Bài hát này của cô, rất ngọt ngào, rất tươi mát, rất nhẹ nhàng, hấp dẫn.
Chỉ cần từ lời bài hát có thể được nhìn thấy, đây là bài hát của các cặp đôi yêu nhau.
Phương Chu Diêu nghĩ đây là bài hát cô viết cho anh, trái tim nhỏ đập thình thịch, tần suất tăng nhanh, lặng lẽ nóng lên.
Bất quá chỉ trong chốc lát, cỗ nóng bỏng phát ra từ đáy lòng liền nhuộm đỏ vành tai thiếu niên.
Dư Phiêu Phiêu sau đó lại đối chiếp lời bài hát với anh một chút, từng câu từng câu dẫn anh hát vài lần.
Vì vậy, hai người bắt đầu cố gắng hợp xướng*.
*Đồng ca, song ca.
"Da da da da..." Vỗ bốn âm tiết, dẫn ra khúc dạo đầu, một cái quét dây xuống, khúc dạo đầu nhẹ nhàng vang lên.
Guitar đệm phối hợp, Dư Phiêu Phiêu hát đầu tiên: "Anh trong giấc mơ của tôi, sống cay đắng như vậy, những kỷ niệm của em, là anh ~"
"Em nhớ anh ngày mai, đối với em cười nói rõ, tương lai mỗi ngày, đều sẽ ngọt ngào ~"
Bên cạnh, Phương Chu Diêu cầm chặt tập nhạc, khẩn trương hát theo: "Anh ở trong lòng em, không yếu đuối như vậy, kỳ thật em hiểu, anh kiên cường ~"
"Anh muốn ngày mai, mời em đi xem phim, cốt truyện, sẽ rất ngọt ngào ~"
Khi anh hát lời bài hát của anh đôi mắt to ngậm đầy sao của Dư Phiêu Phiêu nhìn chằm chằm vào anh, mặt mày cong cong, có một cỗ vui mừng chỉ có cô mới có thể thưởng thức được.
Chỉ có cô biết, kiếp trước bọn họ, là hai linh hồn chìm trong bóng tối, bình sinh duy nhất một chút quang mang kia, anh cho cô, nhưng cô không có nhìn thấy.
Chỉ có cô biết, kiếp trước tồn tại quá nhiều hối hận.
Nếu như kiếp trước, cô không bị Bạch Sanh Nhi tính kế, không có ngộ sát Vương Trung Kiệt, có lẽ cô có thể cùng anh đi tới cùng một chỗ, có thể đi rất xa, bù đắp cho nửa đời trước phân biệt cùng tình.
Cô sử dụng một bài hát ngọt ngào, viết ra sự hối tiếc của kiếp trước, viết về sự thiếu hụt của cô đối với anh, viết rằng cô muốn bù đắp bằng trái tim của mình...
Đương nhiên, thiếu niên hiện tại nhìn không ra.
Chỉ có cô mới biết.
Khi hai người song ca bài hát này, Dư Hàng nghe được tiếng hát lặng lẽ mở cửa phòng, bước chân đi ra, trốn ở bên ngoài thư phòng, cẩn thận xuyên thấu qua khe cửa thư phòng, nhìn về phía bên trong...
Hai đứa trẻ hợp tác bổ sung cho nhau, vừa hát vừa cười, bầu không khí rất tốt!
Lúc này, Dư Hàng nhìn thấy trên mặt con trai ông hạnh phúc thỏa mãn, ông cũng nở nụ cười nhàn nhạt.
Con trai ông thích cuộc sống như vậy...
Kỳ thật, ông cũng rất thích bầu không khí có con có con gái như vậy.
..
Chuyện Phương Viện Viện đến nhà ăn cơm, tạm thời bị hoãn lại.
Phương Chu Diêu lại thoải mái ở chỗ Dư Hàng ba ngày.
Dư Phiêu Phiêu viết bài hát mới dành cho nam nữ này, cô đã đi xin bản quyền bài hát.
Tên bài hát: 《Giấc mơ và ngày mai có anh》
Bài hát này, Dư Phiêu Phiêu là chuẩn bị lấy ra đóng gói của mình.
10 bài hát mà cô đã bán cho Dương Sam trước đó, trả lời của Dương Sam là, lần lượt bán cho năm hoặc sáu ca sĩ, không ai đóng gói và mua, tất cả đều mua đĩa đơn.
