Đại Lão Huyền Học Gả Vào Hào Môn

Chương 82




Thi cuối cùng cũng xong, Thẩm Nghiệp một thân thoải mái mà hướng cổng trường mà chạy.

Trên đường gặp Tiền Lập Tùng cũng vừa lúc đi ngoài trường lên xe ngồi, đối phương nhiệt tình cùng cậu chào hỏi, cậu liền thuận miệng hỏi câu: "Trong nhà cậu, bọn họ còn tốt không?"

Tiền Lập Tùng cười gật đầu: "Dì cả cùng dượng, bọn họ đã bị bắt lại, cảnh sát đã lập án, chỉ chờ thẩm phán."

Thẩm Nghiệp 'ừ' một tiếng: "Nếu như gia đình cậu thật sự không nhịn nổi, tôi có thể giúp các người trút giận, cho cả nhà dì cả của cậu bị hạ độc."

Đương nhiên liều lượng sẽ không quá nhiều, nhưng sẽ làm mấy người Tiền Xuân Hoa nếm thử mùi vị bị hạ độc để họ biết người Tiền gia đã chịu đựng qua thống khổ như vậy.

Tiền Lập Tùng nghĩ nghĩ một chút, nói: "Được rồi."

Dì cả của hắn khi còn nhỏ đối hắn rất tốt, hắn không muốn lại đi so đo. Hơn nữa cha mẹ hắn tuy rằng hận dì cả làm những hành động ác độc như vậy, cũng thật muốn cho dì cả bị hạ độc, đoán không chừng bọn họ cũng luyến tiếc. Dù sao dì cả bọn họ cuối cùng sẽ bị hình phạt, cũng coi như là báo thù.

Thấy hắn không muốn, Thẩm Nghiệp tự nhiên sẽ không cưỡng cầu, cười tủm tỉm mà xoay chuyển đề tài: "Tôi muốn kết hôn!"

Cậu giơ chiến nhẫn đang đeo trên tay, trong mắt không che giấu được cảm xúc vui sướng.

Mấy ngày này, cậu không có lúc nào là không khoe ra cả, trong lớp bạn học đều biết cậu muốn kết hôn. Bất quá cậu đã sớm đeo nhẫn lên rồi, mọi người cũng không ngoài ý muốn, sôi nổi đưa lời chúc phúc.

Tiền Lập Tùng biết Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch cảm tình thật sự rất tốt, lập tức cười nói thích.

Thẩm Nghiệp cười nói: "Đến lúc đó tôi sẽ mời cậu tham gia hôn lễ, không cần tặng lễ gì cả đâu."

Cậu chính là thích náo nhiệt vô cùng, hơn nữa hy vọng tất cả mọi người biết cậu cùng Diệp Trạch kết hôn, cậu muốn toàn thế giới biết được tin tức trọng đại này.

Cùng Tiền Lập Tùng tạm biệt xong, Thẩm Nghiệp nhanh như chớp chạy tới cổng trường.

Diệp Trạch đã sớm ở trong xe chờ cậu.

Thẩm Nghiệp vừa lên xe liền nhào vào trong lòng ngực của nam nhân: "Chúng ta đi thôi."

Sinh nhật của cậu là 6 ngày sau, cậu cùng Diệp Trạch kế hoạch trước mắt là đi cùng Thẩm bà ngoại dạo chơi ở đế đô, chờ sinh nhật ngày đó sẽ đi lãnh chứng, lại tổ chức yến hội, đem Thẩm Nghiệp giới thiệu cho tất cả đại thế gia ở đế đô.

Diệp gia đế đô còn có một ít dòng bên thân thích, Diệp Trạch cùng bọn họ quan hệ còn tính là còn được, đến lúc đó cũng cần đi thăm hỏi.

Nhưng mà cái này hết thảy đều chờ đến lãnh chứng xong rồi mới tính tiếp, nói cách khác, mấy ngày kế tiếp đều vô cùng nhàn rỗi.

Nghĩ đến có rất nhiều thời gian chơi, Thẩm Nghiệp đặc biệt cao hứng, ôm cổ Diệp Trạch nói: "Cháu muốn ăn tất cả mỹ thực của đế đô, chú đến lúc đó mang cháu đi nha."

Diệp Trạch cười đáp ứng.

Thực ra, Diệp gia có đầu bếp nấu nướng xuất chúng nổi tiếng, nhưng mà bản địa có một ít cửa hàng có hương vị chính tông. Diệp Trạch đã chuẩn bị tốt mọi thứ, trong khoảng thời gian này bồi Thẩm Nghiệp đi du lịch khắp mọi nơi ở đế đô.

......

Ngày hôm sau, đoàn người ngồi máy bay riêng đi tới đế đô.

