Đại Lão Trở Về Để Ta Đoán Mệnh Cho Ngươi

Chương 170




Thích Diệm nhướng mày: "Người cùng nghề thường sẽ không ưa lẫn nhau à?"

Sở Thiên Lê giả vờ rơi lệ, khóc huhu nói: "Anh ta làm ra vẻ xong rồi, vậy còn bảo tớ làm ra vẻ kiểu gì nữa, đương nhiên tớ sẽ không chịu nổi anh ta."

Thích Diệm: "?"

Sở Thiên Lê xoa mặt bình tĩnh trở lại, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đã không nhìn thấy con nhện đâu, lại nói: "Người làm nghề này sẽ luôn cảm thấy mình đặc biệt, nhìn trộm thiên cơ, nhìn thấy tương lai là rất ghê gớm, nghĩ rằng mình nên được mọi người tâng bốc, nếu không phải là do có chút nguyên nhân, có lẽ tớ cũng sẽ nghĩ như vậy, thực ra cũng rất giống như một con nhện bị gãy chân."

Thích Diệm: "Nhưng chuyện này quả thật rất ghê gớm, ngay cả tớ cũng có chuyện mà mình không thể khống chế được, nhưng nếu có thể nhìn thấy tương lai thì sẽ khác."

Sở Thiên Lê lắc đầu: "Nhìn thấy tương lai cũng không có gì khác cả, hơn nữa thực ra mỗi người đều có thể nhìn thấy tương lai, người không hiểu thuật số cũng có thể làm được."

Thích Diệm sửng sốt, cô ấy nhìn về phía Sở Thiên Lê, cảm thấy khó hiểu mà nói: "Sao có thể chứ?"

"Tương lai chính là mỗi người đều sẽ chết, loài người sẽ bị diệt vong, hệ sao mà chúng ta sinh sống sớm muộn gì cũng sẽ nổ tung.

Nhưng mặc dù tớ biết có một ngày sẽ diệt vong, thì tớ vẫn muốn trưởng thành, muốn trở nên tốt hơn, muốn hạnh phúc, muốn nắm chặt mỗi một ngày khó có được ở trong tay."

Ánh mắt Sở Thiên Lê tỏa sáng: "Đây là kỹ xảo bói toán bình thường, ai cũng biết!"

Thích Diệm trầm ngâm mấy giây, nói: "Tại sao loài người sẽ bị diệt vong?"

Sở Thiên Lê cười nói: "Người cảm thấy mình đặc biệt sẽ có ý suy nghĩ như cậu, khủng long còn có thể tuyệt chủng, vậy tại sao mà loài người lại không thể?"

"Chúng ta đều không có gì đặc biệt, nhưng quả thật lại đều có chỗ đặc biệt." Sở Thiên Lê chậm rãi nói, "Tớ biết mình chỉ có như vậy, không phải đại sư cũng không phải thần linh, cho nên tớ không thích người dựa vào thuật số để làm bộ làm tịch, ngay cả tớ cũng có vận mệnh mà mình không chắc chắn, bọn họ càng không có tư cách giả làm tiên nhân."

Thờ phụng là khởi đầu của sự nguy hiểm.

Lúc đầu người học thuật số, chiêm tinh sư có thể bị định tội rồi mất đầu, nhưng không nghe nói người trồng trọt, bán rau sẽ bị xử cực hình.

Một câu nói của bọn họ nói không chừng có thể đánh lừa người khác suốt đời, ngay cả chuyện mà mình cũng không xác định, thì dựa vào cái gì mà ngồi tít trên cao giả làm tiên nhân?

Thích Diệm nhìn chằm chằm Sở Thiên Lê một lát, đáy mắt cô ấy lấp lánh, nhẹ giọng nói: "Có lẽ sau này chúng ta có thể tâm sự nhiều hơn ở trường học, lúc đó không chỉ nói chuyện xem bói, mà là nói về sự lý giải của cậu đối với thế giới."

So với việc thử xem xem bói có chuẩn hay không, thì hiện tại Thích Diệm lại càng có hứng thú đối với thế giới trong mắt Sở Thiên Lê hơn, đây là một phần thất lạc mà cô ấy chưa từng suy nghĩ tới.

Sở Thiên Lê tùy tiện khua tay: "Thôi đi, cậu và anh trai tớ đều là loại người có lòng nghi ngờ rất nặng, xem bói còn phải nhờ người truyền lời, nói chuyện với các cậu thật vất vả!"

Thích Diệm nâng cằm, cô ấy suy nghĩ vài giây, tiếc nuối mà nói: "A, vậy thì thôi, tớ vừa định nói sẽ đi tìm ông nội để hỏi về bức tranh kia..."

Sở Thiên Lê lập tức sốt ruột, một giây sau sửa miệng nói: "Chị gái muốn nói chuyện gì? Tớ thích nói chuyện phiếm với chị gái xinh đẹp, cậu cùng tớ nói tới suốt đêm không ngủ cũng được!"

"..."

Thích Diệm thấy Sở Thiên Lê sống thực tế như vậy, vẻ mặt cô ấy rất vi diệu, cuối cùng đề nghị: "Đi tìm ông nội tớ trước đi."

Hai người nhanh như chớp mà tiến đến bên người ông Thích, các cô muốn lén lút kéo người đi một lát, trao đổi một chút về chuyện bức tranh Tarot.

"Ông nội, thật ra hôm nay bạn cháu tới có chút việc." Thích Diệm đỡ ông Thích, nói, "Chúng ta ra phía sau nói chuyện một chút đi ạ?"