Sở Thiên Lê không ở lại tiếp tục thuyết phục Hà Kiến Bình, bởi vì cô biết nóng vội không phải chuyện tốt, chỉ cần không đến đúng thời điểm, cho dù cô có dùng hết lời đều không thể thuyết phục đối phương.
Con người luôn có những tiếc nuối, lại rất thích nói "nếu biết sớm hơn", nhưng có một số chuyện, nếu thời điểm thích hợp còn chưa đến, biết sớm hơn cũng chỉ vô ích mà thôi.
"May mắn thay, tớ luôn có thể đợi được..." Sở Thiên Lê nhìn quanh trên đường, chỉ vào chiếc cổng vòm cổ kính rồi hỏi: "Đây là quán lẩu sao?"
Trong quán lẩu cũ, nước dùng đỏ tươi nhanh chóng sủi bọt, ớt cuồn cuộn trong nồi nước dùng, hương thơm từ nồi nước dùng cũng tỏa ra nghi ngút.
Vì nóng mà Sở Thiên Lê vừa ăn vừa thở hổn hển, cô nhấp một ngụm canh mận chua, cảm thấy ngay cả lời nói của mình cũng không thể phát âm một cách rõ ràng được.
Đàm Mộ Tinh bỏ thịt vào nồi, xem xét lại việc làm ăn thua lỗ, bất đắc dĩ nói: "Có thể chú Kiến Bình có thể nghĩ rằng chúng ta còn quá trẻ.
Những bậc đại sư mà ông ấy gặp qua đều đã lớn tuổi rồi."
"Tớ muốn cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình nhưng lại không thể làm được vì tuổi tác của tớ còn quá trẻ..." Sở Thiên Lê tức giận thở dài: "Buồn cười thật đấy, có lẽ tớ sẽ không thể nhìn thấy chính bản thân mình ngày càng tiến bộ hơn."
Khoảng hai ba năm nữa Sở Thiên Lê sẽ chết, nếu Hà Kiến Bình nhất quyết muốn trở thành một ông chủ lớn, không còn cách nào khác, cô chỉ có thể sống c.h.ế.t trèo ra khỏi quan tài, giúp ông ấy xem bói.
Cô có thể điều chỉnh ngôn từ của mình, nhưng cô lại không thể kiểm soát vấn đề tuổi tác của mình.
Đàm Mộ Tinh nghe thấy lời nói có chút lắp bắp của cô, bối rối hỏi lại: "Cậu vừa nói gì vậy?"
Mặt Sở Thiên Lê lúc này đã đỏ bừng, nóng đến mức nước mắt bắt đầu chảy xuống, cô lại rút khăn giấy lau mắt.
Đàm Mộ Tinh có chút bối rối, hoảng sợ gọi người phục vụ: "Chúng ta gọi món khác đi.
Lẽ ra chúng ta nên chọn lẩu uyên ương thì hơn."
Lúc hai người vào cửa tiệm, Đàm Mộ Tinh nói nên ăn lẩu uyên ương, Sở Thiên Lê lại nói muốn ăn lẩu cay, lúc này cô đã bị vị cay của lẩu làm cho chảy nước mắt.
Sở Thiên Lê cầm khăn giấy lau nước mắt, nghiêm túc nói: "Tớ không khóc vì ăn lẩu."
Đàm Mộ Tinh thấp giọng phàn nàn: "Cậu ăn nóng tới đỏ cả mắt rồi."
Sở Thiên Lê kêu ca: "Không phải do tớ bị cay mà khóc, tớ khóc vì mất đi chiếc đồng hồ mặt trời bằng vàng của mình!"
Cô nhất định phải có được chiếc đồng hồ mặt trời bằng vàng của riêng mình trước khi chết, khi cô được chôn cất, phải yêu cầu Hạ Thời Sâm chôn cả cầu hỗn thiên và đồng hồ mặt trời bên cạnh cô nữa.
Đàm Mộ Tinh: "..."
Đàm Mộ Tinh gọi thêm một đĩa bánh dày đường đỏ và thịt lợn, mắt thấy Sở Thiên Lê sắp cho miếng thịt lợn vào nồi, cậu lại vội vàng ngăn cản: "Rõ ràng cậu không ăn được cay, sao lại gọi loại lẩu này?"
Sở Thiên Lê dùng đũa gắp rau trong nồi ra, lại bắt đầu uống rượu, tức giận nói: "Bởi vì loại lẩu này giống như đĩa quẻ, đây là phẩm giá tôn nghiêm của một người yêu thích huyền học."
Đàm Mộ Tinh: "... Không nhất thiết phải như vậy đâu."
Không lâu sau, Sở Thiên Lê đã hoàn toàn khỏe mạnh, cô lấy lại được khả năng ngôn ngữ của mình, cuối cùng cũng có thể giao tiếp bình thường với Đàm Mộ Tinh.
Cô tiếp tục ăn bánh dày nấu với đường đỏ, cảm giác bỏng rát trên môi dần dần được giảm bớt.
"Có đúng là cậu vừa nói sẽ dịch sang tiếng Trung cổ không?" Đàm Mộ Tinh dọn dẹp bãi chiến trường còn lại rồi hỏi: "Đổi tên các hành tinh thành tiếng Trung cổ hay gì đó."
"Không phải trực tiếp dịch một cách đơn giản, nhưng giữa hai cái này cũng có điểm tương đồng." Sở Thiên Lê chỉ vào nồi lẩu trước mặt, lên tiếng giải thích: "Cũng giống như rất nhiều môn phải khác số có thể chế tạo quẻ bói của riêng mình, ngang dọc hay trục tọa độ của chúng đều sẽ khác nhau, nhưng tất cả đều thiết lập dựa trên một mô hình vũ trụ tích hợp thời gian và không gian."