Đại Lão Huyền Học Gả Vào Hào Môn

Chương 40




Thẩm Nghiệp không nhịn xuống, lén lút gãi gãi lòng bàn tay Diệp Trạch.

Diệp Trạch không có nhìn cậu, bắt lấy ngón tay tác loạn của cậu, bao vây ở lòng bàn tay.

Thẩm Nghiệp cong con mắt cười, tiến đến bên tai anh: "Chú à, chú rất soái nha!"

Diệp Trạch rũ mắt, lẳng lặng mà liếc cậu một cái.

Thần kỳ chính là, Thẩm Nghiệp thế nhưng hiểu ý tứ nam nhân. Nam nhân đang nói, đừng nháo, trước giải quyết chính sự. Thẩm Nghiệp vì thế ngoan ngoãn mà ngậm lại miệng.

Diệp Trạch ngược lại cười rộ lên, xoa nhéo mặt cậu.

Diệp Trạch ở trong mắt Thẩm Nghiệp là vô cùng soái khí, ở trong mắt Kim Nhứ hoàn toàn chính là tồn tại đáng sợ.

Câu nói vừa rồi của Diệp Trạch, nghe tới rất bình thường, nhưng Kim Nhứ cảm thấy Diệp Trạch chính là ám chỉ hắn quá cao điệu.

Kim Nhứ nơm nớp lo sợ mà nói: "Là tôi có mắt không tròng, đại nhân ngài đại lượng, ngàn vạn đừng so đo với loại nhân vật nhỏ như tôi."

Diệp Trạch nhàn nhạt mà nhìn hắn.

Rõ ràng là cái liếc mắt bình thường, lại có một loại kinh sợ tác động tới tâm, Kim Nhứ thiếu chút nữa không nhịn được quỳ rạp trên mặt đất xin tha.

Diệp Trạch chậm rãi thu hồi tầm mắt, nói: "Đối tượng nên xin lỗi không phải tôi."

Kim Nhứ ngầm hiểu, lập tức chuyển sang Thẩm Nghiệp, cong eo nói: "Thẩm đại sư, hôm nay là tôi không đúng, thỉnh ngài có thể tha thứ."

Thẩm Nghiệp cười tủm tỉm nhún vai: "Được a, tha thứ, dù sao tôi cũng không có mất cái gì."

Kim Nhứ sửng sốt.

Đúng vậy, hiện tại hắn đầy mặt là nốt, thủ hạ toàn bộ bị trói lại, thấy thế nào có hại đều là hắn.

Nhưng hắn nào dám nói a, việc hôm nay là tự hắn tìm, là hắn không nhìn kỹ sẽ bị Thẩm Nghiệp đè ở trên mặt đất chà xát.

Nghĩ đến đây, Kim Nhứ vội vàng xé xuống một tờ chi phiếu, điền 500 vạn, cung kính mà đưa cho Thẩm Nghiệp, nói: "Đây là thành ý của tôi, hy vọng ngài có thể nhận."

Hẻ, xin lỗi còn đưa tiền?

Vòng thế gia đều chơi như vậy sao?

Thẩm Nghiệp rất yêu tiền, cũng thích kiếm tiền, bất quá lần này cậu không nhận.

"Không cần thiết." Thẩm Nghiệp quơ quơ một trăm vạn trong tay, "Trong nhà vị hôn phu tôi có chính là tiền, không thiếu ông 500 vạn. Bất quá đây là tôi thắng, liền không trả cho ông "

"Đương nhiên, đương nhiên." Kim Nhứ ước gì Thẩm Nghiệp có thể nhận tiền. Thẩm Nghiệp nếu không nhận tiền, hắn ngược lại thấp thỏm, nghĩ người ta có phải còn mang thù hay không.

Thẩm Nghiệp quay đầu đối Diệp Trạch nói: "Bảo hắn cút đi, thấy mặt hắn, cơm chiều cháu ăn không vô."

Diệp Trạch được một tiếng.

