Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 100




Nguyễn Mặc ngồi vào chiếc ghế kia.

Đưa đồ ăn cho Nam Nhiễm.

Sau đó liền cầm hộp chocolate kia lên.

Mở ra, ăn luôn.

Nam Nhiễm thấy anh vẫn luôn cúi đầu ăn chocolate.

Nghi hoặc.

"Ăn ngon?"

Nguyễn Mặc không phản ứng.

Qua một lúc sau.

Anh mới mở miệng.

"Không thể ăn."

Dứt lời, liền đem tất cả chocolate còn thừa ném sang chỗ khác.

Mà nói xong lời này.

Nguyễn Mặc cũng không nói thêm bất cứ lời nào với Nam Nhiễm.

Bên này đạo diễn.

Vì muốn đuổi kịp tiến độ.

Nên bắt đầu quay từ cảnh của Nam Nhiễm trước.

Cô mặc một chiếc đầm trắng, một thân tiên khí, cầm một cây trâm hình hoa đào tìm kiếm tình nhân kiếp trước của mình.

Cũng chỉ là một cảnh quay nhỏ.

Chỉ phát có 30 giây.

Nhưng chờ Nam Nhiễm trang điểm và hoàn thành cảnh quay thì đã hơn ba tiếng đồng hồ.

Quay phim tới giữa trưa.

Mới tới cảnh của Ninh Dã.

Thân là nam chính của câu chuyện này.

Đương nhiên phải có cảnh hai người gặp nhau, ôm nhau thâm tình.

Ninh Dã mặc một bộ y phục vương tử trong truyện cổ tích.

Tay cầm cây trâm hình hoa đào đứng ở chỗ đó.

Chờ đợi cô nương của mình.

Nam Nhiễm mặc váy đi tới.

Mỉm cười.

Lời thoại còn chưa nói.

Đã nghe thấy đạo diễn nói.

"Cắt."

Đạo diễn cởi mũ ra.

Sờ sờ cái đầu to của mình.

"Nam Nhiễm, ánh mắt khi cô nhìn người yêu phải thâm tình, phải thâm tình. Không cần giống như nhìn thấy một con chó đi ngang qua, không có tí cảm xúc gì."

Ninh Dã: "..."

Sao cậu ta cứ cảm thấy vị đạo diễn này đang ám chỉ cái gì đó?

Bạn học Nam Nhiễm: "À, thâm tình."

Quay lại lần nữa.

Đạo diễn vẫn sốt ruột cởi mũ ra.

Vô cùng kích động đứng lên, khoa tay múa chân với Nam Nhiễm.

"Thâm tình, thâm tình, đây là người mà cô yêu nhất a."

Nam Nhiễm: "Ừ."

...

Đến lần quay thứ mười tám.

Mũ của đạo diễn cũng đã nhăn nhúm.

Cái đầu vốn không có nhiều tóc lắm vì ưu sầu mà rụng thêm vài cọng.

Đạo diễn: "Cắt, nghỉ ngơi trong chốc lát."

Lúc này, chuyên viên trang điểm liền đi lên giúp nghệ sĩ dặm lại phấn.

Khuôn mặt soái ca của Ninh Dã khiến chuyên viên trang điểm rung động.

Ninh Dã nghiêng đầu hỏi Nam Nhiễm.

"Trong mắt cô, tôi rất giống một con chó sao?"

Nam Nhiễm mở hộ đồ ăn ra, nhìn thoáng qua, không có bánh bao.

"Đương nhiên không phải."

Dứt lời.

Liền ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Mặc đang ngồi ở một góc xa chờ mình kết thúc công việc.

Khí chất quạnh quẽ cùng bộ dáng mỹ thiếu niên của anh.

Khiến không ít người để ý.

Ninh Dã nghe câu trả lời của Nam Nhiễm, có chút vừa lòng, nhưng cũng có chỗ không hài lòng.

Từ khi nào cậu ta lại phải so sánh với một con chó rồi?

Thế nên lại hỏi.

"Vậy so với Tiểu Long Bao thì sao?"

Nam Nhiễm nhìn cậu ta.

Trên khuôn mặt tinh xảo xuất hiện nụ cười tươi rói, không chút để ý.

"Nói đùa cái gì vậy."

Vừa nói, vừa đi thẳng về phía Nguyễn Mặc.

Ninh Dã mỉm cười thỏa mãn.

Nhưng thời điểm Nam Nhiễm đi ngang qua chỗ cậu ta, lại chêm vào một câu.

"Sao cậu lại có thể cảm thấy mình quan trọng hơn Tiểu Long Bao được."

Giọng nói vừa dứt.

Nụ cười trên mặt Ninh Dã liền đóng băng.

Nam Nhiễm xách váy chạy về phía Nguyễn Mặc.

Cả khuôn mặt đều lộ ra vẻ phấn khích.

Nguyễn Mặc nhìn thấy Nam Nhiễm đi tới trước mặt mình.

Cả người liền cứng đờ.

Dáng ngồi không tự giác biến thành bộ dáng học sinh ngoan ngoãn.

Chỉ là cô còn chưa đi tới.

Đã nghe thấy giọng nói hưng phấn của đạo diễn.

"Đúng rồi, đúng, đúng, chính là ánh mắt này. Nam Nhiễm nhớ giữ nguyên cảm giác này khi quay phim đấy!"

Bước chân cô dừng lại.

Cứ thế bị đạo diễn gọi trở về tiếp tục đóng phim.

Kết quả.

Sau khi quay thử một lần.

Đạo diễn lại nắm tóc của mình.

"Rốt cuộc cô có chuyện gì vậy? Không phải vừa rồi còn rất tốt sao? Sao cứ đóng phim với Ninh Dã thì lại lộ ra gương mặt không chút cảm xúc vậy? Tôi thấy trong mắt cô, Ninh Dã ngay cả con chó cũng không bằng."

Ninh Dã: "..."

Cậu có làm gì chọc đến đạo diễn sao?