Hạ Thời Sâm cảm thấy vô cùng phẫn nộ, ban đầu nhà họ Đàm có khu đất Càn Sơn ở lân cận, sớm đã bị lấy đi từ lâu, mảnh sân còn sót lại không thể tùy tiện mua bán, hiện tại ngay cả người có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.
Nếu không phải lúc nào nhà họ Đàm cũng giàu có, không sụp đổ dù mưa gió tàn phá thì khu nhà đó đã không thể trụ được lâu rồi, đổi lại là một gia đình khác có thể đã sớm bán khu đất kia đi rồi.
Trên thế giới có rất nhiều người giàu nhưng rất khó để duy trì sự giàu có của mình.
Sở Thiên Lê tủi thân nói: "Huhuhu, em không quan tâm, anh mau nghĩ cách đi..."
Hạ Thời Sâm tức giận: "Đừng làm bộ như đứa trẻ con không được mua kẹo như vậy!"
Nhìn thấy hai người họ lại muốn cãi nhau, ba mẹ không khỏi vui vẻ, luôn cảm thấy vô cùng thú vị.
Dư Tân phụ họa thêm: "Đúng đúng, Thời Sâm cố lên, nghĩ biện pháp giải quyết đi nhé!"
Hạ Chính Hợp: "Lúc ba về hưu có hy vọng được sống ở đó không?"
Đối mặt với gánh nặng cuộc sống, Hạ Thời Sâm đột nhiên cảm thấy khó thở: "..."
Sau khi Hạ Thời Sâm và Sở Thiên Lê ký hiệp ước, cả hai sống yên ổn ở nhà một thời gian mà không nói ba mẹ.
Dư Tân và Hạ Chính Hợp không biết về hiệp ước riêng giữa hai người bọn họ, cũng không biết mấy trò nhỏ nhặt Sở Thiên Lê làm ở trường.
Hạ Thời Sâm thường nhắm mắt làm ngơ trước hành vi có chút quá đáng của Sở Thiên Lê, cậu ấy luôn cảm thấy phàn nàn với ba mẹ cũng vô ích nên chỉ nhẹ nhàng bỏ qua, đơn giản vô tư sống qua ngày là được rồi, nhưng sự tự do ấy cũng không kéo dài quá lâu, chuyện khác lại bắt đầu xuất hiện.
Trong phòng khách, Hạ Thời Sâm đang chậm rãi lật sách trên ghế sô pha, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên.
Cô Lý vội vàng chạy ra ngoài, nghe điện thoại rồi lễ phép trả lời: "Vâng, vâng, nếu là chuyển phát nhanh thì sẽ có người mang đến đây... Cái gì? Được rồi, không sao đâu."
Hạ Thời Sâm nghi ngại ngước lên, chỉ thấy cô Lý vội vã chạy ra bên ngoài, nghe điện thoại xong lại không biết đi đâu.
Không lâu sau, trước cửa biệt thự xuất hiện một tiếng động lớn, một nhóm người mặc đồng phục lạ mặt đi tới, bọn họ mang theo những chiếc hộp khổng lồ, đóng gói đầy đủ, tụ tập ở trước cửa.
Cô Lý vội vàng từ bên ngoài trở vào, ngượng ngùng đến gần Hạ Thời Sâm, mong cậu ấy có thể giúp cô ký vào những thứ kia.
"Ồ, vốn dĩ tôi nói là sẽ ký, nhưng bọn họ lại nhất quyết tìm tới nhà bảo người trong nhà ký, nếu không sẽ không yên tâm giao hàng được!" Cô Lý đau đầu nói.
Hạ Thời Sâm kinh ngạc đứng dậy: "Sao thế?"
"Tôi cũng không biết, trông thứ này thật lớn."
Ở cửa, Hạ Thời Sâm nhìn đám người mặc đồng phục được huấn luyện hết sức bài bản với vẻ nghi ngờ, cậu ấy cầm biên lai của người kia, ngập ngừng nói: "Các anh giao cái gì vậy? Khi giao hàng có được kiểm tra hàng không?"
Hạ Thời Sâm không hiểu tại sao cô Lý lại không thể ký giúp, cậu ấy lại nhìn kỹ hơn, thấy đó không phải là kiện hàng chuyển phát nhanh thông thường mà là một đơn vị cao cấp đích thân giao hàng, cậu ấy càng cảm thấy kỳ lạ hơn.
Người chịu trách nhiệm giao hàng cũng rất lịch sự, kiên nhẫn giải thích: "Chúng tôi không đến thu tiền, đã thanh toán xong rồi, chúng tôi cần xác nhận danh tính khi quý khách nhận hàng."
Cô Lý không được xem là một thành viên trong gia đình, cơ quan cũng quy định cô ấy không được thay mặt gia đình ký xác nhận.
Hạ Thời Sâm thản nhiên ký tên rồi đưa tờ đơn lại cho người kia.
Người đứng đầu nhìn xuống cái tên, không khỏi tỏ vẻ nghi ngờ hỏi: "Cậu họ Hạ sao?"
"Phải."
"Xin lỗi, đợi một chút, tôi sẽ gọi điện kiểm tra.
Người nhận họ Sở." Người đứng đầu bước sang một bên hai bước, bắt đầu bấm điện thoại để kiểm tra thông tin người nhận.
Hạ Thời Sâm nghe vậy lập tức hiểu ra, vội vàng ngăn cản, nhỏ giọng nói: "Không cần gọi điện, họ Sở cũng không có vấn đề gì."