Thực mau bảo tiêu Diệp gia liền thả ra thủ hạ Kim Nhứ, Kim Nhứ không ngừng mà nói lời cảm tạ: "Thẩm đại sư, cảm ơn ngài, ngài chính là Bồ Tát sống......"

"Lăn, tôi tu đạo!"

Kim Nhứ: "......Vâng vâng vâng, tôi sai miệng, tôi có tội." Hắn ở miệng chính mình nhẹ nhàng đánh hai cái.

Hắn xem như hiểu được, vị hôn phu người ta chính là tới chống lưng cho Thẩm Nghiệp. Diệp Hoằng tới nơi này, cũng là vì để Thẩm Nghiệp làm căng. Cho nên, lớn nhất trong phòng chính là Thẩm Nghiệp, hắn nào còn dám đắc tội a.

Thẩm Nghiệp khóe miệng bỗng nhiên gợi lên một nụ cười: "Tôi tha thứ ông, nhưng thủ hạ của ông cầm súng phi pháp, làm một công dâm chính nghĩa, tôi đã báo cảnh sát. Cảnh sát lập tức sẽ tới, ông chờ bị bắt đi."

Kim Nhứ: "......"

Vừa rồi hắn còn nghĩ Thẩm Nghiệp rất rộng lượng, 500 vạn cũng không nhận, liền dễ dàng tha thứ hắn.

Nguyên lai là......Ở chỗ này chờ hắn!

Kim Nhứ khóc không ra nước mắt, cầu xin nói: "Thẩm đại sư, tôi thật sự biết sai rồi, về sau tôi tuyệt đối đối đãi với ngài như cha ruột, ngài tha thứ cho tôi đi."

Đáng tiếc Thẩm Nghiệp đối với việc làm cha không có hứng thú, căn bản không phản ứng hắn.

Cảnh sát thực nhanh liền tới, đem đoàn người Kim Nhứ mang đi.

Thẩm Nghiệp hừ hừ hai tiếng, đối Diệp Trạch nói: "Hắn khẳng định cho rằng cháu độ lượng, kỳ thật cháu rất keo kiệt á."

Diệp Trạch đáy mắt hiện lên một mạ cười, xoa xoa đầu cậu.

"Em dâu không phải keo kiệt, là chính trực." Diệp Hoằng cười tán thưởng.

Được người thân Diệp Trạch khích lệ, Thẩm Nghiệp thật cao hứng, cười đến đặc biệt thẹn thùng: "Cảm ơn anh họ."

Diệp Trạch: "......"

......Có đôi khi anh thật sự không hiểu đứa nhỏ này thẹn thùng cái gì.

Thẩm Nghiệp chỉ vào Lý Tiểu Thanh bị lãng quên đang ngồi ở trong góc, nói: "Cũng ném cô ta đi."

Đoạn Tâm Dung cùng Kim Nhứ là khẳng định muốn ly hôn, Lý Tiểu Thanh mơ mộng hy vọng gả cho Kim Nhứ, nhất định sẽ tiếp tục quấn lấy Kim Nhứ, về sau còn như ma ám nha.

Không cần Thẩm Nghiệp ra tay, chính ả là có thể tự mình tìm đường chết.

Lý Tiểu Thanh lại không muốn đi, nhỏ giọng mà nói: "Thẩm đại sư, việc hôm nay, tôi cũng có sai, hy vọng ngài có thể tha thứ cho tôi."

Ả cùng Thẩm Nghiệp nói chuyện, một đôi mắt lại chăm chú vào trên người Diệp Trạch cùng Diệp Hoằng.

Trước đó ả quấn lấy Thẩm Nghiệp, là bởi vì Thẩm Nghiệp là đại sư lợi hại, người trong giới đều tôn sùng Thẩm Nghiệp.

Nhưng hiện tại có Diệp Trạch cùng Diệp Hoằng hai người Diệp gia, lực chú ý của ả tự nhiên liền từ Thẩm Nghiệp chuyển sang người Diệp Trạch cùng Diệp Hoằng.

