Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 99: Vô Minh chi cảnh đệ nhất biến




“Nhạt nhẽo tiểu tử, bổn long chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi! Mẹ kiếp, bổn long sao lại đi giúp tên quái đản nhà như ngươi chứ? Ngươi… ngươi nhất định phải biết ơn bổn long đó…”

Chỉ thấy từ trong tầng sương mù trắng xóa, đột nhiên xuất hiện một cái long trảo, trông khá huyễn hoặc, tựa như do một ý chí cường đại vô hình nào đó tạo thành. 

Thế nhưng cái long trảo này ẩn chứa uy nghiêm, chân chính là long uy trong truyền thuyết, Phong Nhạc trước long uy chỉ biết quỳ xuống cúi đầu. 

Trong mắt Phong Nhạc hiện ra sự không cam tâm, hắn chỉ thiếu một chút nữa là có thể phế đi được Tinh Hồn. Nhưng rốt cuộc, giữa chừng lại xuất hiện một cỗ ý chí cường đại khiến cho Phong Nhạc không thể nào nhấc chân lên nổi. 

Nếu không có Cường Lực Phù gia trì cơ thể, chỉ sợ hắn đã thổ huyết ngất đi. Tình trạng này đích thực đang diễn ra với đám thế gia đệ tử thiên tài, chính là Vệ Vũ Quân, Trần Anh Tuyệt, Mộ Yên… bọn chúng đã bị cỗ long uy thần bí áp bức đến mức ngất đi rồi. 

Còn Tinh Hồn, hắn bị cái long trảo huyễn hoặc kia tóm lấy, lôi vào bên trong sương vụ trắng mờ. Tinh Hồn, hắn đã tiến vào bên trong nội lâm Bạo Thú Lâm, nơi mà ngay cả tiên giả Thiên Tiên Cảnh cũng không dám tiến vào. 

Long uy biến mất, Phong Nhạc chật vật đứng dậy. Y phục ướt đẫm, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, trong mắt sự khiếp sợ vẫn còn chưa biến mất. 

Cường Lực Phù đã mất đi tác dụng, hóa thành một lá phù như cũ rồi tan biến vào hư không. 

So với đan dược dùng để tăng cường lực lượng thân thể thì Cường Lực Phù không để lại bất kỳ tác dụng phụ nào. Cũng chính vì vậy mà so với đan dược, phù lục có giá trị cao hơn gấp hai lần. Sử dụng Cường Lực Phù này khiến cho Phong Nhạc rất đau xót, bởi đây là một khoảng tài phú không nhỏ, thế nhưng mà vẫn không thể tự tay giết được Tinh Hồn. 

Xoay lại nhìn đám Dương Trung, Vệ Vũ Quân… đã ngất trên đất, Phong Nhạc ánh mắt biến đổi, không biết đang suy nghĩ điều gì trong đầu. 

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

“Ngươi sinh ra là để chưởng quản cõi vĩnh hằng, diễn hóa hỗn độn, diễn hóa hồng mông, trở thành chúa tể chúng sinh. 

Ngươi sinh ra là kẻ chưởng quản, không một ai được quyền xúc phạm đến ngươi. 

Ngươi… vô tình!”

Một giọng nói từ cõi u minh vang vọng lại, trong trạng thái mơ hồ, đột nhiên Tinh Hồn cảm nhận được một luồng khí tức bá đạo nhưng lại rất ôn hòa và ấm áp. 

Hắn không nhận thức được bản thân mình đang ở đâu, thế nhưng cơ thể lại như đang trôi nổi trên không trung, xung quanh tựa hồ là một vùng tối vô tận. 

Đột nhiên sau đó, trong đầu Tinh Hồn vang vọng một giọng nói quen thuộc. 

““Nhạt nhẽo tiểu tử, bổn long chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi! Mẹ kiếp, bổn long sao lại đi giúp tên quái đản nhà như ngươi chứ? Ngươi… ngươi nhất định phải biết ơn bổn long đó…”

- Rồng mập?

Giọng nói này chính là của Tiểu Ứng Long khi nó giúp Tinh Hồn thoát khỏi độc thủ của Phong Nhạc. Tinh Hồn giật mình tỉnh lại. Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh, chỉ thấy nơi đây là một vùng đất, không, nói chính xác hơn là một khối lục địa trôi nổi trong hư vô. 

]

Hắn cố ngồi gượng dậy, một cơn đau nhói từ khuôn ngực truyền đến đại não. 

Xương cốt toàn thân rả rời, một chút cử động cũng không nổi. 

