"Đủ rồi..." Ông chủ Trương trực tiếp đẩy bà ta ngã xuống đất, ông ta đỏ mặt tới tận mang tai, tức giận nói: "Nhất định phải phá sản đi tù thì bà mới hài lòng sao!?"
Sở Thiên Lê nhìn trò hề trước mắt mà không nhướng mày, bình tĩnh nói: "Tôi không giúp ông, chỉ là tôi sẽ chỉ ra khả năng trong tương lai cho ông, rốt cuộc chọn con đường nào còn phải xem chính bản thân ông."
"Được, được, vậy là đủ rồi..." Ông chủ Trương vui vẻ xoa xoa tay, "Vậy tôi về xử lý một chút? Cô đợi tin tức của tôi nhé?"
Sở Thiên Lê gật đầu, cô mang theo Đàm Mộ Tinh rời đi, chỉ để lại ông chủ Trương và những người khác.
Người phụ nữ trang điểm đậm bị đẩy ngã xuống đất, lúc này không còn thanh nhã như phu nhân nhà giàu có, bắt đầu khóc sướt mướt: "Không thể bán được, bán rồi thì chúng ta làm sao sống, ông thật sự là quá hồ đồ mà..."
Ông chủ Trương lạnh lùng nói: "Trước tiên phải vượt qua khó khăn trước mắt, tiền mất còn có thể kiếm lại.
Nếu thật sự không thể được nữa thì đi tìm đại sư khác hỏi cách kiếm tiền, sự tình luôn có nặng nhẹ."
"Không phải người kia mà tôi tìm lúc đầu cũng như vậy sao? Ông ta khuyên tôi đừng làm những việc đó, nhưng sau này tôi làm cũng có sao đâu, tôi chỉ cần tìm một giải pháp lợi hại hơn là xong thôi mà!" Ông chủ Trương sờ sờ vết thương trên trán, ông ta rít lên đau đớn, "Đơn giản chỉ là cầu người mà thôi."
Bên ngoài quán trà, Đàm Mộ Tinh rời khỏi khung cảnh ồn ào, cuối cùng cũng có thể mở miệng hỏi thăm, thăm dò nói: "Cậu thật sự muốn giúp ông ta sao?"
Đàm Mộ Tinh cho rằng ông chủ Trương là một kẻ thối nát và sẽ thật xui xẻo nếu nhận tiền từ một người như vậy.
Sở Thiên Lê nghiêm túc sửa lại lời nói của cậu: "Tớ không giúp ông ta, căn bản ông ta không muốn tự mình giải quyết.
Vậy tớ chỉ có thể nói cho ông ta biết, lựa chọn vẫn là phải do ông ta."
Đàm Mộ Tinh im lặng một lúc, nhẹ nhàng nói: "Nhưng ông ta cứ như vậy mà thoát được sao? Người như vậy liệu có thể hạnh phúc được không?"
"Thực ra con người rất khó thay đổi, có người nói tôi đã thay đổi, nhưng trong lòng họ lại không cảm thấy như vậy chút nào." Sở Thiên Lê cười nói: "Không phải là cậu nhớ hết những gì mà tớ nói cho cậu biết à? Vậy cậu có còn nhớ rõ chuyện thủ lĩnh tà giáo chứ?"
Đàm Mộ Tinh nghe cô chuyển đề tài, cậu không biết tại sao, lại lên tiếng đáp: "Nhớ chứ."
Sở Thiên Lê thản nhiên nói: "Là thật nha, tớ không nói giỡn đâu, đây cũng là một loại khả năng, thuộc về trò chơi của tớ.
Bởi vì năng lực của tớ rất thích hợp để thao túng người khác, hơn nữa một khi chi phối người khác, tớ sẽ trở nên nghiện, cho nên rất dễ dàng tự cho bản thân mình là thần."
"Cái này có giống với một kẻ g.i.ế.c người hàng loạt không? Đầu tiên hắn tấn công những động vật nhỏ để thỏa mãn ham muốn tàn bạo của mình, sau đó bắt đầu tấn công con người, sau đó thì lại càng không thể vãn hồi." Sở Thiên Lê bất đắc dĩ nói, "Biện pháp duy nhất chính là vĩnh viễn đừng đột phá ranh giới cuối cùng, không có bước đầu tiên, sẽ không có kết cục BE."
Đàm Mộ Tinh kinh ngạc nhìn cô, cậu do dự hồi lâu, mới thẳng thắn nói: "Tớ thỉnh thoảng... cũng có ý nghĩ như vậy."
Đàm Mộ Tinh không biết cách kiểm soát sức mạnh của cậu, vậy cậu chỉ cần vĩnh viễn chán ghét bạo lực, thì sẽ không có kết cục xấu.
Sở Thiên Lê gật đầu nói: "Ông chủ Trương chính là một kẻ nghiện, ông ta vĩnh viễn sẽ không biết hối cải, mặc kệ ngoài miệng ông ta nói đẹp đẽ thế nào đi nữa, trong lòng vẫn cảm thấy ông ta thật thông minh."
"Vậy tại sao cậu lại còn muốn tính mệnh cho ông ta?"
"Bởi vì chuyện này đã bị trì hoãn quá lâu rồi, tớ chỉ là một con người, cũng không phải thần thánh gì, đã là người thì luôn có chút tính tình nhỏ nhen, hy vọng có một số người sẽ nhanh chóng gặp phải báo ứng." Sở Thiên Lê vừa nói xong, cô vội vàng sửa miệng, "Phi, phi, phi, những lời này không phù hợp với quy tắc của chiêm tinh sư... Rút về, mau rút về!"