Xét thấy Vương tổng là đồ đệ thứ hai của mình, Thẩm Nghiệp hỏi Vương tổng một tiếng muốn đi đến đế đô hay không. Vương tổng mấy ngày này sắp bị những công việc và thời khóa biểu nghỉ ngơi giờ giấc bức sắp điên tới nơi rồi, đương nhiên nguyện ý đi, vì thế hắn cũng đi theo mọi người cùng nhau ngồi lên máy bay.

Thời tiết Đế đô cùng Hải Thành không có gì khác nhau, dù sao cũng nóng.

Phi cơ đến sân bay, Thẩm Thời Mộ về trước Thẩm gia, còn lại những người khác đều được an bài trên xe Diệp gia.

Lên xe trước, Từ Tư Tư thấp giọng bên tai Thẩm Nghiệp hỏi: "Lập tức liền muốn gả vào hào môn, cậu có sợ không?"

Thẩm Nghiệp: "Sợ là cái gì?"

Từ Tư Tư hướng cậu giơ ngón tay cái lên tán thưởng: "Tốt lắm."

Thẩm Nghiệp đúng thật là không sợ, cậu cùng Diệp Trạch tình cảm tốt như vậy, lại được hai trưởng bối trong nhà chúc phúc, có cái gì đáng sợ.

Hơn nữa, cậu cũng không kém đâu nha!

Nếu là có người dám can đảm ở trước mặt cậu nói bậy, cậu trực tiếp đem người đánh cho ra bã, ba má không nhìn ra luôn. Hừ!

Nhà cũ Diệp gia ở trên núi, xen vào nhau các phòng tinh tế ẩn nấp ở giữa rừng núi, có loại đình viện cảm giác thật sâu.

Từ Tư Tư cùng Từ Sách ở một chiếc xe khác, thấy cửa biệt thự thạch sư, còn có trang nghiêm túc mục hồng sơn đại môn, Từ Tư Tư thấp giọng bên tai Từ Sách nói: "Chúng ta lập tức muốn vào đế đô Diệp gia đại môn...... Đây chính là Diệp gia đế đô, tôi có chút khẩn trương làm sao bây giờ?"

Mặc dù, tin tức Diệp gia rất ít khi bị lộ ra bên ngoài, nhưng thế gia đều ngầm thừa nhận Diệp gia đế đô là dê đầu đàn.

Từ Tư Tư nghĩ thầm, mình chỉ là người đại diện nho nhỏ, trong lòng thật sự có điểm khiếp sợ a.

Mặc dù, cô đã cùng ông Diệp cùng Diệp Trạch sinh sống mấy tháng, ông Diệp cùng Diệp Trạch cũng là người ôn hòa, cũng không có cái gì không quen cả.

Nhưng Dung Viên dù sao cũng là nhà Thẩm Nghiệp, cô ở lại nơi đó, trên tâm lý là không có gánh nặng. Lần này lại tới Diệp gia, vẫn là nhà cũ Diệp gia, ngẫm lại Diệp gia lợi hại, cô khó có thể khống chế được chính mình tâm tình có phần khẩn trương, căng thẳng.

"Không sao, tôi và em ở cùng một chỗ." Từ Sách cười dắt lấy tay cô.

Hắn cũng khá tò mò bộ dáng của Diệp gia là gì.

Vương tổng cùng bọn họ cùng chung một xe, hắn vốn dĩ có lá gan rất nhỏ, nghe thấy Từ Tư Tư nói, hắn trong lúc nhất thời càng khẩn trương, sợ hãi mà nói: "Chờ lát nữa tôi mà thất thố thì làm sao bây giờ?"

Từ Tư Tư hôm nay là lần đầu tiên được gặp Vương tổng, nhưng mà cô nghe qua chuyện Vương tổng là một tên nhát gan, cũng không ngoài ý muốn, hắn giờ phút này khiếp sợ cũng đúng.

Tất cả mọi người đều là người bình thường, nhát gan cùng khẩn trương đều là có thể lý giải.

"Không có việc gì, ông Diệp cùng Diệp tiên sinh đều là người rất tốt, sẽ không ăn cậu." Từ Tư Tư trấn an hắn, đồng thời cũng là ở trấn an chính mình.

Xe lái vào đại môn, ngừng ở trong sân.

Từ Tư Tư sau khi xuống xe trộm đánh giá một phen, trừ bỏ diện tích càng rộng, cây cối càng cao lớn hơn bên ngoài, cũng không có gì đặc biệt.

Cái này làm cho cô khẩn trương ở trong lòng bình phục được một chút.

Thẩm Nghiệp cũng không có một chút khẩn trương nào cả, sau khi xuống xe, cậu liền hỏi Diệp Trạch: "Chúng ta có phải lập tức ăn cơm được không nha?"

Diệp Trạch nói với cậu là phòng bếp đã chuẩn bị nguyên bàn vịt nướng hương vị của dế đô rồi, cậu nghĩ đến vịt nướng, nước miếng liền chảy xuống.

