Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 114




Giọng nói châm chọc không biết từ đâu vang lên.

"Ha, mặt mũi của Nam Nhiễm lớn như vậy? Ngay cả ăn bữa cơm cũng không được?"

Người nói chuyện không ai khác là Tô Tình.

Thời điểm cô ta nhìn Nam Nhiễm, ánh mắt mang theo tia oán hận khôn cùng.

Em trai cô ta bị bắt.

Nghe nói cái người gọi là Diệp Khuynh Hàn kia báo cảnh sát bắt em trai cô ta.

Nói em trai cô ta sát hại bốn cô gái.

Bởi vì chuyện này.

Em trai cô ta bị bắt giam phải tiếp nhận điều tra.

Mà tất cả mọi thứ đều do Nam Nhiễm bày ra.

Tiểu Hắc Long đúng lúc phổ cập khoa học cho ký chủ nhà mình.

[ký chủ, Tô Tình chính là người muốn cướp kịch bản của Nguyễn Mặc, hơn nữa, cũng chính cô ta là người thuê mấy tên kia bắt trói Nguyễn Mặc.]

Mí mắt Nam Nhiễm giật giật vài cái.

Bước chân đang hướng về phía trước bỗng dưng dừng lại.

Không rời đi.

Chính là cam chịu.

Đồng ý tham dự bữa tiệc.

Mà bên phía Nguyễn Mặc.

Trong chung cư.

Lúc này, phòng khách không chỉ có bóng dáng một mình Nguyễn Mặc.

Mà còn có một đám người mặc vest đen.

Hơn nữa người đứng đầu trong đó.

Nam Nhiễm cũng đã từng gặp.

Người đàn ông đó mở miệng.

"Nguyễn Mặc, quay về đi."

Nguyễn Mặc ngồi trên sô pha, vẻ mặt thờ ơ.

Hai hàng lông mày khẽ cau lại.

Biểu tình lãnh đạm, có chút không kiên nhẫn.

"Tôi sẽ không trở về."

Người đàn ông mặt vest đen kia thở dài, có chút bất đắc dĩ.

"Cha của cậu rất hối hận. Mẹ của cậu đã qua đời rồi. Hiện tại ông ấy là người thân duy nhất trên thế gian này của cậu. Cậu thật sự nhẫn tâm không trở về nhận tổ quy tông sao?"

Nguyễn Mặc ngẩng đầu.

Khuôn mặt lạnh băng, cánh môi lúc đóng lúc mở, giọng nói bình tĩnh.

"Ông ta sống hay chết, không liên quan gì đến tôi."

Người đàn ông kia biết.

Lời này của Nguyễn Mặc, cũng không phải lời nói lúc tức giận.

Trong lòng anh thật sự nghĩ như vậy.

Cha mẹ Nguyễn Mặc kết hôn là do sự thương thỏa giữa hai gia tộc.

Lúc Nguyễn Mặc còn rất nhỏ cha mẹ anh gặp tai nạn.

Mẹ anh chết ngay tại chỗ.

Chỉ có cha anh là may mắn sống sót.

Nhưng lần tai nạn này lại gây ra thương tổn rất lớn đối với thân thể của ông ấy.

Mẹ anh mất, đối với cha anh mà nói là một sự giải thoát.

Mà sau khi mẹ anh chết không lâu.

Cha anh ở bên ngoài nuôi một đám tình nhân.

Còn Nguyễn Mặc thì được bảo mẫu nuôi lớn.

Cha Nguyễn Mặc sợ anh sinh ra tâm lý ỷ lại với bảo mẫu.

Nên cứ ba tháng là đổi bảo mẫu một lần.

Số lần Nguyễn Mặc có thể gặp mặt cha mình có thể nói là ít đến đáng thương.

Trước năm anh mười tuổi, con số đó chỉ gói gọn trong mười ngón tay.

Bởi vì không có cha mẹ chăm sóc, bảo mẫu được đổi liên tục.

Nên khiến cho anh tự chìm trong thế giới của bản thân.

Nguyễn Mặc không thích tiếp xúc với người ngoài, cũng không thích nói chuyện.

Mỗi ngày đều trống rỗng không có mục tiêu, anh dùng tất cả thời gian của mình để viết kịch bản.

Bộ kịch bản [Ma Chi Tử] làm oanh động cả giới giải trí kia cũng vì đó mà ra đời.

Hiện tại, cha anh đã lớn tuổi.

Trong nhà có một người vợ bé.

Cũng chính là người vợ thứ năm của cha anh.

Chỉ là cha anh ngoài anh ra thì không có bất kì đứa con nào khác.

Đúng vậy, đó là do tai nạ xe năm đó để lại.

Cha Nguyễn Mặc muốn tìm lại tình phụ tử giữa anh và ông ấy.

Nhưng đứa con trai này của ông, sớm đã liệt ông vào danh sách người xa lạ.

Nguyễn Mặc ngồi đó giằng co với người đàn ông mặc vest đen kia.

Mà người đàn ông kia cũng không có biện pháp nào.

Nhiệm vụ lần này thủ trưởng giao cho anh ta là nhiệm vụ khó giải quyết nhất từ trước tới giờ.

Hai năm.

Vô luận là dùng vũ lực cưỡng bức, hay dùng tình cảm để lay động, Nguyễn Mặc đều không hề có chút phản ứng.

Tại thời điểm người đàn ông kia buồn rầu không thôi, không biết nên làm thế nào.

Bỗng nhiên phát hiện, ánh mắt Nguyễn Mặc vẫn luôn nhìn về chiếc điện thoại bàn trước mặt.

Lực chú ý hoàn toàn không đặt vào câu chuyện bọn họ đang nói mà đang đợi điện thoại.

Trong đầu người đàn ông đột nhiên hiện lên gương mặt một cô gái.

Cô gái kia ngay lần đầu tiên gặp mặt đã đóng gói Nguyễn Mặc, vác lên vai chạy mất.

Không lẽ...

Người đàn ông kia ho một cái, mở miệng.

"Cứ ở đây chờ đợi, không bằng chủ động xuất kích."

Tầm mắt hờ hững của Nguyễn Mặc khẽ đảo quanh người đàn ông kia.

Thấy vậy, người đàn ông kia lại "khụ" "khụ" hai tiếng, sau đó lập tức dời mắt.

Biết bản thân đã xen vào việc của người khác.

"Kiến nghị, chỉ là kiến nghị thôi."