"Vậy cậu bán cái gì?"
"Bây giờ bán luôn sao?" Sử Bộ Đắc sửng sốt, không ngờ rằng huấn luyện viên vẫn sẵn lòng cho cậu ấy một phân đoạn, trong một giây cậu ấy liền trở nên hăng hái, quyết đoán kéo đồng đội tới cạnh mình.
Cậu ấy nhanh chóng bắt đầu mời chào: "Siêu đội trưởng Chu Kình Dương, người có thể nhảy hát và sáng tác, cậu ấy là người dẫn đầu lâu nhất trong quá trình luyện tập của công ty, cậu ấy chưa bao giờ ra mắt do thời vận không tốt, hiệu suất cao, khuyến mãi xả kho! Lại không nổi tiếng khuyến nghị chấm dứt hợp đồng, đảm bảo kết toán có lời!"
"Lệ Hoằng Lượng phụ trách visual, tuổi còn trẻ đã giỏi rap, có tố chất sân khấu bẩm sinh, vừa đẹp vừa tài năng, còn muốn gì nữa? Không lừa già dối trẻ, nhận vào sẽ không lỗ!"
"Main vocal Lưu Huề..."
Sử Bộ Đắc nói nhiều đến mức không kịp thở, làm cho mọi người ở hiện trường im bặt, không biết nên ngắt lời cậu ấy thế nào.
Huấn luyện viên còn chưa kịp phản ứng, Sử Bộ Đắc lần lượt giới thiệu mấy người, rất có phong thái nói từ đầu đến cuối!
"Được rồi được rồi, dừng lại một chút, cậu đến bán đồng đội của mình..." Huấn luyện viên cảm thấy đầu choáng váng, ngơ ngác nói: "Vậy cậu giỏi về cái gì? Tại sao không tự giới thiệu bản thân?"
Sử Bộ Đắc: "Ồ, tôi muốn chạy chỉ tiêu, nhưng tôi sẽ không bán hàng giả, bán xong hộ tôi sẽ rời đi."
Huấn luyện viên: "?"
[Tốt lắm, tốt lắm, công ty tuyển chọn này còn có hướng dẫn mua hàng!] [Tôi đã từng thấy trò chơi bán đồng đội, còn thực sự có thể bán đồng đội sao?] [Tiểu Sử là người tốt, biết mình không giỏi, cũng biết không thể bán hàng giả.
] [Mắc cười thật, không nhịn được, c.h.ế.t tiệt chỉ trong một tập tôi đã có thể nhớ rõ cậu ấy rồi, kịch bản lần này viết rất tốt.
]
[Công ty: Kêu cậu bán thì liền bán à? Người thuê mà tưởng mình là chủ nhà à?] Sử Bộ Đắc trên sân khấu đã thu được một làn sóng chú ý, mơ hồ có xu hướng sẽ trở nên nổi tiếng, không khỏi càng thêm tin tưởng những lời nói của Sở Thiên Lê.
Vốn dĩ cậu ấy không có khả năng đứng trước ống kính, bị trêu chọc tên mới khiến người khác nhớ rõ, còn không phải là bởi vì cái tên này đã giúp cậu ấy sao?
Tất nhiên, Sử Bộ Đắc không dám tùy tiện tự đắc, nhớ kỹ lời đại sư nói, trong năm tới cậu ấy sẽ nổi tiếng, nhưng nếu không thể chuyển mình, sự nghiệp sẽ lập tức rơi vào sa sút.
Trong ký túc xá, những thực tập sinh khác của công ty nghe nói về chuyện của Sử Bộ Đắc, hâm mộ nói: "Tại sao công ty không tìm người tính toán cho chúng ta? Vậy đại sư đó có nói cậu có thể ra mắt không?"
"Đây không phải là người được chọn nhất định sẽ ra mắt sao!" "Cậu có thông tin liên lạc của đại sư đó không? Tôi cũng muốn tính toán một chút!"
"Không, thật ra thì đại sư đã khuyên tôi không nên làm thần tượng trong nhóm nhạc nam, nói rằng tôi sẽ không thể làm được việc này." Sử Bộ Đắc thở dài một tiếng, "Hình như cô ấy là bạn của quản lý cấp cao của công ty, cũng là do công ty mời đến, vốn dĩ còn từ chối rất lâu."
"Tại sao lại từ chối?"
"Mọi người trong công ty hỏi cô ấy làm thế nào mới được, cô ấy nói miễn là không thành lập một nhóm nhạc nam là được."
"Nhưng không phải công ty của cậu vẫn cử người tới đây à?"
"Cho nên không phải đại sư đã từ chối rất lâu đó sao?"
"..."
[Đại sư: Thật đen đủi.
]
[Cười c.h.ế.t thôi, tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng được đại sư rất bất đắc dĩ: Cứu tôi, Cứu tôi, Cứu tôi!]
[Cậu chắc chắn là do đại sư đã đặt tên cậu là Sử Bộ Đắc không? Nói không chừng người ta chỉ đùa thôi?]
[Đại sư: Nếu không có nhóm nhạc nam thì có ý nghĩa gì? Bản thân các người còn không nhìn ra sao?]
[Tôi hiểu rồi, đại sư đặt cho cậu cái tên này là nói với khán giả không được, giống như giơ biển hiệu bảo chạy đi.
]