"Ừm." Diệp Trạch cười hôn hôn trán hắn.

Lúc này, em trai Diệp Đường mang theo vị hôn thê tiến lên đón: "Ông, anh Trạch, anh dâu, mọi người đã trở về."

Hai tháng này, em trai Diệp Đường lưu tại đế đô, biết được đoàn người ông Diệp đã về tới, hắn đã sớm cùng vị hôn thê làm tốt những thứ để chuẩn bị nghênh đón, trong nhà phòng cho khách toàn bộ cũng tổng vệ sinh, liền chờ mọi người vào ở.

Vị hôn thê của hắn tên Mạc Tiểu Nghi, là con gái nhỏ nhất của Mạc gia.

Mạc gia cũng là gia tộc nổi danh ở đế đô, hai người từ nhỏ đã định có hôn ước, xem như cùng nhau lớn lên thành thanh mai trúc mã, cảm tình rất tốt.

Ông Diệp gật gật đầu, nói: "Chiêu đãi khách nhân cho tốt."

Em trai Diệp Đường lập tức đáp ứng.

"Vất vả." Diệp Trạch vỗ vỗ bả vai hắn.

Em trai Diệp Đường cười lắc đầu, cùng Mạc Tiểu Nghi đi nghênh đón đám người Từ Tư Tư.

Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch thì đẩy bà ngoại Thẩm đi vào bên trong.

"Bà ngoại, chúng ta ăn trước một chút, ăn cơm xong cháu liền đưa bà trở về phòng nghỉ ngơi." Thẩm Nghiệp dỗ dành bà ngoại Thẩm.

Bọn họ là xuất phát vào buổi sáng, bây giờ đã giữa trưa, nếu là không ăn cơm mà nghỉ ngơi, tỉnh lại nhất định sẽ đói chết mất.

Trải qua hơn nửa năm nay, thân thể bà ngoại Thẩm đã được điều dưỡng đến không sai biệt lắm, hơn một giờ ngồi trên phi cơ mà thôi, bà cũng không mệt. Nhưng bị cháu ngoại chiếu cố chiếu cố, bà vẫn là cao hứng, vỗ vỗ tay Thẩm Nghiệp, nói: "Được, nghe cháu."

Quả nhiên, phòng bếp đã sớm chuẩn bị những món ngon, vịt nướng bày biện ở chính giữa, tản ra mùi hương mê hoặc dạ dày người khác.

Thẩm Nghiệp toàn bộ lực chú ý đều bị vịt nướng hấp dẫn đi rồi.

Diệp Trạch buồn cười sờ đầu cậu: "Trước rửa tay, mới được ăn cơm."

"Ừm ừm!" Thẩm Nghiệp nghe lời mà chạy đi rửa tay sạch sẽ, ngồi ở trước bàn ăn, chào hỏi đoàn người chị Từ, "Mau tới đây ngồi."

Thần sắc cậu quá tự nhiên, giống như là nhà ở Hải Thành, cùng mọi người dùng cơm.

Từ Tư Tư không khỏi có chút buồn cười.

Chỉ có Thẩm Nghiệp, mới có tâm lớn như vậy.

Bọn họ bị em trai Diệp đường nghênh đón tiến phòng khách, bị những bố trí trong phòng dọa mất rồi.

Trong phòng mỗi một kiện đồ dùng đều thực cổ xưa văn nhã, lộ ra một loại hơi thở trang nhã, hơn nữa mỗi một kiện bài trí đều như là đồ cổ.

Bọn họ cũng không dám thở mạnh, liền sợ không cẩn thận đánh nát mấy món bình hoa đồ cổ này mất, hoặc là lỡ ném hỏng mấy cái chén trà đồ cổ quý hiếm này.

Em trai Diệp đường nhìn ra mọi người kinh sợ, cười hướng bọn họ giải thích: "Những món này đều là hàng nhái, món đồ thật đều được giấu đi rồi."

Đám người Từ Tư Tư lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm một hơi.

Nhưng bọn họ đã xây dựng tâm lý kĩ càng, để cho bản thân không cần khẩn trương như vậy, dù sao ở đây không có Thẩm Nghiệp nên cũng không dám thả lỏng.

Thẩm Nghiệp hoàn toàn đem Diệp gia trở thành nhà của mình.

Nhưng mà suy nghĩ một chút, Thẩm Nghiệp là vị hôn phu của Diệp Trạch, lập tức liền cùng Diệp Trạch kết hôn, tuy rằng cậu là lần đầu tiên tới Diệp gia, nhưng cái này cũng không thể phủ nhận sự thật rằng cậu là một trong những chủ nhân của nhà này.