Còn có mấy bài hát bị hoãn bán, Dương Sam dự định để lại cho người thanh niên ký tên vào công ty mình, làm bài hát cho album tiếp theo.
Bài hát 《Rạng Đông trong bóng tối》 đã được các ca sĩ đoạt giải Vàng mua lại, đối phương rất hài lòng với bài hát, chuẩn bị cho album mới, dự kiến phát hành vào cuối năm nay.
Cho nên, hơn 10 bài hát của Dư Phiêu Phiêu bên kia, đều chưa mang đến cho cô lợi ích thanh danh rõ ràng.
Dư Phiêu Phiêu trong khoảng thời gian này lại viết hơn 10 bài hát mới, cô chuẩn bị tự mình lấy ra tiếp thị.
Người đầu tiên lấy ra bắn pháo đầu tiên, chính là bài hát song ca của đôi tình nhân này.
Sau khi cô và Phương Chu Diêu luyện bài hát này không sai biệt lắm, liền chọn một thứ bảy bầu trời quang đãng vạn dặm, hai người cõng guitar, cầm máy quay mượn từ Dư Hàng, đi tới dưới gốc cây dương trong hoa viên tiểu khu.
Dư Phiêu Phiêu định quay một đoạn video, đến lúc đó truyền lên mạng.
Mặt trời hôm nay rất tốt, lại là nguyên nhân thứ bảy, trong vườn hoa của tiểu khu, cư dân qua lại rất nhiều, còn có trẻ con chạy tới chạy lui.
Dư Phiêu Phiêu cùng Phương Chu Diêu khiêng đủ loại thiết bị mà đến, trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của tất cả quần chúng vây xem xung quanh.
Phương Chu 5 đặt máy ảnh lên giá ba chân, Dư Phiêu Phiêu ngồi trên ghế công cộng dưới tàng cây dương, anh điều chỉnh giao diện chụp, nhấn nút ghi hình, cũng vội vàng chạy đến bên cạnh Dư Phiêu Phiêu ngồi xuống.
Xung quanh, người lớn và trẻ em nhìn hai người bọn họ, bộ dáng tò mò vây xem.
"Chuẩn bị xong chưa?" Dư Phiêu Phiêu hỏi Phương Chu Diêu di chuyển qua lại bên cạnh.
Anh có chút khẩn trương, nói một tiếng "Chờ một chút"...
Sau đó, lấy khẩu trang dùng một lần ra khỏi túi để đeo cho mình.
Dư Phiêu Phiêu kinh ngạc, "Cậu đeo khẩu trang làm gì vậy?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Chu Diêu hơi đỏ lên, "Răng không đẹp, không muốn lộ ra."
Dư Phiêu Phiêu nói: "Đẹp a, răng hổ nhỏ không phải rất đáng yêu sao..."
Phương Chu Diêu nói, "Cũng không muốn lộ ra..."
Dư Phiêu Phiêu nhíu mày, "Nhưng cậu ảnh hưởng đến ca hát như vậy, thanh âm sẽ bị khẩu trang ngăn lại, âm sắc hát ra sẽ mơ hồ."
Phương Chu Diêu đành phải yên lặng tháo khẩu trang xuống...
Chấp nhận mệnh lộ diện...
"Da da da da..." Với 4 nhịp tiết tấu rơi xuống, cả hai nhanh chóng bắt đầu bài hát như thể họ đang hát ở nhà...
Quần chúng vây xem xung quanh càng ngày càng nhiều, người lớn và trẻ em đều nhìn chằm chằm vào bọn họ, người già cũng là một bộ biểu tình xem kịch vui.
Nhưng tất cả mọi người vẫn rất chất lượng, không ai đi lên để quấy rầy họ hát, cũng không có máy ảnh động, không ai dám xuất hiện trong hình ảnh.
Tất cả mọi người tụ tập bên ngoài hình ảnh, say sưa xem hai người bọn họ hát.
"Nghe cho kỹ nha..." Một cô bé nắm tay mẹ mình và phát ra âm thanh của sữa.
Cũng vào lúc này, Phương Viện Viện nghỉ ngơi cuối tuần đi ngang qua đám người, hình ảnh náo nhiệt nơi này hấp dẫn bà.
Phương Viện Viện lặng lẽ chen vào đám đông...