Thẩm Nghiệp lộ ra một biểu tình thảm không nỡ nhìn: "Cô ta đây là câu dẫn hai người sao? Nhưng cả gương mặt kia tất cả đều là bọt nước, cũng quá cay mắt đi."

Lý Tiểu Thanh ngẩn người, ngay sau đó hét lên.

Ả đã quên mặt chính mình tràn đầy nốt, nào phải khuôn mặt thanh thuần kia làm trạch nam thần hồn điên đảo.

Diệp Hoằng trực tiếp gọi người đem Lý Tiểu Thanh ném ra ngoài.

Làm gia chủ Diệp gia Hải Thanh, hắn kỳ ba gì mà chưa thấy qua, muốn bò lên lên giường hắn có cả trai lẫn gái, có thứ gì muốn thu mua, thiên kim công th đối phương liền trực tiếp cởi quần áo. Thủ đoạn Lý Tiểu Thanh còn xem như nhẹ, cũng không đáng hắn để mắt.

Chờ Lý Tiểu Thanh bị đuổi đi, trong phòng còn dư lại một đạo sĩ.

Thẩm Nghiệp có chuyện muốn hỏi đạo sĩ này, cất bước đi qua.

Đạo sĩ trước đó bị thương lợi hại, vẫn luôn yên lặng đả tọa, muốn nhanh chóng khôi phục thân thể, tìm cơ hội đào tẩu.

Thấy Thẩm Nghiệp đi tới, gã lập tức đề phòng mà mở mắt ra.

Thẩm Nghiệp liếc gã một cái, quay đầu vẫy vẫy tay với Diệp Trạch: "Chú ơi, chú mau tới đây nhìn xem, đạo sĩ này gặp qua chưa?"

Nghe nói mười năm trước, em trai ông Diệp mời lão đạo sĩ còn mang theo hai đồ đệ, Thẩm Nghiệp tính ra một chút, hẳn là lớn không sai biệt lắm như đạo sĩ trung niên đạo sĩ này.

Diệp Trạch hiển nhiên cũng hiểu được ý tứ cậu, hai mắt nhìn kỹ, lắc đầu: "Không phải."

Thẩm Nghiệp đảo cũng không thất vọng, chỉ cần có tâm, tổng có thể tìm được mấy đạo sĩ kia báo thù.

Cậu nghĩ nghĩ: "Ai, chú à, chú gọi người vẽ bộ dáng ba đạo sĩ kia đi, về sau gặp được đạo sĩ cháu liền hỏi một chút, khẳng định có thể tìm ra."

Diệp Trạch thật sâu mà nhìn cậu.

Trước đó đứa nhỏ nghe xong việc Diệp gia, một bên đau lòng anh, một bên nắm tay nói muốn giúp anh báo thù, anh lúc ấy chỉ là cảm động, lại không muốn liên lụy tới Thẩm Nghiệp.

Anh đã biết mây tím chính mình có thể đối phó đạo sĩ, liền tính báo thù, cũng nên là chính anh động thủ.

Nhưng đứa nhỏ này lại chặt chẽ ghi tạc trong lòng, đang thực thi hành động......

"Được." Diệp Trạch yết hầu lăn lăn, chậm rãi đi đến bên người Thẩm Nghiệp, nắm lấy tay cậu.

Thẩm Nghiệp trở tay nắm chặt tay anh, ngọt ngào mà nghĩ: Nam nhân nhà mình chỗ nào cũng tốt, chính là có điểm dính người.

Bất quá, cậu thích nam nhân dính mình như vậy......

Tưởng tượng như vạy, bọn họ thật là nồi nào úp vung nấy nha, mỉm cười ·jpg.

"Về sau không nên để tôi nhìn thấy ông hại người." Thẩm Nghiệp ánh mắt chuyển xuống trên người đạo sĩ trung niên, "Cút đi!"

Đạo sĩ trung niên không cam lòng mà nhìn chằm chằm Thẩm Nghiệp, đáng tiếc tu vi gã thấp hơn nhiều so với Thẩm Nghiệp, cuối cùng chỉ có thể chật vật mà chạy trốn.