Nghĩ đến Thẩm Nghiệp cũng là chủ nhân của Diệp gia, Từ Tư Tư bỗng nhiên liền không sợ nữa. Cô chỉ cần chặt chẽ ôm lấy đùi vàng to của Thẩm Nghiệp liền có thể, dù cho Diệp gia có lợi hại bao nhiêu, có thể lợi hại hơn Thẩm Nghiệp sao?

Cô rất nhanh liền trấn định lại, thoải mái ngồi vào bàn ăn.

Từ Sách dù sao cũng là ảnh đế, dù cho hắn cũng có chút luống cuống, nhưng hắn mặt ngoài có thể làm được biểu cảm bình tĩnh.

Chỉ có Vương tổng, đáng thương mà ngồi xuống, cúi đầu không ra tiếng.

Thẩm Nghiệp không hiểu lắm, sao Vương tổng lại nhát gan như vậy, trong cuộc đời của Thẩm Nghiệp, không bao giờ xuất hiện chữ sợ là gì. Cậu thậm chí hoài nghi Vương tổng trước kia là xử lý như thế nào địa sản sinh ý, Vương tổng cùng quan · viên giao tiếp thời điểm, cũng là như vậy sợ sao?

Nhưng mà Thẩm Nghiệp tôn trọng tính cách mỗi người, cậu săn sóc mà dám một lá bùa lên người Vương tổng, làm Vương tổng thả lỏng.

Ông Diệp cười nói: "Mọi người không cần khẩn trương như vậy, mọi người đều là những người thân thiết của Tiểu Nghiệp, về sau cũng sẽ là người quen của Diệp gia. Mọi người coi như đang sống ở nhà lúc ở Hải Thành đi, từ trước làm cái gì thì làm cái đó đi, bằng không làm cho ta cũng phải căng thẳng lên mất."

Một lời chuyện làm mọi người đều cười rộ lên.

Bầu không khí chậm rãi ấm lại.

Trên thực tế bàn cơm, mọi người đều rất bình thường, trừ Vương tổng cùng em trai Diệp Đường cùng vị hôn thê Mạc Tiểu Nghi có chút xa lạ, còn lại đều là những hành động thường ngày ở Dung Viên, mọi người lẫn nhau quen thuộc, cũng xác thật không có gì phải cố kỵ.

Diệp Trạch nói: "Mấy ngày này mọi người muốn đi nơi nào, nói một tiếng với quản gia là được, quản gia sẽ thay mọi người chuẩn bị xe."

Quản gia trước đó cũng đi theo Diệp Trạch đến Hải Thành, liền mấy ngày ở Dung Viên, cùng đám người Từ Tư Tư cũng hết sức quen thuộc.

"Được, chúng ta sẽ không khách khí." Từ Tư Tư cười tủm tỉm mà nói.

Ăn cơm xong, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, Diệp Trạch cũng nắm tay Thẩm Nghiệp trở về phòng ngủ của mình.

Phòng của Diệp Trạch từ bên ngoài vào bên trong đều đơn độc viện tử, từ ban công có thể nhìn thấy nơi xa, gần chỗ là tầng tầng lớp lớp núi rừng, nơi xa là ngựa xe như nước nửa tòa thành trì, rất là bao la hùng vĩ.

"Vị trí rất tốt, phong thuỷ cũng rất tuyệt." Thẩm Nghiệp đứng ở trên ban công, cười hỏi Diệp Trạch, "Nhà các anh phong thuỷ hẳn là thỉnh đại sư xem qua?"

Diệp Trạch từ phía sau lưng ôm cậu, nói: "Là lão tổ tông truyền xuống, phong thuỷ bố cục không thay đổi, chỉ tu sửa bên trong."

Thực ra cho dù là tu sửa kết cấu bên trong, cũng có thể sẽ phá hư phong thuỷ.

Nhưng hiển nhiên bố cục phong thủy của Diệp gia vẫn như cũ rất tinh diệu, xem ra năm đó Diệp gia thỉnh đại sư xem phong thủy vô cùng lợi hại.

Cái này có lẽ cũng là Diệp gia có thể trường thịnh không suy nguyên nhân đi.

Trở lại phòng ngủ, Thẩm Nghiệp đánh giá cách bố trí trong phòng, bình luận: "Chú, chú thoạt nhìn không có gì tình · thú a."

Mặc dù rất ấm áp, nhưng trong phòng không có bất kỳ đồ vật sặc sỡ nào cả, nhiều nhất chỉ là tranh chữ cùng ảnh chụp.

Diệp Trạch chặn ngang cậu bế lên, hướng mép giường đi: "Không tình · thú?"

Thẩm Nghiệp nghĩ đến mỗi lần làm chuyện vui sướng, bị nam nhân lăn lộn giày vò, mặt đỏ hồng, gắt gao ôm cổ hắn, nói thầm: "Em nói sai, anh nhất định biết tra tấn người khác."

