Đại Lão Thành Con Trai Ba Tuổi Của Tôi

Chương 13: Trò Khôi Hài




Tống Hinh Nghiên cầm lấy điện thoại, đôi mắt ngấn lệ sững sờ nhìn người đàn ông trước mắt có vài nét giống Nghiêm Cảnh Dương: “Không… Không có gì.” Vừa rồi cô ta nhất thời hoa mắt nhận lầm hắn thành Nghiêm Cảnh Dương, đuổi theo anh ta nên mới chọc giận Từ Mật.

“Cô cho tôi số của cô đi. Nếu cô phát hiện điện thoại bị hỏng ở đâu thì cô gọi điện cho tôi, tôi đền cho cô.” Trên gương mặt điển trai của Lý Dương nở một nụ cười ấm áp, vừa cao lớn lại vừa đẹp trai.

Đầu ngón tay Tống Hinh Nghiên nắm chặt tới mức trắng bệch, cô ta muốn từ chối nhưng khi thấy gương mặt phía trước có phần quen thuộc, cô ta đành nói ra một dãy số.

Khuôn mặt trắng bệch cũng xuất hiện một mảng đỏ ửng.

Bởi vì góc độ nên Đường Tô chỉ thấy có một người đàn ông ra tay giúp đỡ Tống Hinh Nghiên, không nhìn được diện mạo của người đó. Nếu nhìn thấy, cô nhất định sẽ biết được đây là Lý Dương, mà ở trong sách có nói Lý Dương là chồng của Tống Hinh Dương trước khi trọng sinh.
Trò khôi hài bên ngoài đã kết thúc.

Đường Tô liếc nhìn Nghiêm Cảnh Dương, khuôn mặt trắng tinh của tên nhóc đó vô cảm, cũng không biết có phải tức giận vì cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân của mình bị cướp mất hay không?

“Chúng ta về thôi.”

Nghiêm Cảnh Dương bình tĩnh nói, hắn đỡ cạnh bàn nhảy xuống ghế sô pha, đôi chân ngắn ngủn tự giác đi bên cạnh Đường Tô…

Thứ hai, khi trời vẫn chưa sáng hẳn, mặt trời chỉ mới thức dậy, phòng bên cạnh mơ hồ vang lên tiếng nhạc.

Nghiêm Cảnh Dương nhíu mày. Một lúc sau, lông mi dài khẽ run lên, đôi mắt to tròn mở ra, đôi đồng tử di chuyển, cơn buồn ngủ dần biến mất.

Phòng khiêu vũ ở bên cạnh truyền đến tiếng nhạc nhẹ nhàng.

Lâu rồi chưa khiêu vũ, với lại thân hình mềm mại này càng nhảy cô càng phải giảm tốc độ lại. Đường Tô thả chậm tốc độ, cuối cùng khom lưng làm một động tác vòm cầu. Người cô ngã ra sau, hai tay chống xuống đất, thân hình mảnh khảnh dễ dàng cong xuống, làm ra tư thế vòm cầu để lộ vòng eo hết sức dẻo dai.
Đường Tô cúi đầu xuống đất, chớp mắt, cô nhìn thấy bóng dáng ngược với tầm mắt của mình.

Đúng lúc đó, tiếng nhạc kết thúc, eo nhỏ của Đường Tô dùng sức, cả người hướng về phía trước đứng thẳng.

“Chào buổi sáng.” Cô quay người lại, cười nói.

Trên người Nghiêm Cảnh Dương đang mặc bộ đồ ngủ in hình trẻ em mà Đường Tô đã mua, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, cả người đáng yêu giống như thiên sứ vậy.

Hắn nhìn Đường Tô đang đi về phía mình, trong đầu hiện lên một cảnh vừa rồi.

Chiếc áo crop màu trắng lộ ra vòng eo nhỏ trắng nõn, đôi chân được chiếc quần bó ôm lấy vừa yểu điệu vừa tinh tế. Động tác uốn lượn yêu cầu kỹ năng cao, có thể nhìn ra vòng eo kia còn mềm mại hơn cây dương liễu, lại giống như không đủ cho hai bàn tay véo.
“Sao anh dậy sớm thế?” Đường Tô ngồi xổm trước mặt Nghiêm Cảnh Dương, môi nở nụ cười.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Nghiêm Cảnh Dương ngửa đầu nhỏ lên, thấy gương mặt của Đường Tô đỏ lên vì mới vận động, hô hấp của cô vẫn chưa ổn định, ngực phập phồng lên xuống, mồ hôi ướt đẫm áo dính vào da thịt.

Đôi lông mày nhíu lại, gương mặt cứng đờ, quay đầu đi, không nhìn Đường Tô: “Bị cô làm tỉnh giấc.” Hai tai đỏ lên nhưng giọng điệu lại vô cùng hung dữ.

“Xin lỗi, lần sau tôi sẽ mở nhạc nhỏ hơn.” Đường Tô chỉ cho rằng hắn phải rời giường nên tức giận, chỉ nhẹ nhàng nói.

Bộ dạng nghiêm túc dữ tợn của tên nhóc này Đường Tô đã nhìn quen. Dựa theo cấp độ chán ghét cô của hắn, Đường Tô không hề có hy vọng hắn sẽ có thái độ ân cần đối với cô. Nhờ vẻ ngoài đáng yêu đó mà cô chỉ coi như hắn là đứa trẻ hay cáu kỉnh mà thôi.
Khoảng thời gian này cứ hầu hạ vị tổ tông này cho tốt, chờ khi hắn lấy lại được con người thật của mình rồi rời đi cùng nữ chính thì cô sẽ được tự do.

Bữa sáng cô làm bánh mỳ kẹp, nhìn nguyên liệu đầy đủ bên trong bánh mỳ, lúc cắn làm cho người ta cảm thấy thỏa mãn.

Trước mặt Nghiêm Cảnh Dương bày một chiếc đĩa chữa những miếng bánh mỳ kẹp đã cắt nhỏ để hắn tiện ăn.

Đường Tô đẩy ly sữa bò tới tay hắn, cô cũng uống một ngụm lớn: “Tôi ăn xong rồi, giờ phải đến trường, anh ở nhà một mình có chuyện gì thì cứ gọi tôi.”

Nghiêm Cảnh Dương cụp mắt xuống nhìn chiếc đĩa trước mặt: “Ừ.” Cho tới khi Đường Tô lấy ba lô đi ra ngoài, hắn mới ngước mắt lên. Khuôn mặt trẻ con không hợp với ánh mắt thâm trầm của hắn, ánh mắt dừng nơi bóng hình của cô.
Trời buổi sáng còn chưa nóng lắm, gió nhẹ thổi tới, có hơi se lạnh, thực sự rất thoải mái. Bởi vì nơi ở cách B đại rất gần cho nên Đường Tô đi bộ tới trường học. Cô đã xem qua chương trình học nên biết phòng học ở đâu.

Trong phòng học có hơn một nửa sinh viên đã đến, trên tay Đường Tô ôm sách giáo khoa đi tới chỗ trống phía sau. Cô chỉ lo đi tìm vị trí ngồi mà không biết ngay lúc cô vừa vào lớp đã khiến vô số ánh mắt nhìn cô chăm chú.

Dáng người Đường Tô yểu điệu, vẻ đẹp kinh diễm, trên người mặc áo sơ mi màu xanh, bên dưới mặc quần jean, tuy ăn mặc đơn giản nhưng lại rất đẹp.

Nam sinh trong phòng đột nhiên trở nên kích động.

Nữ thần của khoa nào đây? Chẳng lẽ đi nhầm lớp?