Chợt nhớ lại câu nói của Tiểu Ứng Long, lập tức Tinh Hồn thả thần thức vào vô danh chiến kích. Khi tiến vào bên trong thế giới khí linh, Tinh Hồn phát hiện ra Tiểu Ứng Long đã rơi vào giấc ngủ say. 

Thu lại thần thức, Tinh Hồn rơi vào trầm mặc, ánh mắt vô hồn nhìn lên tinh không ngoại vực. 

Hắn… vẫn là quá yếu ớt và do dự thiếu quyết đoán. Nếu hôm nay, hắn không do dự, không e ngại đám thế gia thiên tài, hắn sẽ không rơi vào tình trạng chẳng khác gì một phế nhân. Nếu hắn không do dự, Tiểu Ứng Long sẽ không vì cứu hắn mà rơi vào giấc ngủ say. 

“Ngươi vẫn là quá thiếu quyết đoán, không đủ vô tình. Với bản tính đó, ngươi chỉ có thể trở thành cao thủ, không thể trở thành cường giả được, con trai à!”

Khi Tinh Hồn ngất đi, tự nhiên trong tiềm thức vang lên giọng nói của một người đàn ông. Dường như người đàn ông này có quan hệ gì đó với hắn, thế nhưng nhất thời không nhớ ra được. Lục lọi trong ký ức tại Huyền Thiên Giới, hắn chắc chắn là mình chưa từng gặp qua người đàn ông đó. Nhưng giọng nói lại rất thân quen. Nghe thì rất mâu thuẫn với nhau, nhưng đích thực Tinh Hồn đang gặp phải trường hợp này. 

Còn cả, mấy câu nói bí ẩn kia nữa. Câu nói ngắn gọn nhưng bao hàm một loại ý chí viễn cổ. 

- Thiên Đạo sao?

Dường như khoảng khắc này, trong Tinh Hồn đang có một sự biến đổi rất lớn. 

- Ta cứ yếu đuối, cứ kiêng dè thân phận người khác, ta làm sao có thể tìm được hồn phách của Điệp?

- Cứ mãi thế này, ta có thể đương đầu với mọi sống gió?

- Ta trước đây đâu phải như vậy? Ta của trước đây vốn đâu có sợ bất kỳ một ai?

Đột nhiên trong đầu Tinh Hồn xuất hiện vô số câu hỏi. 

- Đồ Lục, có phải vì vậy mà ngươi không chịu nghe ta kêu gọi? 

Trong linh đài, Đồ Lục nằm bên trong một cỗ vụ khí màu xanh lam, khi Tinh Hồn thốt ra câu này, đột nhiên nó phát ra một tia rung động, tựa hồ như muốn phá vỡ xích pháp tắc đang phong ấn để trở về với Tinh Hồn vậy. 

- Ta chủ tu Thiên Đạo, nhưng không đủ vô tình, vẫn bị quấn quanh người những tâm lý sợ hãi của thế nhân. Vậy thì, một lần này, chặt đứt sợ hãi, tâm biến vô tình, tiến nhập vô minh, hóa thành Thiên Đạo. Một lần vong niệm, một lần hóa hư không.

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Một thế giới tăm tối không có bất kỳ một ánh sáng nào, im lặng và tịch mịch một cách đáng sợ. Đột nhiên trong đêm tối, có tiếng bước chân chậm rãi vang lên. 

Chỉ thấy một bóng người bước ra từ trong thế giới tăm tối ấy. Đó là một gã thanh niên trần truồng, mái tóc trắng để xõa khẽ lay động theo từng bước chân. Trong đôi mắt của gã thanh niên ấy tràn ngập sự u mê mộng mị. Người thanh niên này chính là Tinh Hồn.

Cùng lúc đó, phía bóng đêm đối diện, cũng có một người nữa xuất hiện. 

Trong đôi mắt của Tinh Hồn thoáng qua một tia kinh ngạc, tuy nhiên lần nữa lại bị sự u mê trầm luân che khuất đi. 

Chỉ thấy một người nữa vừa xuất hiện, không ngờ lại là một Tinh Hồn khắc. Có điều, so với Tinh Hồn đang trầm luân mê mộng kia, Tinh Hồn thứ hai trong mắt lại rất thanh minh. 

- Ngươi đã sẵn sàng bước vào con đường này? 

Không biết Tinh Hồn đang trầm luân trong u mê kia có nghe được giọng nói của Tinh Hồn thứ hai hay không, nhưng trong trạng thái vô thức, hắn gật đầu, tựa hồ giống như Tinh Hồn thứ hai nói, hắn đã sẵn sàng. 

