người nói: “Cung hỷ phát tài, cung hỷ phát tài.”
Hạ Thời Sâm đứng ở bên cạnh xe, mặt không biểu cảm mở cửa cho Sở Thiên Lê lên xe, trong lòng vẫn đè nén chuyện lúc nãy, vẫn đang chìm đắm trong dư chấn thế giới quan sụp đổ.
Bây giờ cậu ấy có hai lựa chọn:
1, Phán định Sở Thiên Lê giả heo ăn thịt hổ, cô tinh thông đầu tư tài chính, thậm chí còn vượt qua cả Hạ Viễn Dương;
2, Phán định Sở Thiên Lê thật sự biết chiêm tinh, huyền học lại có thể chiến thắng khoa học.
Nếu như Hạ Thời Sâm lựa chọn loại khả năng đầu tiên, cậu ấy sẽ chấp nhận mình bị Sở Thiên Lê hạ gục ở tất cả mọi phương vị, bao gồm cả năng lực đầu tư đáng tự hào của cậu ấy, nhưng bây giờ cậu ấy lại càng muốn chọn khả năng thứ nhất.
Điều này đối với lòng tự tôn cực mạnh của cậu ấy mà nói thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Có lẽ cậu ấy cảm thấy thừa nhận bản thân là một người yếu ớt, ít nhất cũng hợp lý hơn phủ nhận thuyết duy vật.
Trước mắt cậu ấy cũng không muốn suy nghĩ tới việc Sở Thiên Lê có tâm cơ hay không, cậu ấy chỉ hi vọng thế giới hiện thực này có thể bình thường một chút.
Bên trong xe trên đường về, Hạ Thời Sâm vẫn luôn duy trì sự trầm mặc, có thể nói là trạng thái hồn lìa khỏi xác.
Cách âm giữa hàng ghế trước và sau trong xe khá tốt, tài xế căn bản không nghe thấy cuộc trò chuyện của hành khách.