Sở Thiên Lê đối mặt với Lưu đại sư đã mất lý trí, cô thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn tiến lên tiếp nhận khiêu chiến.
Báo ứng của Lưu đại sư chính là gặp phải cô.
Cô cũng sẽ có báo ứng của cô.
Khách khứa trong sảnh đông đảo, người người nhốn nháo, cũng không phải đều là người nhà họ Thích, mà còn có người đến chúc thọ.
Thích Thừa Lương cố ý bày ra một màn này, chính là muốn khiến cho Lưu đại sư nổi danh, để sau này chính mình cũng được lây tiếng thơm.
Hiện tại đại sư của Càn Sơn không xuống núi, cao nhân trong Đế đô lại có hạn, muốn giới thiệu đại sư mới từ nơi khác đến đương nhiên cần phải có những cảnh tượng lớn giúp họ tạo dựng được chỗ đứng.
Làm chuyện mê tín mà không mê hoặc người khác trước, vậy thì làm sao có thể khiến người khác tin tưởng?
Lưu đại sư nhìn cô đi tới, nói: "Dám so đấu sao?"
Sở Thiên Lê bất đắc dĩ nói: "So đấu thì so đấu đi, nhanh chóng so đấu xong, tôi nói chuyện với ông Thích xong rồi về nhà..."
Lưu đại sư hừ lạnh: "Đừng nói là tôi ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ, bây giờ cô có thể đưa ra quy tắc, so đấu theo phương pháp của cô cũng được."
Sở Thiên Lê: "Không sao, cứ so đấu như vậy đi, tôi lười nghĩ cái khác."
Lưu Khải Gia vừa rồi sợ Sở Thiên Lê không nhận lời khiêu chiến, sợ cô định thắng xong liền bỏ chạy, chính mình sẽ cảm thấy ghê tởm muốn chết, nhưng hiện tại cô lại có gan nghênh chiến, không hiểu sao trong lòng anh ta lại thấy không ổn.
Đế đô vẫn luôn là thiên hạ của Càn Sơn, nhưng hai năm gần đây người Càn Sơn rất ít xuống núi.
Nếu Lưu Khải Gia muốn thay sư môn tạo dựng uy tín trước mặt mọi người thì có thể ảnh hưởng cục diện vốn có của Đế đô, gia tăng uy tín của Hạo Môn ở phía bắc Trường Giang.
Lưu Khải Gia nhất định phải tìm lại chỗ đứng, anh ta bị một cô gái nhỏ không có danh tiếng gì ở Đế Đô gây rối, vậy không phải là sẽ bị đám thầy bói phương Bắc này cười nhạo đến điên rồi sao!
Anh ta cũng có thể tưởng tượng ra đám người kia sẽ chanh chua nói rằng: Chỉ có vậy thôi sao? Hạo Môn các người còn tới Đế đô lăn lộn làm gì?
"Hay là chúng ta để cho người ở hiện trường trực tiếp báo danh, tùy ý đoán chuyện của người đó?" Lưu Khải Gia đề nghị, "Tôi nhường cô một bước, hay là tôi đoán trước, cô có thể đoán sau, hoặc là cô muốn đoán trước cũng được."
"Đại sư nói cái gì thì chính là cái đó, tôi thế nào cũng được." Sở Thiên Lê bất lực qua loa, "Thật ra thì không so đấu cũng được, nhưng tôi biết nếu không nghênh chiến, anh cũng sẽ không để tôi đi, nhưng mà tôi vẫn phải nói một câu, quả thực là không so đấu cũng được."
Lưu Khải Gia cảm thấy khó chịu với lời nói của cô, trào phúng mà nói: "Cái gì mà so đấu với không so đấu, vừa rồi không phải cô đã nói là chơi thôi sao!"
Sở Thiên Lê nghiêm túc mà nói: "Đại sư thật sự cảm thấy là chơi, chúng ta đây liền chơi, chỉ sợ trong lòng anh không cảm thấy là đang chơi."
"Đương nhiên là chơi rồi, tôi còn có thể tức giận một cô gái nhỏ như cô sao?" Lưu Khải gia cười nói, "Ai, chỉ là chơi thôi!"
Sở Thiên Lê gật đầu: "Được, vậy chơi đi, thỉnh thoảng chơi một chút cũng có lợi cho sự phát triển của con người."
Lưu đại sư không đá trúng tấm sắt* một lần, vĩnh viễn sẽ không có cơ hội tỉnh ngộ.
*: nghĩa là tưởng người khác dễ bắt nạt, kết quả người ta lại vô cùng lợi hại, dẫn đến bản thân chịu thiệt.
Hai người nói là trò chơi, liền bắt đầu tìm kiếm khách quý tham gia trò chơi, chọn một vị khách giơ tay tại chỗ.
Một người đàn ông trung niên mặt tròn bụng rộng, sắc mặt hồng hào, cảm khái nói: "Ai nha, vậy mà tôi có thể trở thành người may mắn, ngồi ở chỗ này là được sao?"
"Không sai, ngồi trả lời vấn đề là được." Lưu Khải Gia nhìn về phía đối thủ trẻ tuổi, nhướng mày nói, "Vậy bắt đầu thôi."