Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 109




Hai mắt Diệp Khuynh Hàn đỏ bừng, muốn rút tay về.

Miệng hơi động, muốn nói gì đó.

Nhưng cái gì cô ta cũng không làm được.

Chỉ có thể nằm trên giường mặc người khác sắp xếp.

Nam Nhiễm "lạch cạch" một tiếng.

Mở cửa phòng ra.

Cô đứng ở cửa.

Vừa vặn nghe được Tô Tử Trác thấp giọng ôn nhu nói.

"Khuynh Hàn, vì sao lại làm như vậy?"

Mà lúc Nam Nhiễm mở cửa phòng chuẩn bị bước vào.

Diệp Khuynh Hàn liền giống như thấy được ánh sáng, phát ra âm thanh nức nở.

"Ngô, ngô, cứu,...cầu, cầu..."

Tô Tử Trác không nghĩ tới lúc này sẽ có người bước vào.

Bởi vì trước đó hắn đã đem đám người kia đuổi ra ngoài.

Càng không nghĩ tới.

Người bước vào lại là Nam Nhiễm.

Sau khi thất thần được một lúc.

Biểu tình trên mặt Tô Tử Trác liền khôi phục lại như cũ.

Hắn mỉm cười ấm áp.

"Tiểu Nhiễm. Em tới thăm Khuynh Hàn sao?"

Nụ cười của hắn vô cùng ôn nhu.

Chỉ là hai tay càng ra sức nắm chặt tay Diệp Khuynh Hàn.

Giống như một loại uy hiếp nào đó.

Hai mắt Diệp Khuynh Hàn đỏ bừng, giống như vừa mới chịu kích thích.

"Lạch tạch", "lạch tạch" nước mắt không ngừng chảy xuống.

Làm ướt cả gối đầu.

Cô ta nhắm hai mắt lại.

Không một chút phản ứng.

Giống như đã ngủ say.

Đôi mắt Nam Nhiễm đen nhánh.

Liếc mắt nhìn Diệp Khuynh Hàn một cái, rồi lại đưa mắt nhìn Tô Tử Trác một cái.

Bỗng nhiên lên tiếng.

"Sau này đừng tới tìm cô ta nữa."

Giọng nói của cô mang theo vẻ lười biếng, thản nhiên ra lệnh cho người khác.

Nam "đại gia" Nhiễm online.

Dứt lời.

Liền hỏi Tiểu Hắc Long.

"Nhiệm vụ đã hoàn thành?"

Đầu Tiểu Hắc Long giăng đầy hắc tuyến.

[ký chủ, không có.]

Nam Nhiễm bĩu môi.

"Rất khó a."

Lời nói kia.

Ý là chuyện quá khó, chuẩn bị bỏ gánh không làm nữa.

Tiểu Hắc Long: [... ký chủ, dạ minh châu mà cô đạt được chính là dạ minh châu thuộc loại quý giá nhất. Trên trời dưới đất, ngoài bản hệ thống ra không ai có thể đưa nó cho cô.]

A.

Rốt cuộc.

Chỉ có dạ minh châu thuộc loại quý giá nhất mới có thể gợi lên một chút hứng thú của ký chủ.

Lúc này, Tô Tử Trác đột nhiên đứng dậy.

Đi ra đóng cửa phòng lại.

"Cùm cụp."

Cửa bị khóa lại.

Tô Tử Trác lắc lắc cổ vài cái.

"Em nghe thấy hết rồi? Tiểu Nhiễm?"

Nam Nhiễm liếc hắn một cái.

Im lặng, không nói một lời.

Tô Tử Trác lầu bầu.

"Làm sao bây giờ? Anh thật sự rất thích tiểu Nhiễm. Không muốn hủy hoại em tí nào."

Tô Tử Trác vừa nói, vừa khoa tay múa chân(*).

Hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Dứt lời.

Biểu tình trên mặt Tô Tử Trác liền trở nên quỷ dị.

Hắn cởi hai nút áo trên cổ ra.

Để dễ hành động hơn.

Diệp Khuynh Hàn trừng mắt, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.

Hai tay cô ta run rẩy, tháo bình dưỡng khí trên mặt xuống.

Mở miệng.

"Chạy, chạy mau."

Lúc cô ta nói những lời này, nước mắt không nhịn được lại chảy xuống.

Thanh âm của Tiểu Hắc Long cũng trở nên khó khăn.

[ký chủ, bộ dáng của người này rất giống một tên biến thái.]

Không còn là người xấu hay không phải người xấu.

Mà biểu tình kia, thần thái kia.

Chỉ có mấy tên biến thái trên truyền hình mới có thể điều chỉnh thay đổi một cách tự nhiên như vậy.

Nam Nhiễm liếc mắt nhìn hắn.

Hai mày không khỏi nhíu chặt.

A.

Cô thật sự không muốn chạm vào cái đồ dơ bẩn này.

Nhưng nhìn sơ qua.

Hình như cái đồ dơ bẩn này còn rất phấn khích.

Ngô.

Làm sao bây giờ, thật hưng phấn a.

Vốn dĩ Tiểu Hắc long còn đang khiếp sợ không thôi.

Hiện tại, tất cả mọi cảm xúc kích động của nó đều biến mất.

[ký chủ, ký chủ, thỉnh ký chủ dừng lại tất cả mọi suy nghĩ. Giá trị hắc ám của ký chủ đã vượt quá 50%. Bắt đầu thực hiện trừng phạt. Ký chủ, ký chủ!!!]

Tuy cái tên biến thái kia trông rất đáng sợ.

Nhưng, nhưng ký chủ mới là người chân chính khiến nó cảm thấy sợ hãi!!!