Thẩm Nghiệp đương nhiên không có khả năng liền dễ dàng buông tha người này như vậy. Cậu ở trên người đạo sĩ trung niên hạ một lá bùa theo dõi, chờ Diệp Trạch vẽ ra, cậu sẽ đi tìm đạo sĩ trung niên xác nhận lại.

Lúc này người ngoài phòng đều đi rồi, Diệp Hoằng đi đến trước mặt Diệp Trạch cùng Thẩm Nghiệp, cười hỏi: "Trong nhà em chuẩn bị tổ chức một yến hội?"

Đến lúc đó Diệp Trạch mang Thẩm Nghiệp tham dự, các thế gia Hải Thành cũng liền biết Diệp Trạch tới bên này.

Diệp Trạch lại lắc đầu: "Chờ hai tháng đi."

Hai tháng sau, Thẩm Nghiệp tới tuổi pháp định, bọn họ lãnh chứng kết hôn, đến lúc đó thì tổ chức yến hội, thông báo ra bên ngoài quan hệ giữa anh với Thẩm Nghiệp.

Nói thật, khi anh tới Hải Thành, cũng không có nghĩ tới ý ở lại bên này. Lúc trước anh chỉ nghĩ dàn xếp tốt cho Thẩm Nghiệp cùng bà ngoại Thẩm, lại cùng Thẩm gia từ hôn......Anh cũng không nghĩ tới chính mình sẽ bị Thẩm Nghiệp hấp dẫn......

Là ngoài ý muốn, lại cũng rất tốt đẹp.

Chính anh cũng không để ý thế gia ở Hải Thành có quen biết anh hay không, nhưng anh không muốn đee Thẩm Nghiệp chịu ủy khuất. Chẳng sợ anh biết Thẩm Nghiệp bản lĩnh lớn, sẽ không có hại. Nhưng làm vị hôn phu Thẩm Nghiệp, anh có năng lực làm Thẩm Nghiệp được người tôn kính, đương nhiên là thay Thẩm Nghiệp xây gạch đi.

Diệp Trạch: "Nhưng em không hy vọng xuất hiện việc như hôm nay."

Diệp Hoằng gật đầu: "Hiểu được."

Việc này dễ làm, chỉ cần Diệp gia thả ra tin tức, nói Thẩm Nghiệp là vị hôn phu gia chủ Diệp gia Đế Đô, các thế gia Hải Thành không ai còn dám đắc tội Thẩm Nghiệp.

Trên thực tế, loại thế gia tử không có mắt như Kim Nhứ vẫn là rất ít, bằng không Kim gia mấy năm nay như thế nào vẫn luôn đi xuống sườn núi nha.

Diệp Trạch nói: "Cuối tuần cùng đi bái phỏng Đại gia gia."

Trước đó không lâu anh đi bái phỏng qua ông Diệp Hoằng, nhưng Thẩm Nghiệp còn không chưa qua cửa Diệp gia, cuối tuần xem như mang Thẩm Nghiệp chính thức tới cửa.

Diệp Hoằng đương nhiên hiểu hàm nghĩa trong đó, trịnh trọng nói: "Được, cuối tuần gặp."

Sự việc đã định, Diệp Hoằng liền rời đi.

Trong hòng chỉ còn lại có Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch.

Thẩm Nghiệp không cố kỵ nữa, xoay người nhảy đến trên người Diệp Trạch: "Chú ơi, chú rát soái nha!"

Những lời này cậu nghẹn đã lâu, cậu phải nói lại lần nữa!

Diệp Trạch vừa bực mình vừa buồn cười, lại sợ cậu ngã trên mặt đất, vội vàng duỗi tay ôm lấy cậu.

Thẩm Nghiệp thuận thế treo ở trên cổ anh, còn thuận tiện cọ cọ cơ ngực anh.

Vốn dĩ Tông Nhất Minh muốn hỏi Diệp Trạch hiện tại có rời đi hay không, thấy Thẩm Nghiệp cả người đều ở trong lòng ngực Diệp Trạch, chân còn quấn lấy Diệp Trạch, hắn yên lặng mà lui ra, yên lặng mà đóng lại cửa phòng.