Diệp Trạch cười nhẹ, đem cậu bỏ vào giường đệm, cúi sát lại gần cậu.

Hai người ở trên giường vuốt ve an ủi trong chốc lát, Thẩm Nghiệp ngẩng đầu thấy trên tủ đầu giường để ảnh gia đình, nói: "Cô chú rất đẹp."

Thực ra Diệp Trạch đã sớm cho Thẩm Nghiệp xem qua ảnh chụp ba mẹ Diệp, nhưng ảnh gia đình là Diệp Trạch mười tuổi chụp, ba mẹ Diệp còn rất trẻ, càng có thể nhìn ra bộ dạng của bọn họ. Diệp Trạch ngũ quan cùng cha mẹ rất giống, người một nhà đều là thần nhan.

Diệp Trạch ôm cậu, nói: "Không phải cô chú."

Thẩm Nghiệp nhìn anh.

"Là ba mẹ." Diệp Trạch hôn khóe mắt cậu.

Thẩm Nghiệp ngẩn người, ngay sau đó cười rộ lên, hôn nam nhân một cái: "Ừm, là ba mẹ."

Cậu cùng nam nhân lập tức muốn kết hôn, ba mẹ Diệp nhưng còn không phải là ba mẹ cậu sao.

Diệp Trạch ( cua đồng cua đồng cua đồng), đem người đè ở dưới thân.

Thẩm Nghiệp câu lấy cổ canh: "Cảm ơn ba mẹ đem anh sinh tốt đến như vậy."

Diệp Trạch có chút buồn cười, bóp mũi cậu: "Em liền thèm diện mạo của tôi a?"

"Không phải a." Thẩm Nghiệp hôn bàn tay của anh, "Em còn thèm cơ thể của anh nha."

Cậu mười phần đúng lý hợp tình.

Ai không thích đại mỹ nhân đâu! Nam nhân của cậu đẹp như vậy, cậu đã sớm thèm đến chịu không được.

Diệp Trạch: "......"

Thẩm Nghiệp đem mặt chôn vào cổ nam nhân, cười hì hì nói: "Ai kêu anh mê người như vậy "

Diệp Trạch trầm mặc vài giây, rốt cuộc không nhịn được, cũng cong khóe miệng.

Mấy ngày kế tiếp, Diệp Trạch đi cùng Thẩm Nghiệp dạo hết đế đô, ăn tất cả mỹ thực đế đô.

Thực ra dựa theo Diệp Trạch nhận xét, bọn họ có thể đi ra nước ngoài chơi mấy ngày, coi như là hưởng tuần trăng mật.

Thẩm Nghiệp lại sợ bà ngoại Thẩm một mình ở Diệp gia không quen, cuối cùng cự tuyệt đề nghị này.

Thực tế, đế đô cũng rất thú vị, chủ yếu là có rất nhiều mỹ thực, có cửa hành gần như hội tụ tất cả mỹ thực của cả nước, Thẩm Nghiệp liên tiếp mấy ngày đều đi đến nơi đó ăn.

Hai người cũng không có cùng Từ Tư Tư ở một chỗ, mà là đơn độc hành động.

Dựa theo cách nói Thẩm Nghiệp, cậu không nghĩ bị muốn mấy cái bóng đèn quấy rầy cậu cùng Diệp Trạch đâu!

Từ Tư Tư cùng Từ Sách lại có chút bi kịch, bởi vì Vương tổng là một người, bọn họ cũng không thể đem Vương tổng vứt xuống, chỉ có thể mang theo Vương tổng như một cái bóng đèn di động.

Trên thực tế, Vương tổng cũng không nghĩ cùng Từ Tư Tư và Từ Sách ở cùng một chỗ..... Hắn cũng rất xấu hổ có được hay không......

Hơn nữa hắn mới vừa thất tình, nhìn Từ Tư Tư cùng Từ Sách ngọt ngọt ngào ngào, trong lòng không biết nhiều khổ sở đâu.

Về sau, Vương tổng liền dứt khoát tránh ở trong nhà không ra khỏi cửa.

Thẩm Nghiệp cũng không miễn cưỡng hắn, nhưng là mỗi ngày đều sẽ dặn dò hắn: "Anh vẫn là nghiêm khắc tuân thủ thời khóa biểu làm việc và nghỉ ngơi. Đúng rồi, anh buổi chiều không cần xử lý công việc, vậy bồi ông chơi cờ đi."

Vương tổng: "......"

Hắn muốn khóc.

Sư phụ còn có không nhân tính hay không nha, sư phụ cùng sư nương tân hôn, nhưng lại đến giày vò nhị đồ đệ như hắn.

Thẩm Nghiệp một chút cũng không áy náy, vỗ vỗ bả vai hắn: "Tôi sẽ kêu quản gia giám sát anh."

Vương tổng: "......"

