Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 118




Đầu óc chậm tiêu cũng không sao.

Vấn đề là lực sát thương mỗi lúc một tăng lên.

Tùy tùy tiện tiện cũng có thể quật ngã hai người đàn ông trưởng thành.

Giơ tay một cái là có thể ném một người phụ nữ lên bàn.

Đặc biệt hơn là nhìn sơ qua ký chủ nhà nó rất có tinh thần.

Tiểu Hắc Long lập tức đi tra tư liệu.

À.

Tinh thần tốt, sức lực lớn, lực sát thương cao, đầu óc chậm tiêu.

Cái gì?

Sao cứ cảm thấy thuộc tính của ký chủ rất giống một loài động vật nào đó a...

Nam Nhiễm duỗi tay ôm chặt Nguyễn Mặc.

Giống như đang gặp phải vấn đề rất nan giải.

Cuối cùng.

Nam Nhiễm gật đầu.

"Được, em cũng không thích quả cầu pha lê."

Cô nhìn ra dạ minh châu không thích cô qua lại với quả cầu pha lê cho lắm.

Nguyễn Mặc nghe vậy, môi mỏng lúc này mới khẽ cong lên.

Anh đỡ Nam Nhiễm ra ngoài.

Vừa đi.

Anh vừa cúi đầu dò hỏi.

"Thích uống rượu?"

Nam Nhiễm: "Ừ!".

Nguyễn Mặc lại hỏi.

"Đám người nằm trên đất là do em đánh?"

Nam Nhiễm: "Ừ!".

Vừa trả lời vừa dựa vào người Nguyễn Mặc.

Đại khái là uống rượu uống đến hưng phấn.

Mở to mắt.

Bước từng bước trong hành lang dài hẹp.

Thời điểm hai người họ sắp xuống lầu.

Một giọng nói từ phía sau truyền đến.

"Cái kia..."

Thanh âm phá không khí yên lặng.

Chỉ thấy Ninh Dã mặc một cái áo màu đen kết hợp với quần rách dựa vào vách tường đứng ở phía xa.

Có lẽ là do quá yên tĩnh.

Nên cô ta không nhịn được ho khan một tiếng.

Cố gắng giảm bớt chút xấu hổ.

"Cái kia... tôi chỉ tới để đưa điện thoại thôi."

Dứt lời liền giơ tay ra.

Lúc nãy sau khi Nam Nhiễm ngồi dưới đất nói chuyện điện thoại với Nguyễn Mặc xong.

Thì vô cùng tùy tiện ném điện thoại tới góc xó xỉnh nào đó.

Đương nhiên.

Cô ta cũng không chỉ tới đưa điện thoại cho Nam Nhiễm.

Mà có một số việc cần xác nhận một chút.

Bằng không.

Sao cô ta có thể nén giận với một tên nhị hóa uống rượu đến phát điên trước mắt này được?

Mà lúc Nguyễn Mặc nhìn về phía Ninh Dã.

Ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Ninh Dã sờ sờ mũi.

Ôi!

Bị người ta cho rằng là tình địch a.

Chậc chậc chậc.

Không sao.

Dù sao cô ta cũng là tình địch của tất cả nam giới trên mạng rồi.

Sớm đã tập thành thói quen.

Nghĩ vậy.

Ninh Dã không nhịn được chuyển ánh mắt lên người Nam Nhiễm.

Kết quả vừa mới thấy được bóng người.

Đã bị Nguyễn Mặc chặn lại.

Điện thoại trên tay cũng bị người ta cướp lấy.

Không khí có chút xấu hổ.

Với tình hình này chắc chắn không thể nói chuyện với Nam Nhiễm được.

Thôi sau này nói cũng được.

Ninh Dã chép chép miệng.

"Không có việc gì nữa thì tôi đi trước."

Quả nhiên cả hai đều là nhị hóa.

Cô ta nhìn người nào cũng không vừa mắt.

Ninh Dã vừa đi.

Nam Nhiễm liền nắm chặt tay Nguyễn Mặc.

Vừa lôi lôi kéo kéo vừa nghiến răng.

"Muốn cắn anh."

Nguyễn Mặc sửng sốt.

"Hả?"

Nam Nhiễm nhíu mày.

"Em muốn cắn anh."

Vốn dĩ cô muốn cắn quả cầu pha lê.

Nhưng lại bị anh đuổi đi mất.

Đương nhiên.

Nể mặt anh là dạ minh châu.

Cô sẽ cắn nhẹ một chút.

Nguyễn Mặc nhìn bộ dáng cố chấp của cô.

Khuôn mặt lạnh băng chậm rãi dịu đi.

"Về nhà trước đã."

Nam Nhiễm bĩu môi không vui.

Hiện tại cô muốn cắn anh.

Nguyễn Mặc mở miệng.

"Sau khi về nhà, em muốn cắn chỗ nào cũng được."

Dứt lời, hai tai của Nguyễn Mặc không khỏi ửng đỏ.

Nam Nhiễm nghe lời này.

Ừ?

Hình như rất có lời.

Nguyễn Mặc thấy bộ dáng chần chừ của Nam Nhiễm lập tức kéo cô xuống lầu.

Lần này cuối cùng cô cũng thuận theo để mặc anh kéo mình đi.

...

Sáng sớm hôm sau.

Nam Nhiễm tỉnh lại từ trên giường của mình.

Vừa mở mắt.

Liền thấy Nguyễn Mặc đang ngồi ở mép giường.

Sau khi nhìn chằm chằm anh ba giây.

Cô lập tức ngồi dậy.

Đôi mắt hơi híp lại.

Di chuyển tới gần anh.

"Bị đánh?"

Chỉ thấy.

Khắp người Nguyễn Mặc chỗ nào cũng có vết xanh xanh tím tím.

Bên trên còn có dấu răng vô cùng rõ ràng.

Không chỉ có thế.

Trên cánh tay bị lộ ra ngoài.

Còn in hình bàn tay năm ngón của ai đó.

Nguyễn Mặc sửng sốt.

Nhìn cô gái vừa mới tỉnh ngủ trước mắt.

Nửa ngày sau.

Mới mở miệng phun ra hai chữ.

"Quên rồi?"

Nam Nhiễm xốc chăn lên, bước xuống giường.

"Ai đánh, em đi giết chết hắn."

Nhìn bộ dáng lúc này của dạ minh châu đi.

Không còn ra dáng con người nữa.

Lúc này, Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí.

[ký chủ, chẳng lẽ cô quên hết chuyện xảy ra tối hôm qua rồi sao?]