Đàm Mộ Tinh ngơ ngác hỏi: "Làm việc này thật sự tiêu hao năng lượng tinh thần sao?"
Nhã Hồn nói thầy bói bình thường không thể xem bói nhiều trong một ngày, nhưng Đàm Mộ Tinh thường xuyên nhìn thấy Sở Thiên Lê bói cả ngày.
Sở Thiên Lê đau khổ nức nở: "Huhuhu làm sao tớ biết được, khả năng là người bình thường sẽ tiêu hao năng lượng tinh thần, thiên tài như tớ không thể đồng cảm với họ, đó là lỗi của tớ..."
"Người bình thường một ngày xem bói hai ba lần là mệt mỏi, nhưng tớ lại không thấy mỏi thì biết sao được, đương nhiên thu phí sẽ thấp hơn một chút.
Huhuhu, là lỗi của tớ..."
Đàm Mộ Tinh: "..."
Sở Thiên Lê giả khóc xong, lau mặt, lại thản nhiên nói: "Nhưng mà cô ta nói có chút không sai, nghề này chính là ngư long hỗn tạp, một ngày nhận quá nhiều bói toán cũng không tốt."
"Cho nên thật sự có năng lượng tinh thần?"
"À, thứ đó rốt cuộc là gì tớ thật sự không thể nói rõ.
Hình như cũng có người làm việc giống tớ, nhưng bọn họ tự xưng là nhà chữa lành tâm linh..." Sở Thiên Lê gãi gãi đầu đau khổ, "Một số người làm điều này với tư cách theo chủ nghĩa hữu thần, một số lại là chủ nghĩa vô thần, dù sao cũng có rất nhiều tên gọi khác nhau."
"Nếu chúng ta sử dụng quan điểm được những người theo chủ nghĩa duy vật chấp nhận thì việc xem quá nhiều sẽ gây ra những hệ lụy xấu về mặt tâm lý, tương tự như việc một nhà tâm lý học tiếp nhận quá nhiều bệnh nhân sẽ luôn có một mức độ chịu đựng nhất định."
Đàm Mộ Tinh hiếu kỳ hỏi: "Năng lực chịu đựng của cậu ở mức nào?" Sở Thiên Lê tự tin nói: "Tớ làm sao mà biết được? Những lời này đều là do người bình thường nói, liên quan gì đến tớ đâu?"
Đàm Mộ Tình: "... Đừng khoe nữa, đừng khoe nữa."
Đàm Mộ Tinh đột nhiên hiểu ra nguyên nhân khiến Sở Thiên Lê bị các đồng nghiệp của mình công kích, theo một nghĩa nào đó, cô đã phá vỡ sự cân bằng của thị trường, thậm chí còn dùng giá thấp đe dọa đến các đồng nghiệp.
Mỗi thầy bói có năng lượng hạn chế và chỉ có thể tiếp nhận một số lượng người xem bói có hạn, tất nhiên, giá cả sẽ tiếp tục tăng, và bản chất là phải dựa vào nguồn thu này.
Sở Thiên Lê tinh lực vô hạn, lại định giá toàn bộ dựa vào tâm tình, cô sẽ rất được lòng người xem bói, đương nhiên sẽ bị đồng nghiệp chỉ trích là bạch liên hoa giả thanh cao.
Suy cho cùng, nghề này không có tiêu chuẩn thị trường về giá cả, sự tồn tại của Sở Thiên lê ảnh hưởng đến việc định giá của người khác, mọi người đều không thể cùng cô làm từ thiện.
Khâu Tình Không nghe Sở Thiên Lê chứng thực Nhã Hồn, cô ấy có vẻ do dự: "Vậy bột pha lê mà Nhã Hồn bán cũng là hàng thật sao? Nó có tác dụng thanh lọc à?"
"Bột pha lê gì cơ?"
"Chính là tinh thể được nghiền thành bột rồi hòa với nước.
Người ta nói rằng nó có thể thanh lọc từ trường."
Nhã Hồn có cửa hàng trực tuyến riêng, bán tinh thể và hương liệu, còn có một loại bột pha lê.
Sở Thiên Lê khẽ cau mày, cô trầm tư hồi lâu, sau đó ngập ngừng nói: "Ồ,... hình như chuyện này của cậu không có liên quan gì đến huyền học rồi..." "Không liên quan sao?"
"Phải, tớ nghĩ tất cả trẻ con mẫu giáo đều biết không được cho đồ vật vào miệng.
mọi người nên biết mình có thể ăn cái gì, không thể ăn cái gì." Vẻ mặt Sở Thiên Lê kinh ngạc: "Dê hấp, vịt quay, gà nướng không đủ ngon, còn phải nhặt đá nhét vào miệng sao?"
Pha lê có thể khử từ trường, nhưng việc đưa chúng vào miệng không liên quan gì đến huyền học, mà liên quan đến trí thông minh.
Khâu Tình Không: "..."
Đàm Mộ Tinh nhắc nhở: "Cậu đã bỏ qua chân gấu hấp và đuôi hươu hấp." Sở Thiên Lê: "Ăn gấu rừng và hươu rừng là phạm pháp đó." Đàm Mộ Tinh: "?"
Đối với phát ngôn của Nhã Hồn trong video, Sở Thiên Lê chỉ cười nhạo cho qua, nhung Khâu Tình Không cứ níu lấy cô không chịu bỏ cuộc.