"Cháu cũng biết chú Hà nhất định sẽ không vỡ nợ.
Chú đã tranh cãi với đại sư bói lục hào kia rất lâu, nhưng cuối cùng lại không ép người đó hoàn trả lại số tiền kia.
Xét theo tính cách của chú thì chú tới đây chính là muốn xem kết quả, dù có như thế nào cũng sẽ chừa lại cho người ta chút đường sống."
"..."
Hà Kiến Bình rất hận tên thầy bói xem lục hào kia, nhưng cuối cùng ông ấy chỉ có thể âm thần nhịn xuống, không đòi lại số tiền mình đã bỏ ra.
Dù yêu cầu của ông ấy chưa được đáp ứng đi chăng nữa thì ông ấy vẫn rất tích cực trong việc thanh toán tiền cho người đó.
Cuối cùng, Hà Kiến Bình vấn quyết định sẽ suy nghĩ lại, ông ấy hỏi Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh có cần gọi taxi không, cuối cùng ba người vẫy tay chào tạm biệt trước cửa quán trà.
Trên đường phố, Đàm Mộ Tinh nhìn bóng dáng Hà Kiến Bình biến mất trong quán trà, do dự nói: "Chú Kiến Bình sẽ không bỏ cuộc phải không?"
"Không đâu, chắc chắn lúc lên lầu ông ấy đã gọi điện thoại, chỉ làm bộ giả vờ ở trước mặt chúng ta mà thôi." Sở Thiên Lê thản nhiên nói, cô cúi đầu nhìn điện thoại một cách rất vui vẻ: "Nhưng ông ấy lại thanh toán tiền rất nhanh chóng, cho dù sự việc vẫn chưa hoàn toàn được giải quyết, nhưng ông ấy đã chi trả toàn bộ số tiền rồi!"
Sở Thiên Lê luôn cảm thấy những con số trước mắt mình đã biến thành một chiếc đồng hồ mặt trời bằng vàng, cô chợt hiểu được sự tức giận của Hà Kiến Bình, có lẽ ông ấy đã trực tiếp thanh toán cho người kia, nhưng lúc đó đối phương lại không cân nhắc kỹ càng giúp ông ấy.
Tự nhiên cô cũng có cảm giác như ông ấy đã bị người kia phản bội.
Sở Thiên Lê thở dài: "Tính cách của ông ấy có điểm tốt cũng có điểm xấu, làm ăn kết bạn với quý nhân thì dễ, nhưng cũng dễ bị lừa gạt, may mắn là vận phú quý không tệ."
Tính cách của mỗi người đều có hai mặt, một số ông chủ sẽ rất tính toán và kiêu ngạo, nhưng Hà Kiến Bình không phải người như vậy, ông ấy luôn dựa vào phần tính cách này của mình để kiếm tiền.
Sau khi Sở Thiên Lê lấy tiền xong, cô cũng không để tâm tới diễn biến tiếp theo nữa.
Đàm Mộ Tinh chịu trách nhiệm phản hồi và theo dõi, không bao lâu sau, cậu cũng nhận được tin vui từ Hà Kiến Bình, đồng thời cũng được đối phương ân cần mời đến dự tiệc mừng.
Hà Kiến Bình nói với Sở Thiên Lê và những người khác rằng ông ấy sẽ suy nghĩ thêm về việc này, nhưng khi lên lầu, ông ấy đã mời ông chủ Vương và gia đình ông ta cùng đi chơi golf.
Ông chủ Vương không mấy hứng thú với việc chơi golf nhưng không chịu được sự thúc giục của gia đình, cuối cùng cũng đồng ý.
Hai gia đình gặp nhau ở sân golf, chơi golf và trò chuyện, ban đầu vẫn khá vui vẻ.
Tuy nhiên, sau khi Hà Kiến Bình thản nhiên đề cập đến dự án nước ngoài kia với ông chủ Vương, ông chủ đó lập tức nổi giận, tức giận đứng dậy, thậm chí còn muốn đẩy Hà Kiến Bình ra.
Con trai cả của ông chủ Vương không thể chịu đựng được nữa, anh ta bước vào ngăn cản người cha đang cáu kỉnh của mình, kiên nhẫn lắng nghe Hà Kiến Bình nói về chuyện công ty nước ngoài, cuối phiên điều trần, anh ta thực sự tỏ ra thích thú, đề nghị ba bên có thể thiết lập quan hệ hợp tác.
Trông Hà Kiến Bình có vẻ rất vui mừng khi nghe được những lời này, nhưng ông chủ Vương lại tức giận đáp trả.
"Ba, ý con không phải là nói về ba.
Nhìn xem, tính tình thất thường của ba xem ai có thể chịu đựng được cơ chứ? Chú Hà là người duy nhất chịu đựng được nhiều năm như vậy mà không buồn tranh cãi với ba.
Biết bao nhiêu người đã gục ngã rồi.
Lát nữa con sẽ đi ra ngoài với ba!" Người con cả nhìn thấy ba mình vẫn cứng đầu, lập tức bày ra vẻ mặt không vui rồi nói tiếp: "Còn chưa phá hợp đồng, ba nổi giận cái gì cơ chứ?"