Thẩm Nghiệp phi thường thưởng thức Tông Nhất Minh thức thời, cười hì hì nói: "Quay đầu nhớ thêm tiền lương cho anh ta á."

"Được." Diệp Trạch ôn nhu đáp ứng, bóp eo cậu, đem cậu đặt trên sô pha, "Nên về nhà ăn cơm."

"Ở lại một chút đi." Thẩm Nghiệp giơ tay làm mờ ánh đèn, không khí trong phòng lập tức trở nên ái · muội, câij lôi kéo Diệp Trạch ngồi xuống, "Đêm đen phong cao, chú à, chú không cảm thấy vừa lúc có thể làm chút chuyện xấu sao?"

Diệp Trạch: "......"

Đứa nhỏ này sao có thể nhớ thương loại sự việc này vậy.

"Em không phải đói bụng sao?" Diệp Trạch buồn cười mà niết cái mũi cậu, "Làm chuyện xấu có thể để em ăn no sao?"

"Có thể nha!" Thẩm Nghiệp xoay người ngồi vào trên đùi anh, "Chú chính là lương thực tinh thần của cháu, cháu có thể không ăn cơm, nhưng không thể không ăn chú...... Không đúng, là không thể không có chú."

Lời âu yếm không mất phí, cậu còn có nhiều nha!

Diệp Trạch: "......"

Diệp Trạch yên lặng mà thò lại gần hôn hôn cậu: "Ngoan một chút, về nhà."

Thẩm Nghiệp thở dài.

Vì cái gì nam nhân nhà mình luôn đứng đắn như vậy......

Bất quá nghĩ đến việc về nhà là có thể nhìn nam nhân mặt T đen, thanh máu cậu liền max.

Hì hì hì hi, cơ ngực cùng cơ bụng mê người, ta tới đây!

Diệp Trạch nắm tay cậu đi ra ngoài: "Tôi mang theo canh hầm nấm rừng, em uống một chút lót bụng trước đi, về nhà vừa lúc ăn cơm."

Thẩm Nghiệp không khỏi nghiêng đầu nhìn nam nhân.

Tới chống lưng cho cậu, còn không quên mang đồ ăn cho cậu......

Đây là người chồng tuyệt thế gì a!

Thẩm Nghiệp bắt lấy tay Diệp Trạch, cùng mười ngón tay anh đan vào nhau: "Chú ơi, chú còn chưa biết đi?"

"?"Diệp Trạch rũ mắt nhìn cậu.

"Chú a, chính là tim cháu, là gan cháu, là ba phần tư sinh mệnh của cháu nha." Thẩm Nghiệp lại lần nữa buông lời âu yếm mà không mất phí.

Diệp Trạch khóe miệng giật giật, cuối cùng đáp lại cậu hai chữ: "......Cảm ơn."

Thẩm Nghiệp xua tay: "Không cần cảm ơn, là tâm can cháu nha."

Diệp Trạch: "......"

Hai người nhão nhão dính dính mà rời đi, đang muốn lên xe, liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ đi tớiđây.

Đoạn Tâm Dung đậu xe, lập tức chạy tới chỗ Thẩm Nghiệp: "Xin lỗi a Thẩm đại sư, tôi vừa rồi mới biết được Kim Nhứ ngu xuẩn kia tới tìm ngài gây phiền toái, ngài không có việc gì đi?"

Phía sau cô còn đi theo mười mấy bảo tiêu cao to, hiển nhiên là muốn tới cứu Thẩm Nghiệp.

Thẩm Nghiệp thật ra không nghĩ tới Đoạn Tâm Dung giảng nghĩa khí như vậy, thái độ thập phần ấm áp: "Không có việc gì, chồng cô quá phế, tôi đã báo cảnh sát bắt hắn đi rồi."

Đoạn Tâm Dung cũng cảm thấy Kim Nhứ là phế vật, một chút cũng không cảm thấy bị mạo phạm, ngược lại thanh minh nói: "Hắn lập tức không phải chồng tôi."