Ma quỷ, sư phụ nhất định là ma quỷ!

Thẩm Nghiệp mới mặc kệ Vương tổng là cái ý tưởng kia, mỗi ngày như cũ hứng thú hừng hực mà lôi kéo Diệp Trạch đi ra ngoài chơi. Diệp Trạch ban ngày cùng Thẩm Nghiệp du ngoạn các phong cảnh đẹp, ăn các loại mỹ thực, buổi tối ứng phó với đứa nhỏ tràn đầy tinh lực.

Ước chừng là bởi vì ở Hải Thành đến lúc đó mỗi ngày hấp thu linh khí, cũng hoặc là Diệp Trạch trời sinh mang mây tím, tóm lại thân thể cậu vô cùng tốt, một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi —— đương nhiên, mặc dù cậu mệt rã rời, Thẩm Nghiệp cũng có thể dùng thuật pháp thay cậu chịu.

Trong lúc này còn ra một sự kiện, đó chính là Đặng Lăng Côn bị cảnh sát bắt giữ, nguyên nhân là hắn hút ma túy.

Tin tức tuôn ra, vừa lúc là buổi tối, mọi người giống thường ngày tập hợi lại một chỗ xem TV, sau đó liền từ đài truyền hình thấy nghệ sĩ họ Đặng hút ma túy bị bắt. Dẫn chương trình còn dùng giọng điệu nghiêm túc khuyên bảo người xem, không được hút ma túy, không cần làm chuyện trái pháp luật.

Vương tổng trợn mắt há hốc mồm.

Hắn cùng Đặng Lăng Côn thời điểm ở bên nhau, Đặng Lăng Côn tựa hồ cũng không có nghiện ma túy......

Thẩm Nghiệp liếc hắn một cái, nói: "Hắn đó là giấu anh đấy."

Vương tổng: "......"

"Lại nói tiếp, anh còn phải cảm tạ hắn, không trộm tiêm vào cho anh." Thẩm Nghiệp nói.

Nếu là Đặng Lăng Côn lại hư một chút, thừa dịp Vương tổng ngủ tiêm vào cho Vương tổng, hoặc là lúc Vương tổng trong nước bỏ đồ vật vào, Vương tổng liền không xong.

Nghe vậy, Vương tổng cũng là lòng còn sợ hãi.

Nhưng hắn càng có rất nhiều vì Đặng Lăng Côn cảm thấy đau lòng, hắn chưa bao giờ biết Đặng Lăng Côn thế nhưng là như vậy bất kham...... Có lẽ là hắn trước nay chưa từng hiểu biết Đặng Lăng Côn đi......

Từ Tư Tư ở một bên khuyên hắn: "Đều đã qua, đừng nghĩ nhiều."

Vương tổng gật gật đầu.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới, phía trước sư phụ nói qua, Đặng Lăng Côn trong vòng nửa tháng sẽ có lao ngục tai ương.

Mà tính đến hôm nay buổi tối, giống như vừa vặn nửa tháng......

Vương tổng nhìn về phía Thẩm Nghiệp, trên mặt lộ ra không thể tưởng tượng: "Sư phụ, ngươi lại nói trúng rồi!"

Thẩm Nghiệp: "...... Tôi vẫn luôn lợi hại, anh không biết sao?"

Đồ đệ thình lình xảy ra sùng bái, làm hắn mông vòng.

"Đúng vậy, ngài lợi hại nhất." Vương tổng không biết như thế nào, nở nụ cười.

Hắn nhìn một người trong phòng, tuy rằng hắn đều không phải đặc biệt quen thuộc, nhưng hắn biết, những người này bởi vì hắn là Thẩm Nghiệp đồ đệ, cũng đem hắn đương gia nhân. Hắn bỗng nhiên liền cảm giác thực ấm áp, vừa mới thấy Đặng Lăng Côn hút độc cái loại này chấn động đã không có, hắn cũng không nghĩ lại đi hồi ức lúc trước cùng Đặng Lăng Côn luyến ái khi đủ loại.

Đều đã qua đi, hiện giờ hắn đã bái sư phụ, có càng nhiều bạn bè thân thích, hắn nhân sinh có thể một lần nữa bắt đầu.

......

Chơi một vòng rồi về, liền đến sinh nhật Thẩm Nghiệp.

Buổi sáng Diệp Trạch tự mình làm mì trường thọ cho Thẩm Nghiệp, mọi người đều đưa lên lễ vật.

Ngay cả Thẩm Thời Mộ cũng từ Thẩm gia cố ý tới chúc phúc.

Thẩm Nghiệp ăn xong mì trường thọ, liền cùng Diệp Trạch ra cửa, chuẩn bị đi Cục Dân Chính lãnh chứng.