- Bước vào vô minh chi cảnh, biến duyên sinh, biến duyên khởi, cuối cùng biến duyên diệt. Trầm luân luân hồi, trầm luân khổ hải. Chặt đứt tâm biến, hóa thành thiên đạo. Tam pháp ấn quấn quanh, muôn vạn hình hài, một lần vong niệm, hóa thành hư không. 

Tinh Hồn thứ hai giọng nói chậm rãi, pháp ngôn như một loại quy tắc thần bí, mang theo một cỗ lực lượng phi thường, tựa hồ không thuộc về thế giới này dung nhập vào thân thể Tinh Hồn trầm luân kia. Cơ thể Tinh Hồn đang trầm luân rung lên. 

- Hành sinh, một lần biến hóa. 

Tinh Hồn thứ hai lại xuất ra pháp ngôn. 

- Thức sinh, hai lần biến hóa. Danh thức sinh, ba lần biến hóa. Lục nhập sinh, bốn lần biến hóa… Lão tử sinh, mười hai lần biến hóa. Thập nhị nhân duyên, Duyên Sinh biến. 

- Ngươi… trầm luân.

Đột nhiên Tinh Hồn đang mơ hồ kia thân thể xuất hiện vô số vết nứt, tựa hồ như một pho tượng đá đang bắt đầu vỡ vụn. Trong ánh mắt mơ hồ của Tinh Hồn không hiểu, u mê vì rốt cuộc vì sao mình lại vỡ nát. 

Khi trong đầu hắn còn chưa kịp xuất hiện câu trả lời, thì ý thức đã biến mất rồi. Khi cơ thể hắn tan biến, chỉ còn lại đó một đóa hoa sen màu đỏ, một quả trứng thần bí, một thanh cổ kiếm, một hỏa tinh linh đang ngủ say, và một… mầm cây đang dần héo tàn. 

Đột nhiên, mầm cây héo tàn này được đóa hoa sen màu đỏ kia dùng những sợi hắc ti bắt lấy, kéo sát đến gần đóa hoa sen đó. 

Kinh biến diễn ra, không ngờ hoa sen màu đỏ và mầm cây héo tàn dung nhập lại với nhau, một vầng hào quang tinh khiết thần thánh lóe lên trong vùng không gian tối tăm hỗn độn này. 

Không một người nào có thể nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi thế tục này. Có chăng là thanh cổ kiếm, quả trứng thần bí và hỏa tinh linh kia chứng kiến được mà thôi. 

Quả trứng thần bí đắm mình trong vầng hào quang thần thánh, xung quanh sinh ra một đám tinh vân huyền ảo. Sau đó, đột nhiên xuất hiện một cái du hồn. 

Nhìn kỹ lại, cái du hồn này không ngờ chính là Tiểu Ứng Long đang rơi vào giấc ngủ say. Có lẽ chính bản thân Tiểu Ứng Long cũng không ý thức được rằng bản thân nó bị hóa thành một cái du hồn và tiến vào thế giới huyền bí này. 

Du hồn Tiểu Ứng Long và quả trứng thần bí hợp nhất với nhau. Một tiếng âm minh vang vọng trong không gian, tạo thành một đợt sóng âm ba truyền vào khắp thế giới vô tận. Ầm một tiếng, âm thanh như tiếng sấm nổ. 

Vỏ quả trứng bị phá nát bởi một lực lượng sinh ra từ bên trong, một sinh linh nhỏ bé mập mạp đã được sinh ra, và được đắm mình trong ánh sáng thần thánh cùng đám tinh vân huyền ảo. 

Sinh linh nhỏ bé mập mạp đó chính là Tiểu Ứng Long. Nó đã được tái sinh. 

Phát sinh biến hóa thứ hai, chính là Hỏa Công Công. Trong cõi hư vô hỗn độn tràn ngập bóng đêm, chẳng biết từ đâu lại xuất hiện ra những ngọn lửa bí ẩn từ khắp nơi vọng đến. Những ngọn lửa thần bí đó, thật không ngờ lại chính là những Thiên Tiên chi hỏa mà Tiểu Ứng Long đã từng nhắc đến. 

Thiên Tiên chi hỏa này đều đã sinh ra linh trí thuần thục, nhưng chẳng biết vì nguyên nhân gì mà lại dung nhập cùng với Hỏa Công Công. Khí thế của Hỏa Công Công càng lúc càng mạnh, cơ thể nó phát sinh biến hóa sau khi được dung hợp với đám Tiên Thiên chi hỏa. Trên người Hỏa Công Công hiện hữu khí chất của vương giả, chỉ sợ từ giây phút này, Hỏa Công Công đã trở thành vị vua của lửa rồi.