Điện thoại vừa kết nối được, Lưu Khải Gia còn chưa mở miệng, ông lão ở đầu kia đã hỏi trước: "Thấy Sở Dịch Liệt không? Hiện tại vẫn đang trốn ở Đế Đô?"
Khi ở bên ngoài thì Lưu Khải Gia là người vênh váo tự đắc, nhưng khi đối mặt với sư phụ thì anh ta ăn nói khép nép, vâng vâng dạ dạ: "Không phải, sư phụ, không thể nhanh như vậy đâu, hiện tại con chỉ biết trường học của cô nhóc kia, nhưng ngay cả tên của cô ta con cũng không biết, càng không tìm được người mà thầy nói..."
Ông lão không vui, lạnh lùng nói: "Vậy con gọi điện thoại cho ta làm gì? Con ở bên kia lề mề cái gì?"
"Chủ yếu là..."
"Chủ yếu cái gì? Uổng cho con là đệ tử thân truyền của ta, con không biết thì không biết tính sao, ta dạy con tử vi là để con dùng để đếm sao!?"
Ông lão nổi giận, "Thôi đi, không trông cậy gì được vào con, con mau trở về đi, ta tự mình tới tìm người!"
Ông lão nói xong thì dứt khoát cúp máy, căn bản không cho Lưu Khải Gia cơ hội để giải thích.
Lưu Khải Gia cầm điện thoại di động mà cảm thấy tủi thân vô cùng, anh ta không biết nên trút giận lên đâu, oán giận mà nói: "Làm như người ta không biết tính vậy đó, chủ yếu là do logic không đúng..."
Lưu Khải Gia cảm thấy sư phụ mình không hiểu rõ nguyên nhân hậu quả mà đã tức giận vô cớ.
Cái gì gọi là "Con không biết không tính sao?"
Chính vì anh ta không tính chuẩn bằng Sở Thiên Lê, nên lúc này mới để cho sư phụ biết sự tồn tại của cô, nếu anh ta tính chuẩn hơn Sở Thiên Lê, thì cũng đã không có chuyện kế tiếp!
Logic nói chuyện kiểu này rối loạn giống như bộ phận tuyển người của công ty vậy.
Hỏi: Bạn chưa có kinh nghiệm làm việc, tại sao không tìm việc?
Đáp: Bây giờ tôi đang tìm việc làm đây.
Hỏi: Bạn tìm việc mà không có kinh nghiệm làm việc, vậy bạn tìm việc kiểu gì?
Đáp:?
Hiện tại Lưu Khải Gia đang vô cùng hoang mang cùng bất lực, anh ta hoàn toàn không hiểu nổi logic của sư phụ, đứng ở đầu đường Đế Đô không biết đi nơi nào.
Trước cổng đại viện nhà họ Đàm, chiếc xe limousine đỗ ở trước cửa, Đàm Mộ Tinh bước xuống xe dưới ánh hoàng hôn, lúc bước vào sân vừa đúng lúc thấy được Đàm Kỳ Dụ đang chơi chim.
Một tay Đàm Kỳ Dụ cầm cây gậy nhỏ, cẩn thận điều chỉnh dụng cụ trong lồng chim, ông ấy ngẩng đầu nhìn thấy Đàm Mộ Tinh trở về, cảm thấy kỳ quái mà nói: "Tinh Tinh, bây giờ cháu về ngày càng muộn vậy."
Đàm Mộ Tinh khó mà nói rằng chính mình đạp xe cả một đoạn đường rồi lại ngồi xe trở về, nên nói quanh co: "Trên đường cháu bị trì hoãn một lát, sao ông nội lại xuống đây?"
Đàm Kỳ Dụ cười nói: "Thừa dịp không ai tới quấy rầy, nên ông mau chóng xuống núi đi dạo một vòng, bà nội cháu còn không muốn theo ông xuống dưới."
Đàm Mộ Tinh gật đầu, cậu đứng ở bên cạnh ông nội ngắm chim, không trở về phòng ngay lập tức.
"Đúng rồi, qua một thời gian ngắn nữa Tu Càn đạo trưởng muốn tới nhà chúng ta." Đàm Kỳ Dụ liếc nhìn trộm vẻ mặt của Đàm Mộ Tinh, nói ra, "Ông ấy xuống núi đến nhà chúng ta chào hỏi một tiếng, nói rằng mấy năm sắp tới ông ấy sẽ không rời núi nữa."
Tu Càn đạo trưởng vẫn luôn ở trong đạo quán, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài làm việc, hiện tại ông ấy nói rằng mấy năm tới không ra khỏi núi, vậy thì đó chính là cũng không làm việc bên ngoài nữa.
Trên núi sẽ có người sẽ định kỳ đi mua nguyên liệu nấu ăn và nước uống, nên dù các đạo sĩ không xuống núi cũng không có khó khăn gì.
Đàm Mộ Tinh gật đầu: "Vâng, được ạ."
Đàm Kỳ Dụ muốn ám chỉ rằng sắp tới chỉ phải gặp đạo trưởng một lần, nhưng mà phản ứng của Đàm Mộ Tinh quả thực rất bình thản.
Ông ấy thở dài nói: "Còn giận đạo trưởng sao?"
Đàm Mộ Tinh nhỏ giọng nói: "Từ lúc đó đến giờ cháu đều không cảm thấy tức giận."
Đàm Kỳ Dụ buồn rầu mà nói: "Haiz, chuyện này cũng tại ông, ông không nghĩ tới cháu sẽ trốn ở phía sau cửa, nên mới để cho cháu nghe thấy, những lời này không nên để cho trẻ nhỏ nghe...