Kim Nhứ bị cảnh sát bắt, cô cảm thấy còn rất hả giận. Kim Nhứ tham ô tài sản, cô còn chuẩn bị báo cảnh sát! Chẳng qua sau lại bị người trong nhà khuyên, cô mới từ bỏ.

"Lại nói tiếp, còn phải cảm tạ ngài, nếu không phải ngài chỉ điểm, tôi hiện tại còn bị Kim Nhứ giấu chẳng hay biết gì." Đoạn Tâm Dung thiệt tình thực lòng mà nói.

Thẩm Nghiệp: "Không cần khách khí, cô đã nói cảm ơn rồi."

Trước đó không lâu Đoạn Tâm Dung chuyển hai trăm vạn cho cậu, lần này lại nói cảm ơn thấm đến tâm Thẩm Nghiệp.

Đoạn Tâm Dung thấy Thẩm Nghiệp xác thật không có việc gì, lúc này mới yên lòng, ánh mắt dừng ở trên người Diệp Trạch: "Wow, tôi xem qua video, bằng hữu Thẩm đại sư còn đẹp hơn so với trong video!"

Thẩm Nghiệp lập tức đem Diệp Trạch kéo đến phía sau: "Y là chồng tôi!"

Vì cái gì mỗi người thấy Diệp Trạch, đều sẽ trở thành fan nhan sắc Diệp Trạch?

Lần trước Thái Chi Vĩ đã bị giá trị nhan sắc Diệp Trạch bị bắt đi làm tù binh, trước khi đi còn khen Diệp Trạch rất nhiều lần.

Đoạn Tâm Dung: "......Ngài yên tâm, tôi là fan CP hai người, hai người ở bên nhau mới xứng nhất, những người khác đều không xứng!"

Diệp Trạch nguyên bản còn cảm thấy thái độ Thẩm Nghiệp đối với Đoạn Tâm Dung quá tốt, lúc này nghe thấy Đoạn Tâm Dung nói, khóe môi anh gợi lên một mạt ý cười nhợt nhạt.

Thẩm Nghiệp quay đầu nhìn, lập tức tạc mao: "Không được cười với cô ấy!"

Diệp Trạch vẫn cười, làm trò trước mặt Đoạn Tâm Dung, hôn hôn môi cậu: "Được."

Thẩm Nghiệp: "......"

Thẩm Nghiệp đỏ mặt.

Đoạn Tâm Dung ôm mặt: "Lại hôn một cái, lại hôn một cái!"

Thẩm Nghiệp: "......"

Fan CP quá cuồng nhiệt, cậu có điểm ăn không tiêu, chạy nhanh lôi kéo Diệp Trạch lên xe.

Diệp Trạch canh gà đã chuẩn bị đưa cho Thẩm Nghiệp.

Thẩm Nghiệp cười tiếp nhận, cùng Diệp Trạch phân chia ăn.

Cậu suy đoán nam nhân chạy tới đón hắn, khẳng định cũng chưa ăn cái gì.

Khi về đến nhà, đã là hơn 8 giờ tối. Bởi vì quá muộn, trong nhà liền không chờ bọn họ ăn cơm, lại để lại đồ ăn phong phú. Diệp Trạch làm gà ớt, đương nhiên toàn bộ giữ cho Thẩm Nghiệp.

Lại nói tiếp cũng có hứng thú, trong nhà cũng chỉ có Thẩm Nghiệp ăn cay, ở trong nhà thì Thẩm Thời Mộ cùng em họ Diệp đều ăn đồ ăn thanh đạm.

Nhưng có thể là gần nhất thường xuyên làm một ít đồ ăn có ớt cay, mọi người cũng sẽ nếm thử, Thẩm Thời Mộ cùng em họ Diệp cư nhiên cũng yêu cay.

Có đôi khi khẩu vị người trong nhà chính là bị ảnh hưởng như vậy.

