Lượt xem: 0
"... Được rồi, em cũng chỉ biết tính những thứ này thôi, những cái khác thì làm gì cũng không được."
Đàm Mộ Tinh ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, cậu cảm thấy có lẽ Vương Bình là nhân viên chăm sóc cho Sở Thiên Lê ở trong thôn, quả nhiên là bất kể ở đâu cô cũng cần có người đi theo dọn quầy mà.
Tiểu đại sư chỉ biết xem sao ngắm trăng, hít tinh hoa nhật nguyệt, thật sự muốn lấp đầy cái bụng bằng cơm canh đạm bạc thì vẫn cần người phàm làm giúp.
Đàm Mộ Tinh lặng lẽ đi theo Sở Thiên Lê, ngược lại khiến cho Vương Bình có chút không thích ứng.
Vương Bình tò mò nói: "Tại sao bạn của em không nói chuyện?"
Đàm Mộ Tinh bị điểm danh, cậu lập tức hoảng loạn lên: "Hả..."
Sở Thiên Lê giải vây nói: "Cậu ấy tương đối hướng nội dễ xấu hổ."
Vương Bình sáng tỏ gật đầu: "Đúng thật, nhìn không giống như mấy đứa nhỏ chạy khắp núi trong thôn, cũng không giống như người có cái miệng lanh lợi như em."
"Được, em không lừa bán cậu ấy là được."
Đàm Mộ Tinh nhẹ giọng nói: "... Có lẽ cậu ấy không lừa bán em đâu."
"Vậy thì em xem thường con bé rồi."
Vương Bình xác nhận tính cách Đàm Mộ Tinh như vậy, cũng không cưỡng ép đối phương nói chuyện nữa, ngược lại là nhắc tới chuyện bình thường trong thôn với cô.
Giọng cô ấy vốn đã lớn, nói chuyện lại thẳng thắn, cười nói: "Em vẫn là về trễ rồi, không kịp xem náo nhiệt, trước đó Trần Lệ Lệ náo loạn đòi ly hôn sôi sùng sục lên, anh cô ta và vị ở thôn bên kia đánh nhau một trận, khiến trưởng làng tức giận đến mức suýt nữa buột miệng mắng to..."
"Không phải ông ấy để ý tới tân tiến văn minh thôn sao, nói chuyện này lại không văn minh chút nào, muốn ly hôn thì mau ly hôn đi, đánh nhau ở trong thôn thì coi là gì chứ?" Vương Bình tấm tắc nói: "Cảnh tượng đó đúng loạn, khiến chị rất vui."
Sở Thiên Lê sững sờ: "Vẫn là ly hôn rồi?"
"Còn không phải sao, không phải lúc đầu cô ta tìm em tới xem, em đã nói uyển chuyển là không hợp rồi còn bị cô ta nhăn mặt nữa?"
"Nếu như cô ta chạy tới thôn bên cạnh cùng với người kia, còn không biết sẽ bị chỉnh như thế nào, bây giờ ít nhất người trong nhà đều ở đây, có người có thể ra mặt cho cô ta, theo như chị, lúc đầu cô ta nên nghe em, cứ không tin vào tà cơ."
Sở Thiên Lê bất đắc dĩ cụp mắt: "Cũng không nên nói như vậy, biết là một chuyện, tiếp nhận lại là một chuyện khác, người khác yêu đương lại bị nói là sẽ tan, đổi thành ai cũng sẽ cảm thấy không vui."
"Lời thật lòng chính là rất khó nghe, nếu không tại sao còn cần lời thuật lại?" Sở Thiên Lê thở dài: "Cho nên có những lúc xem xong cũng vô dụng, em chỉ có thể đưa ra đề nghị, nhưng người đều có cảm tình, không phải nói tan là có thể tan được."
Vương Bình lắc đầu: "Dù sao thì chị cũng không hiểu loại chuyện này, biết được không có kết quả với người này thì mau chạy, lãng phí thời gian làm gì!"
Đàm Mộ Tinh nghe những chuyện trong thôn, trong lòng đột nhiên cảm thấy khá khó chịu.
Ba người ở trong nhà của Vương Bình ăn tối, Vương Bình cố ý hâm lại canh gà, sau đó lại xào chút rau rừng trên núi, mùi vị quả thực không tệ.
Sau khi ăn xong, hai người ôm chăn mới đi tới phòng cách vách, định thu xếp đồ đạc chuẩn bị nghỉ ngơi.
Vương Bình đã dọn dẹp phòng trước rồi, bây giờ căn phòng cũng đều tương đối sạch sẽ.
Sở Thiên Lê hỏi: "Cậu muốn ở phòng của ông hay là ở phòng cũ của tớ? Có điều giường của hai căn phòng đều trống, cần phải tự mình vào trải giường."
"Tớ đều có thể."
Đàm Mộ Tinh đi theo Sở Thiên Lê nhìn một vòng, cuối cùng lựa chọn căn phòng cũ của bạn cùng bàn.
Hình như ông của Sở Thiên Lê là thầy phong thủy, trong phòng có bố trí kỳ lạ khiến Đàm Mộ Tinh kháng cự huyền học không quá thích ứng.
Hai người thu dọn phòng xong thì tự báo bình an với người nhà, lại kiểm tra tình hình trong phòng một lượt rồi đi lòng vòng trong sân.