Đàm Mộ Tinh phát hiện Sở Thiên Lê rung động, cậu nhắc nhở một cách yếu ớt: "Chúng ta phải thi cuối kỳ, hình như nên ôn tập trước..."
Khâu Tình Không giải thích: "Không phức tạp lắm, đi một chuyến là được, công ty rất gần."
Sở Thiên Lê và Khâu Tình Không bắt nhịp với nhau, các cô quyết định đến công ty một chuyến xem tình huống, khiến cho Đàm Mộ Tinh khổ tâm khuyên học cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Cũng may công ty truyền thông cách đó không xa, Sở Thiên Lê cũng không cần tới lúc cuối tuần nữa.
Sau khi tan học ba người ngồi xe, hai mươi phút đã đến nơi.
Trong công ty phân chia các khu vực, các thực tập sinh có khu hoạt động chuyên môn, còn trang bị phòng luyện tập.
Khâu Tình Không dẫn theo Sở Thiên Lê, Đàm Mộ Tinh tiến vào công ty, cô ấy chào hỏi với nhân viên công tác, rồi dẫn nhóm bạn đi tới phòng luyện tập, vừa đúng lúc bắt kịp nhóm thần tượng nam đang luyện tập hát nhảy trước khi ra mắt.
Sở Thiên Lê biết công ty hy vọng nhóm thần tượng nam nổi tiếng, cho nên muốn làm một chút nghi thức trước khi ra mắt, nhưng cô đứng ở bên ngoài phòng luyện tập ngây ngốc hồi lâu, đột nhiên phát hiện có chút công việc thật sự không có cách nào để nhận.
Sở Thiên Lê cứng đờ một lúc lâu, cô nhìn Khâu Tình Không, thử hỏi: "Nếu không cậu cứ để chú tự tìm người đi?"
Khâu Tình Không kinh ngạc mà nói: "Vì sao?"
Sở Thiên Lê im lặng suy nghĩ, cô sờ sờ cằm, cảm thấy rối rắm mà nói: "Ừm... Cũng không phải chỉ có nghi thức có thể giải quyết vấn đề, nhưng có chút vấn đề cần dựa vào nghi thức chứ những thứ khác cũng không có cách nào để giải quyết."
Đàm Mộ Tinh phiên dịch một cách chuẩn xác: "Ý của cậu ấy là hát nhảy như vậy thì dựa vào huyền học cũng không cứu được."
Khâu Tình Không: "..."
Sở Thiên Lê phát hiện mình còn trẻ rất lông bông, quả nhiên phải dựa vào người khác lựa chọn công việc một vòng mới được, bản thân tự nhận công việc sẽ gặp phải một số vấn đề khó khăn.
Sau khi xem nhóm nam luyện tập, da đầu cô tê dại, cô định lén trốn đi, nhưng Khâu Tình Không đã tóm lấy dây đeo cặp sách của cô.
Khâu Tình Không giữ chặt Sở Thiên Lê đang muốn chạy trốn, cô ấy không chịu buông dây đeo trong tay, lạnh lùng nói: "Cô giáo, cậu đi đâu vậy?" Sở Thiên Lê cười gượng: "Hahaha, tớ cảm thấy kỳ thi cuối kỳ sắp đến gần, các học sinh vẫn nên chú ý học tập."
Đàm Mộ Tinh: "Từ trước đến nay, hôm nay là lần đầu cậu ấy có tinh thần học tập cao như vậy."
Khâu Tình Không than thở: "Có phóng đại như vậy không? Không phải chỉ là xem biểu diễn thôi, còn sợ đến mức bỏ chạy ngay tại chỗ sao?" Sở Thiên Lê liều mạng gật đầu: "Có, thật sự có, tớ học không tốt cậu có thể dạy tớ, nhưng cậu không nên dẫn tớ đi xem biểu diễn kiểu này, tội của tớ không đáng chết."
Khâu Tình Không dỗ dành nói: "Nhìn thêm lần nữa, nhìn thêm lần nữa, cậu quen rồi sẽ không sao!"
"Ăn lại cục đá thì nó vẫn là cục đá, bản chất là không thể ăn." Sở Thiên Lê trốn sau lưng Đàm Mộ Tinh, cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của Khâu Tình Không, "Cứu giá! Cứu đứa trẻ này đi!"
Khi Đàm Mộ Tinh nghe thấy tiếng hét như Lỗ Tấn của Sở Thiên Lê, cậu miễn cưỡng bước tới và cố gắng thuyết phục Khâu Tình Không: "Cậu ấy thậm chí còn không hiểu về giới giải trí, nên không thể làm được loại công việc này." Sở Thiên Lê một lòng một dạ với chiêm tinh, thậm chí manga hay anime cũng xem không nhiều, huống chi là giới giải trí.
Cô hoàn toàn không hiểu mô hình tuyển chọn như bây giờ, đương nhiên chắc chắn những người này không nổi tiếng được.
Khâu Tình Không nghiêm túc nói: "Cô giáo, cậu không cần quá lo lắng, nổi tiếng hay không không liên quan gì đến thực lực của cậu..."
Sở Thiên Lê: "Người trong giới giải trí các cậu lừa tiền còn trắng trợn hơn tớ à?"
"Ây da, mấy lời này của cậu, thật khó nghe.
" Khâu Tình Không kéo Sở Thiên Lê lại nói: "Nghe có vẻ khó chịu nhưng là sự thật!"