Thẩm Nghiệp ăn gà ớt lùa nhanh cơm, cảm giác nhân sinh thật quá hạnh phúc.

Đặc biệt là hôm nay còn thêm vào được một trăm vạn!

Gần đây sinh ý đặc biệt bạo, từ nơi Đoạn Tâm Dung kiếm lời hai trăm vạn, bêm trường học cũng thường xuyên có người tìm cậu đoán mệnh, còn có một ít dân mạng cũng sẽ tìm câụ. Cuối tháng thời điểm Từ Tư Tư tính sổ thì cười đến không khép miệng được, còn bởi vậy mà cho ông chủ Thẩm Nghiệp này phát tiền thưởng lớn!

Ăn cơm xong, người một nhà ở trong phòng khách xem TV, Thẩm Nghiệp liền hướng mọi người khoe ra: "Hôm nay tôi lại kiếm lời nhiều tiền đó nha."

Thẩm Thời Mộ hiện tại là fanboy số 2 sau Thái Chi Vĩ, đối Thẩm Nghiệp vạn phần tôn sùng, vuốt mông ngựa nói: "Chị dâu lợi hại nhất!"

Tuy rằng Diệp lão đại kiếm tiền nhiều hơn vô số lần so với chị dâu, nhưng hắn vẫn cảm thấy Thẩm Nghiệp lợi hại hơn.

Em họ Diệp cũng đi theo khen: "Ừm, chị dâu lợi hại." Chính là không có linh hồn gì.

Diệp Trạch lạnh lùng mà đảo qua hai người.

Thẩm Thời Mộ: "......"

Diệp đường đệ: "......"

Khích lệ chị dâu cũng không được sao? Bộ dáng lão đại ( anh họ) ghen thật đáng sợ.

Diệp lão gia tử ở một bên tán đồng gật đầu: "Nghiệp Nghiệp là giỏi nhất."

Thẩm Nghiệp đắc ý mà kiều cái mũi.

Từ Tư Tư: "Có ích lợi gì, còn không phải nộp lên sao."

Thẩm Nghiệp: "......"

Diệp Trạch hơi hơi mỉm cười.

Thẩm Nghiệp bắt lấy tay Diệp Trạch, ở bên tai anh nói nhỏ: "Tâm can, tiền của cháu đều là của chú."

Diệp Trạch: "......"

Anh cảm thấy phong cách gần đây của đứa nhỏ này không đúng lắm......

Thẩm Nghiệp đã lôi kéo anh đứng dậy: "Ông bà ngoại, chúng cháu đi nghỉ ngơi, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm một chút nha."

Cậu gấp không chờ nổi muốn nhìn Diệp Trạch mặc T đen!

Diệp Trạch: "......"

Vốn dĩ Thẩm Thời Mộ còn muốn đánh hai câu, nghĩ đến trưởng bối ở đây, hắn liền bảo trì trầm mặc, chỉ là hướng Thẩm Nghiệp chớp mắt.

Thẩm Nghiệp làm như không nhìn thấy.

Chờ trở về phòng ngủ, Thẩm Nghiệp liền đẩy Diệp Trạch tiến phòng để quần áo: "Mau đổi mau đổi!"

Diệp Trạch lại không có động, một tay bế ngang cậu lên: "Tôi nhìn, vẫn là không mặc tốt nhất."

Thẩm Nghiệp sửng sốt, ngay sau đó kinh hỉ mà trừng lớn mắt, gật đầu lia lịa: "Có đạo lý a!"

Diệp Trạch buồn cười mà liếc cậu một cái, ném cậu tới trên giường.

Sau đó hai người liền thuần thuần mà ngủ.

Thẩm Nghiệp: "......" Tức giận.jpg.

Gần nhất Thẩm Nghiệp cảm thấy luyến nghiệp ( tình cảm sự nghiệp) song mỹ, xuân phong đắc ý cực kỳ. Cậu còn chưa đến hai mươi tuổi, cũng đã đi đến đỉnh cao nhân sinh!

