Những người khác đều vui sướng khi thấy cảnh này, như thể họ đang chứng kiến một màn kịch thú vị. Nam sinh trắng tròn mãi vẫn chưa có bạn cùng bàn, vì ai cũng ngại ngồi chật bên cậu ta. Sở Thiên Lê thấy cậu ấy hoảng loạn thì hiền hòa nói: “Cậu không cần nhích vào đâu, mình muốn ngồi sát cửa sổ.”
Vương Tranh bên cạnh cười mỉa: “Cậu đang sợ chen không lại Trắng Tròn chứ gì!” Nam sinh trắng tròn ảm đạm ra mặt.
Lúc này, cậu ấy đứng dậy, nhượng bộ: “Mình vẫn...”
Sở Thiên Lê chen qua bạn cùng bàn nhanh như chớp, lập tức tạo thành một căn cứ ở bàn ghế cạnh cửa sổ. Cô ngoảnh đầu lại nhìn Vương Tranh, nhướng mày hỏi: “Ai nói chen không nổi?”
Vương Tranh bĩu môi, còn nam sinh trắng tròn thì sửng sốt.
Sở Thiên Lê hỏi: “Cậu tên gì?”
Vương Tranh tiếp tục chen lời: “Gọi cậu ta Trắng Tròn là được!”
Sở Thiên Lê lờ người nọ đi, hỏi tiếp: “Cậu tên gì?”
“... Đàm Mộ Tinh.” Nam sinh bạn cùng bàn trắng trẻo, to lớn như gấu nhưng tính tình lại rất mềm mại. Cậu ấy thấy biểu cảm chần chờ trên mặt Sở Thiên Lê, liền cho cô xem tên trên sách của mình.
Sở Thiên Lê khen ngợi: “Tên hay đấy!” Có chữ “Tinh” là tốt.
Đàm Mộ Tinh hơi ngạc nhiên, ngắc ngứ đáp: “Cảm ơn.” Cậu ấy không khỏi len lén quan sát Sở Thiên Lê đang thu dọn sách vở. Vốn tưởng bạn học mới hơi nổi loạn, nào ngờ lại khá dễ tiếp xúc.
Đàm Mộ Tinh lưỡng lự một lát, mới tốt bụng nói: “Thực ra cậu có thể nhờ thầy đổi chỗ, sang ngồi với bạn khác, ngồi với mình khả năng sẽ bất tiện.” Hình thể khổng lồ của Đàm Mộ Tinh chiếm diện tích, khiến Sở Thiên Lê hơi khó khăn trong việc di chuyển.
Cậu ấy biết bạn cùng lớp không muốn ngồi chung bàn với mình. Có lẽ do ban nãy bạn ấy chống đối thầy nên mới bị xếp ngồi ở đây.
Sở Thiên Lê buông thả nói: “Tiện, quá tiện luôn! Mình không đổi bạn cùng bàn đâu.”
Đàm Mộ Tinh: “Hở?”
Sở Thiên Lê chồng đống sách giáo khoa lên bàn, ngoảnh sang nói với bạn cùng bàn: “Phiền cậu ngồi xích lại gần mình thêm chút nữa.”
Đàm Mộ Tinh ngơ ngác, nhưng ngoan ngoãn làm theo. Sở Thiên Lê khoanh tay nằm nhoài bên cửa sổ, tạo thành một không gian tam giác với chồng sách cao và Đàm Mộ Tinh. Cô gục xuống bàn, vui vẻ nói: “Ngủ ngon.”
Đàm Mộ Tinh: “Giờ đang là buổi sáng.”
Sở Thiên Lê gối đầu lên hai tay, sửa lời: “Chào buổi sáng.” Ngay sau đó, cô bình yên nhắm mắt, ngang nhiên bắt đầu ngủ bù.
Đàm Mộ Tinh: “?”
Sau khi chủ nhiệm lớp rời khỏi, không ai phát hiện Sở Thiên Lê đang ngủ trong giờ học. Giáo viên giảng bài cũng không để ý đến sự hiện diện của bạn học mới. Cô cứ thế co cụm đằng sau Đàm Mộ Tinh, như một người tàng hình.
Toàn bộ sự việc đã lọt vào tầm ngắm của Hạ Thời Sâm, khiến cậu thầm bực tức. Cô ta bị sung quân đến chỗ ngồi tệ nhất trong lớp, vậy mà vẫn không có chí tiến thủ, ngủ ngon lành như vậy!
Hôm qua, Sở Thiên Lê ở nhà thật thần bí, nhưng ra ngoài lại không khác gì bùn nhão trét tường. Chẳng lẽ cô ta muốn vứt bỏ hoàn toàn mặt mũi dòng họ để khiến cậu tức chết?
Ba cách Sở Thiên Lê có thể làm hại Hạ Thời Sâm:
Nổ c.h.ế.t cậu ta.
Để cậu ta tử vong vì tính xã hội.
Chọc cậu ta tức chết.
Thực tế, lực sát thương của ba cách g.i.ế.c người này phân chia từ thấp đến cao theo thứ tự.
Vào giờ ra chơi, Đàm Mộ Tinh lén liếc qua Sở Thiên Lê đang ngủ say bên cửa sổ, lại thấy Hạ Thời Sâm mặt đầy nghiêm túc đi tới, lập tức khiếp vía.