Trong phòng học, không biết tại sao Sở Thiên Lê lại nhảy dựng lên, Đàm Mộ Tinh đang ngồi một mình ở bàn chợt chú ý tới một bóng người dừng lại bên cạnh mình.
Cậu kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện người tới lại chính là Hạ Thời Sâm.
Hạ Thời Sâm lộ ra vẻ mặt bình tĩnh: "Chúng ta nói chuyện đi."
Đàm Mộ Tinh sửng sốt, thấp giọng nói: "... Cậu muốn nói cái gì vậy?"
Thành thật mà nói, trước đây Đàm Mộ Tinh và Hạ Thời Sâm chưa từng nói chuyện với nhau, Đàm Mộ Tinh không giỏi kết bạn mà quanh thân Hạ Thời Sâm cũng toát ra loại khí chất kiêu ngạo từ trong xương.
Hạ Thời Sâm cảm thấy nói chuyện với nhiều người là một hành vi quá lãng phí thời gian nên cậu ấy chỉ muốn bỏ thời gian nói chuyện với những người ngang tài ngang sức.
"Gần đây em ấy đã mua một chiếc đồng hồ mặt trời bằng vàng để trong nhà." Hạ Thời Sâm bình tĩnh nói: "Người còn sống trong môi trường trường học lại không có khả năng chi trả nhiều tiền như vậy, người mà cậu giới thiệu cho em ấy chắc chắn là người đó."
Đàm Mộ Tinh nghe xong liền có chút áy náy cúi đầu, cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng được Hạ Thời Sâm đang suy sụp như thế nào, khó trách cậu ấy lại phát hiện chuyện này có liên quan đến cậu.
"Đây là bảng điểm thi thử của em ấy.
Tớ nghĩ cậu nên hiểu rằng với điểm số hiện tại của em ấy, không nói đến đại học, có khả năng em ấy sẽ rất khó lấy được bằng tốt nghiệp trung học.
Đừng tiếp tục giới thiệu em ấy với tư cách một thầy bói nữa, thay vào đó hãy giúp em ấy vượt qua kỳ thi giữa kỳ trong giai đoạn này đi."
Các bài thi thử không được đưa vào hồ sơ mà được tính qua các bài kiểm tra giữa kỳ, có liên quan chặt chẽ đến việc tốt nghiệp và nộp hồ sơ vào các trường đại học.
Những ý tưởng của Hạ Thời Sâm rất đúng đắn, cậu ấy vẫn rất tích cực thúc giục mọi người cùng tiến bộ.
Đàm Mộ Tinh yếu ớt nói: "... Tại sao cậu lại cho rằng tớ có thể làm được việc mà cậu không thể làm chứ?"
Đàm Mộ Tinh không hiểu Hạ Thời Sâm đang nghĩ gì, cậu lại không thể ép bạn cùng bàn của cậu học bài nên dường như cậu cũng không nghĩ ra cách giải quyết nào khác có thể xử lý được vấn đề này!
Hạ Thời Sâm bị đ.â.m vào chân, cơ thể lập tức cứng đờ: "..."
Một lúc sau, cậu ấy mới bình tĩnh nói: "Tớ sẽ giám sát em ấy khi ở nhà, còn cậu sẽ phụ trách giám sát em ấy khi ở trường.
Chúng ta sẽ phân bổ công việc dựa trên khoảng cách."
Đàm Mộ Tinh: "?" Không phải chứ, việc này thì có liên quan gì đến cậu?
Hạ Thời Sâm không nói gì nhiều với Đàm Mộ Tinh, cậu ấy sắp xếp rồi nhanh chóng rời đi, không cho đối phương chút cơ hội để từ chối.
Đàm Mộ Tinh nhìn theo bóng lưng đang xa dần của Hạ Thời Sâm, bây giờ cậu đã kết luận được người của nhà họ Hạ có rất những điểm chung.
Họ thích giao những nhiệm vụ bất khả thi cho mọi người, đồng thời bọn họ cũng không dạy người đó cách thực hiện mà dùng cách gọi đó là bồi dưỡng tài năng để người đó có thể phát triển một cách toàn diện.
Điều này hoàn toàn đúng với cả Sở Thiên Lê và Hạ Thời Sâm.
EQ thấp: Tôi không thể làm những điều này, nhưng cậu có thể làm được.
EQ cao: Giúp cậu tìm ra giá trị của cuộc sống, thiết lập các mục tiêu khuyến khích cậu nỗ lực suy nghĩ và phát triển, để cậu có khả năng giải quyết những khủng hoảng lớn hơn trên chặng đường dài của cuộc đời.
Đàm Mộ Tinh thực sự nghi ngờ mối quan hệ anh em nhà Hạ Thời Sâm và Sở Thiên Lê, có lẽ cậu ấy không thể chịu được thử thách trong việc đốc thúc cô học tập cho nên Hạ Thời Sâm đã chọn chuyển xung đột và khủng hoảng của mình sang cho người bạn cùng bàn của em gái mình.
Ngoại trừ môn giáo dục thể chất và mĩ thuật ra, điểm số của Đàm Mộ Tinh ở tất cả các môn đều ở mức trung bình, cậu thường xuyên gặp khó khăn trong việc giám sát việc học của các bạn cùng lớp, chủ yếu là vì cậu không đủ trình độ.