Trước khi đi, Từ Tư Tư cố ý gọi Thẩm Nghiệp lại, trộm cùng cậu nói: "Hôm nay tụi chị đều đi ra bên ngoài chơi, hai người an tâm thoải mái mà lái xe đi."

Mọi người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, biết Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch hôm nay khẳng định có một trận lăn lộn, liền thương lượng một chút rồi trở về.

Thẩm Nghiệp: "...... Em cảm ơn mọi người a."

Từ Tư Tư hướng mi nhìn cậu.

"Thực ra mọi người đều là ở nhà, em cùng chú ấy cũng có thể lái xe nha. Em làm một trận pháp, mọi người đều ở bên ngoài đốt pháo chúng em cũng không nghe thấy được." Thẩm Nghiệp buông tay.

Từ Tư Tư: "...... Cậu thắng."

Cô đây không phải sợ Thẩm Nghiệp da mặt mỏng sao......

Thẩm Nghiệp cười đến đôi mắt đều không thấy: "Ngày mai buổi sáng chị cho em nấu đậu đỏ cơm đi."

Từ Tư Tư: "......"

Đến, vị này tuyệt đối không có khả năng là da mặt mỏng.

"Nếu không chị vẫn là cho cậu mấy lời vô ngữ đó đi." Từ Tư Tư bĩu môi.

Thẩm Nghiệp: "...... Có thể, nhưng mà không cần thiết."

Từ Tư Tư nói: "Chị bây giờ liền đi cùng mọi người thương lượng một chút, muốn một chút thông tục dễ hiểu lại có nội dung rõ ràng, như vậy mới có thể xứng đôi với thân phận của cậu."

Thẩm Nghiệp: "...... Không được đi."

Từ Tư Tư lại không hề phản ứng cậu, xoay người đi tìm Từ Sách cùng Thẩm Thời Mộ thương lượng.

Thẩm Nghiệp: "......"

Nói tóm lại, Thẩm Nghiệp là vô cùng hưng phấn.

Cậu đã kế hoạch rất hoàn hảo, chờ lãnh chứng xong, liền lái xe trở về cùng Diệp Trạch.

Đương nhiên...... Nếu trên đường nhịn không được, cũng là có thể ở trong xe tương tương nhưỡng nhưỡng, cậu một chút cũng không chọn địa điểm...... Hơn nữa trong xe cũng có thể nếm thử tư vị một chút......

Diệp Trạch thấy đứa nhỏ vẫn luôn ngâm nga bài ca, không khỏi cũng đi theo cười rộ lên.

Nửa đường gặp kẹt xe, Thẩm Nghiệp có chút sốt ruột, nhịn không được nói thầm: "Làm sao còn kẹt xe nha!"

Diệp Trạch hôn cậu một cái: "Đừng nóng vội. Chỉ cần đến nơi đó, tôi bảo đảm chúng ta lập tức đi lãnh chứng."

Thẩm Nghiệp lúc này mới dễ chịu một chút.

Một giờ sau, hai người rốt cuộc đã đến Cục Dân Chính.

Cũng may chuyện này xử lý nhanh chóng, chỉ trong chốc lát giấy chứng nhận liền được làm ra.

Thẩm Nghiệp cầm tờ giấy hôn thú, lập tức chụp ảnh đăng trên vòng bạn bè, tỏ vẻ chính mình rốt cuộc sắp kết hôn!

Bạn cậu trong giới trừ bỏ những người cùng trường, chính là khách hàng tìm cậu đoán mệnh, trên cơ bản đều biết chuyện cậu kết hôn, bởi vậy cũng không ngoài ý muốn, sôi nổi đưa lời chúc phúc, còn có người hỏi hắn khi nào làm tiệc cưới.

Thời gian ngày cưới còn chưa chọn, nhưng khẳng định sẽ tổ chức ở Hải Thành.

Thẩm Nghiệp liền hồi đáp mọi người, nói là thời gian chưa định, đến lúc đó sẽ phát cho mọi người thiệp mời.

Diệp Trạch không có phát trên vòng bạn bè, lại làm cho Tông Nhất Minh thông qua tin tức hướng nhân viên Diệp thị công bố mình cùng Thẩm Nghiệp tin tức kết hôn.

Phải biết rằng Diệp thị sinh ý trải rộng toàn cầu, nhân viên gần như bao quát các quốc gia quốc tịch, tin tức này vừa ra, lập tức khiến cho toàn bộ cả nước oanh động.

Có nhân viên Diệp thị ở trên Weibo đã phát nội dung tin tức, lại có bạn bè Thẩm Nghiệp nhìn thấy hình ảnh, thế là chuyện Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch kết hôn đã lập tức bùng nổ trên hot search.

Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch không lên mạng, không rõ ràng lắm những chuyển xảy ra trên Weibo.

Phát xong cho bạn bè biết, Thẩm Nghiệp liền lôi kéo Diệp Trạch hướng bên ngoài chạy.