Mà cậu không biết chính là, vòng thế gia Hải Thành cũng đích xác đều hâm mộ cậu. Diệp Hoằng đã thả ra tin tức, đại sư Thẩm Nghiệp nổi danh gần đây là vị hôn phu em họ hắn, cũng là phu nhân gia chủ tương lai Diệp gia Đế Đố.

Một thân phận như vậy, cũng đủ kêu vòng thế gia Hải Thành đối Thẩm Nghiệp vừa hâm mộ vừa kính trọng.

Trưởng bối Kim gia biết được Kim Nhứ đắc tội Thẩm Nghiệp, tức giận đến hung hăng mắng Kim Nhứ một đốn.

Còn Đoạn Tâm Dung, bởi vì cùng Thẩm Nghiệp kết giao quan hệ, được trưởng bối Đoạn gia khen lại khen, thậm chí còn có một ít thế gia quen biết, muốn thông qua cô lập quan hệ với Thẩm Nghiệp.

Rốt cuộc Thẩm Nghiệp đại biểu chính là Diệp gia, nếu như được Thẩm Nghiệp thưởng thức, vậy tương đương với việc leo lên Diệp gia Hải Thành cùng Diệp gia Đế Đô.

Bất quá Đoạn Tâm Dung rất đúng mực, tìm Thẩm Nghiệp đoán mệnh có thể, nhưng nếu là đi quấy · nhiễu Thẩm Nghiệp, kia cô tuyệt đối sẽ không giới thiệu.

Thẩm Nghiệp không rõ ràng ở trong vòng thế gia, ngày thường cậu tiếp xúc nhiều nhất vẫn là bạn học ở trường.

Ngày đó là thứ sáu, cậu bị bạn học Lâm Chi trong lớp gọi lại.

"Thẩm Nghiệp, tôi......Có thể mời cậu giúp một chút không?" Dừng một chút, cô lại nói, "Đương nhiên là có báo đáp."

Thẩm Nghiệp đối với Lâm Chi ấn tượng khắc sâu.

Lâm Chi vốn dĩ chính là biên kịch chuyên nghiệp, lại bị điều đến lớp biểu diễn, nhưng diện mạo cô cũng không phải loại đẹp, ở trong lớp thực không chớp mắt. Thẩm Nghiệp sở dĩ nhớ kỹ cô, là bởi vì có một lần cậu gặp phải Lâm Chi ở phòng học khóc.

"Cậu nói." Thẩm Nghiệp nhìn nhìn tướng mạo cô, thái độ phi thường ấm áp.

Lâm Chi thấy cậu nguyện ý tiếp đơn, trên mặt lộ ra thần sắc cảm kích: "Tôi......Nhà tôi gặp chuyện, muốn nhờ cậu giúp."

Nguyên lai là cha Lâm Chi xảy ra chuyện.

Cha Lâm là phó cục trưởng trong huyện giáo dục, mặt trên bị phân đi bổ quỹ giáo dục, lại bị lãnh đạo trong huyện tham ô. Quê nhà Lâm Chi là huyện nghèo khó, nhiều trường học ở nông thôn chờ trợ cấp. Cha Lâm tìm vô số lần cũng vô dụng, đành phải tìm tới cấp trên nói chuyện. Nhưng làm như vậy khiến lãnh đạo ghi hận, mấy ngày hôm trước bị người trùm bao tải đánh một đốn, chân bị đánh què, hiện tại còn nằm ở bệnh viện tỉnh thành.

Chuyện này nếu Thẩm Nghiệp ra tay, đương nhiên có thể giải quyết.

Thẩm Nghiệp lại nhíu mày: "Quê quán cậu ở tỉnh Nam?"

Lâm Chi gật đầu.

Này liền có điểm phiền toái.

Cuối tuần Diệp Trạch nói sẽ dẫn cậu đi bái phỏng ông Diệp Hoằng, thời gian có chút trùng.

Cố tình cha Lâm Chi cũng không an toàn, lãnh đạo trong huyện còn nhìn chằm chằm ông, khả năng sinh mệnh còn nguy hiểm, việc này không thể chậm trễ.