Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 97




Nam Nhiễm lười biếng dựa vào cửa xe.

"Học trưởng, nói đi."

Tô Tử Trác đem hộp đồ ăn đưa qua cho cô.

"Nghe nói học muội thích ăn Tiểu Long Bao, lúc mua cho Khuynh Hàn, anh cố tình mua nhiều thêm một phần. Cái này cho em. Chúc mừng em thăng cấp thành công."

Vừa nói, Tô Tử Trác vừa đặt hộp đồ ăn vào tay Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm giơ một ngón tay lên, giữ lấy bàn tay của Tô Tử Trác.

Ngăn cản động tác của hắn.

Mí mắt cô buông xuống, không chút để ý.

Tô Tử Trác vẫn mỉm cười ôn nhu.

"Học muội?"

Cô lắc lắc đầu.

"Sao học trưởng lại đem thứ đồ ăn dơ bẩn này cho tôi?"

Tô Tử Trác sửng sốt.

"Cái, cái gì?"

Nam Nhiễm khẽ ấn hai cái lên mu bàn tay của hắn.

Mí mắt khẽ nâng lên, cánh tay bị dính máu còn chưa lau sạch.

Thế cho nên cả người cô lúc này thoạt nhìn như toát lên vẻ đẹp của một người bị bệnh.

Môi đỏ khẽ cong.

Tới gần Tô Tử Trác một chút.

"Tôi ngại học trưởng quá bẩn. Nói như vậy, đã hiểu chưa?"

Trong mắt của Tô Tử Trác thoáng hiện lên cảm xúc khó hiểu.

Thu cánh tay đang cầm hộp đồ ăn lại.

Vẫn mỉm cười như lúc đầu.

"Học muội, anh nghĩ giữa chúng ta chắc có hiểu lầm gì đó."

Chỉ là lời này còn chưa nói xong.

Đã phải đối diện với cặp mắt đen nhánh kia của Nam Nhiễm.

Trong chốc lát Tô Tử Trác có cảm giác mình bị người khác lột sạch từ trong ra ngoài.

"Học muội, anh..."

Một giọng nói từ xa truyền đến.

"Tử Trác."

Cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

Diệp Khuynh Hàn mặc một bộ vest đen.

Vẫn mang hình tượng trung tính khốc khốc như cũ.

Trong mắt cô ta có một tia hoảng loạn.

Nhanh chóng chạy tới.

Diệp Khuynh Hàn có chút sốt ruột.

"Hai người đang nói chuyện gì?"

Bộ dáng hoang mang lo sợ kia hoàn toàn khác với sự khí phách cô ta thể hiện ra khi ở trên sân khấu.

Tô Tử Trác duỗi tay vỗ vỗ cánh tay Diệp Khuynh Hàn.

"Anh chỉ nói một chút chuyện với học muội thôi. Bây giờ nói xong rồi. Chúng ta đi thôi."

Diệp Khuynh Hàn gật đầu.

Chỉ là lúc nhìn Nam Nhiễm, trong mắt mang theo tia cảnh giác và địch ý.

Đó là một loại ánh mắt quan sát tình địch.

Bất quá, Nam Nhiễm cũng không biết cái gì gọi là ánh mắt nhìn tình địch.

Lúc này, thanh âm của Tiểu Hắc Long lại vang lên.

[leng keng, nhắc nhở ký chủ làm một chút chuyện tốt. Một là giải cứu Diệp Khuynh Hàn. Hai là đưa chuyện ác của Tô Tử Trác ra ngoài ánh sáng.]

Nam Nhiễm nghe Tiểu Hắc Long nói.

Tò mò.

"Nhắc nhở làm chuyện tốt? Ngươi còn có công năng này?"

Tiểu Hắc Long chậm rì rì.

[ký chủ, ta là hệ thống được chế tạo ra vì cô. Sẽ theo biểu hiện của cô mà sửa chữa cho phù hợp.]

Hệ thống không có nói đến chuyện nếu không phải biểu hiện của Nam Nhiễm ở vị diện trước quá kém.

Nó còn đến nông nỗi này sao??

Nam Nhiễm trở lại xe bảo mẫu.

Lúc này, Ninh Dã đã rời đi.

Trên xe chỉ còn lại Thanh tỷ và Nguyễn Mặc.

Thanh tỷ vừa sửa sang lại kiểu tóc của bản thân vừa mở miệng.

"Khóa cửa của nhà em đã sửa xong. Thật sự không muốn truy tìm tên ăn trộm kia?"

Nam Nhiễm nhẹ nhàng bâng quơ.

"Ừ."

Thanh tỷ thở dài.

"Tiểu Nhiễm a, em làm như vậy là quá lương thiện. Về sau nhất định sẽ có hại a."

Tuy rằng tính tình của tiểu Nhiễm thay đổi rất nhiều.

Nhưng nói đi nói lại trái tim vẫn quá lương thiện.

Dù sao cũng lớn lên từ trong nhung lụa.

Làm sao biết được lòng người hiểm ác?

Nam Nhiễm nghe Thanh tỷ nói, ngẩng đầu, liếc Thanh tỷ một cái.

"Đúng vậy, em sẽ tiếp tục lương thiện."

Thời điểm nói chuyện, vẻ mặt cô rất nghiêm túc.

Thanh tỷ lại thở dài.

Muốn nói lại thôi.

"Em, em... được rồi, tùy ý em vậy."

Không biết là thế nào.

Thanh tỷ lại có tâm tình hận không thể rèn sắt thành thép.

Tiểu Hắc Long: [...]

Mỗi lần nó nghe ký chủ mặt không đổi sắc nói những lời này, đều cảm thấy hổ thẹn thay.

Lương tâm đâu?

Lương tâm đâu?

Á, cũng đúng.

Ký chủ nhà nó không có cái này.

Thời điểm sắp xếp chỗ ngồi trên xe.

Thanh tỷ liền nhìn về phía Nguyễn Mặc.

Sau đó ánh mắt lại dời lên người Nam Nhiễm.

"Em muốn làm gì với anh ta? Chẳng lẽ cứ mang theo bên người như vậy?"