Xe của bọn họ liền ngừng ở bên ngoài, cậu chỉ nghĩ mau chóng cùng Diệp Trạch về nhà.

Chỉ là tiến vào bãi đỗ về nhà thôi mà, Thẩm Nghiệp liền thấy một cô gái ngồi xổm trên mặt đất khóc.

Thẩm Nghiệp: "......"

Cậu không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng cậu thấy cả người đối phương tỏa hắc khí, nếu cậu mặc kệ, cô gái này muộn nhất là ngày mai liền sẽ xảy ra chuyện.

"......" Vì cái gì cố tình hôm nay cậu kết hôn gặp loại chuyện này chứ? Huhu

Cậu tức giận a, nhưng nếu cậu thấy được, cũng không có khả năng mặc kệ nữ nhân này......

Coi như là ông trời cho cậu nhiệm vụ đi.

Thật là đáng ghét! Hôm nay là ngày vui của cậu mà. Hừ!

Thẩm Nghiệp thở dài, thấp giọng nói với Diệp Trạch: "Chúng ta qua bên kia xem một chút đi."

Diệp Trạch biết tính tình của cậu, sờ sờ mặt cậu, nói: "Chúng ta về sau có cả đời mà, không nóng nảy."

Thẩm Nghiệp nghĩ đến sách vở vừa mới đến tay, lại liếc nhìn nhẫn trên tay, lúc này mới cười: "Ừm."

Cô gái đầu chôn ở đầu gối, vẫn luôn ở nơi này nhỏ giọng khóc.

Thẩm Nghiệp ở sau lưng cô gái hỏi: "Cô gái, cần giúp một tay không?"

Đối phương có thể là khóc đến mức đầu đập vào mà không ý thức, giống như là không có nghe thấy cậu nói, cũng không để ý đến cậu.

Thẩm Nghiệp đành phải vỗ nhẹ bả vai cô gái.

Cô gái giật nảy mình, một bên hoảng sợ mà rụt lại thân thể lùi về sau, một bên ngẩng đầu lên.

Thẩm Nghiệp thấy mặt của cô gái, không khỏi giật mình.

Cô gái mặt sưng phù hết sức lợi hại, không thể nào nhìn thấy được diện mạo của cô gái, xung quanh con mắt đều biến thành màu đen, hẳn là bị đánh. Cô gái ăn mặc ngắn tay quần dài, lộ ra ngoài cánh tay cùng cổ cũng có máu đọng lại, hiển nhiên trên người cũng bị đánh.

Ngay cả Diệp Trạch cũng có chút ngoài ý muốn, cô gái này bộ dáng quá thê thảm, trầm giọng nói: "Chúng tôi không phải người xấu, có thể giúp cô."

Thẩm Nghiệp gật đầu: "Cô có cái gì khó khăn, có thể nói cho chúng tôi."

Đáng tiếc cô gái dù có khóc lóc đến mấy, cũng không đem chuyển của mình nói ra, nức nở lắc đầu, chính là không muốn hé răng.

Thẩm Nghiệp hơi im lặng.

Cô gái mặt sưng phù, cậu vô pháp thấy rõ tướng mạo cô gái, nhất thời cũng đoán không được cô gái xảy ra chuyện gì.

Bất quá...... Ở Cục Dân Chính khóc lóc, lại bị đánh thành như vậy, không có gì bất ngờ xảy ra, chuyện này hẳn là cùng chồng cô gái có quan hệ đi.

Thẩm Nghiệp thực ra có chút không kiên nhẫn, cậu liền nghĩ cách tìm xe để trở về cùng Diệp Trạch, cũng không muốn lãng phí thời gian.

Nhưng trên người cô gái này hắc khí quá nồng nặc, nếu cậu đi rồi, cô gái này nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ......

"Cô không muốn nói thì thôi." Thẩm Nghiệp đánh lá bùa lên người cô gái ấy, lại ở trên người cô gái hạ một thuật pháp theo dõi, "Lá bùa của tôi có thể bảo đảm cô an toàn cho đến ngày mai, ngày mai tôi lại đi tìm cô."

Hôm nay là sinh nhật của cậu, cũng là thời gian đi lãnh chứng, cậu chỉ nghĩ cùng Diệp Trạch ở một chỗ mà thôi.

Cô gái cũng không rõ Thẩm Nghiệp muốn làm cái gì, vẫn như cũ mờ mịt mà nhìn cậu.

Thẩm Nghiệp quơ quơ cánh tay Diệp Trạch: "Chúng ta đi thôi."

Diệp Trạch đối diện tầm mắt với đứa nhỏ, liền phát hiện đứa nhỏ này trong mắt bốc lên lục quang.

"......Được." Diệp Trạch hoài nghi mình bị đứa nhỏ này bẫy rồi.