Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 49: Tâm ma




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 49: Tâm ma

Từ phía đằng xa, một tia hắc quang rực lên, kèm theo đó là một tiếng ngâm vang. Trong chớp mắt, một đầu long ảnh dài gần mười thước xuất hiện, cả người tỏa ra sát khí hung bạo, đôi mắt đỏ rực tràn đầy sát khí, cái miệng há to đầy răng nanh, toan muốn nuốt trọn Hạng Hạo vào.

Hạng Hạo gương mặt kinh động, nhưng dù sao cũng là thiên kiêu của một tông môn, tuy thành đạo chưa được ngàn năm, nhưng luận kinh nghiệm chiến đấu thì vô cùng lão luyện, bởi vì Hạng Hạo từ nhỏ đã theo cha của hắn tiến vào Hằng Nhạc Sơn Mạch để đi săn, được luyện tập với các trưởng bối, so với các thiên kiêu công tử khác thì hoàn toàn khác biệt.

Chỉ thấy Hạng Hạo gồng sức, trảm một kiếm cực mạnh đẩy lùi Mã Vệ lại. Sau đó chuyển người, hào quang trên bảo kiếm rực sáng lên, cuồng phong xung quanh như bị kiếm thế của Hạng Hạo điều khiển, hội tụ vào trên thanh bảo kiếm:

- Truy Phong Cửu Kiếm.

Hạng Hạo điều động nguyên lực truyền vào bảo kiếm của mình, theo khu động pháp quyết, thanh kiếm lơ lửng ngay trước mặt hắn, sau đó hướng mũi kiếm về phía long ảnh màu tím đang lao đến.

Đột nhiên bảo kiếm huyễn hóa phân thanh ra thêm tám đạo kiếm khí khác, vây xung quanh chủ kiếm, nhìn giống như một cái tiểu kiếm trận vậy.

Cuồng phong xung quanh tích tụ càng lúc càng nhiều, gió bão nổi lên khiến cho những gốc đại thụ rung chuyển dữ đội, thiếu điều như muốn bị bức gốc bay đi.

Cuối cùng, Hạng Hạo bàn tay chưởng thẳng vào phía cáng kiếm. Ngay lập tức bảo kiếm phá không bay đi, bát kiếm xung quanh xoay tròn quay chủ kiếm, tốc độ trong giây lát đẩy nhanh đến cực hạn.

Cuồng phong bao phủ bên ngoài, tựa hồ cũng hóa thành một thanh cự kiếm khổng lồ, thế như thiên quân vạn mã, uy lực vô cùng.

Không gian ầm ầm chấn động, khói bụi bay mù mịt, trên bầy trời mây vân tán toạn.

Hạng Hạo bị áp lực đẩy lùi về phía sau, trên tay cầm kiếm cắm xuống đất để không bị đẩy lùi quá xa.

Nhìn sắc mặt hắn lúc trắng lúc xanh, khóe miệng rỉ xuống một tia máu, không ngờ đã bị trọng thương.

- Kẻ kia thật mạnh!

Hạng Hạo miễn cưỡng đứng thẳng người dậy, lau đi vệt máu trên miệng, ánh mắt tập trung nhìn về phía làn khói bụi, chiến ý chớp mắt khôi phục, bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng lâm trận.

Chỉ thấy từ trong làn khói bụi có hai bóng người bước ra. Một người là Mã Vệ, còn người kia đương nhiên là người vừa mới xuất hiện – Trần Sơn.

- Đệ nhất thiên kiêu ngoại môn Thiên Kiếm Tông quả nhiên danh bất hư truyền, thực lực rất mạnh.

Trần Sơn cầm Ma Long Nhận vác lên vai, trong làn gió lớn thổi tung bay mái tóc đen nhánh, làm nổi bật nét phong trần bá đạo của y.

Có điều, trên khóe miệng của y cũng xuất hiện một tia máu, dĩ nhiên vừa rồi đã bất phân thắng bại với Hạng Hạo.

Chợt hồi tưởng lại ba trăm năm trước tại Đằng Long Chiến, khi ấy hắn chỉ có thể nhìn được cái bóng lưng của Hạng Hạo này mà thôi. Năm đó Hạng Hạo chỉ vừa đột phá trung kỳ Phàm Tiên Cảnh không lâu thì Đằng Long Chiến bắt đầu, thế nhưng biểu hiện của Hạng Hạo vô cùng kinh khủng, ngay cả những tiên giả tu luyện trước mắt mấy trăm năm, tiến vào bình cảnh trung kỳ Phàm Tiên Cảnh cũng thất bại dưới kiếm của Hạng Hạo này.

Nếu không phải năm đó khi tiến vào bát cường, Hạng Hạo này xuôi xẻo gặp phải tuyệt đại thiên kiêu Thiên Kiếm Tông, nói không chừng Hạng Hạo còn có thể tiến vào tứ cường cũng không biết chừng.

Đằng Long Chiến năm đó tuy thua, nhưng thanh danh của Hạng Hạo vang dội, dường như không ai là không biết đến.

Có điều sau đó, nghe đồn Hạng Hạo gặp phải bạo bệnh, sức khỏe ngày một yếu kém nên không còn xuất hiện nhiều nữa.

Lại nói đến Trần Sơn, hắn năm đó tuy cũng là tiên giả trung kỳ Phàm Tiên Cảnh, nhưng luận thực lực tuyệt đối thua kém Hạng Hạo rất xa. Không ngờ ba trăm năm sau gặp lại, hắn lại có thể giao thủ bình hòa với thiên kiêu bát cường vào ba trăm năm trước, thực khiến cho người ta phải chấn động.

Ngay cả Mã Vệ đứng bên cạnh Trần Sơn, dù biết rằng Trần Sơn rất mạnh, nhưng không ngờ Trần Sơn này cường hãn đến mức độ có thể làm cho Hạng Hạo trọng thương.

Xem ra ngoại trừ việc kết đạo lữ với Tạ Tĩnh Lệ nọ giúp hắn nâng cao thực lực thì bản thân còn có một kỳ ngộ kinh người nào đó. Đương nhiên Mã Vệ sẽ không nhắc đến điều này, trong lòng chỉ lưu tâm thế thôi, hắn cũng không muốn phải trở thành kẻ thù của kẻ ngạo mạn này đâu.

Trần Sơn nhìn Hạng Hạo, miệng nở nụ cười để lộ hàm răng trắng đều, trong mắt hiện rõ sự kiêu ngạo, nói:

- Hạng Hạo, ta kính nể ngươi là một cường giả, rất muốn đánh nhau với ngươi một trận ra trò. Tuy nhiên bây giờ không phải lúc. Nếu ngươi rời khỏi đây, ta sẽ không làm khó dễ ngươi.

Chỉ thấy Hạng Hạo lắc đầu, biểu hiện vô cùng nghiêm túc, gương mặt đầy chính khí, cương nghị trả lời:

- Đa tạ ý tốt, nhưng ta không thể trơ mắt bỏ rơi nàng ta được. Nếu không, sau này trong đạo của ta mãi mãi tồn tại một bóng ma, vĩnh viễn không thể nào xóa bỏ được.

- Cố chấp như vậy, đã thế đừng trách ta hạ độc thủ. Cùng lên.

Trần Sơn gầm lên một tiếng, khí thế mãnh liệt tuôn ra, tay cầm Ma Long Nhận dũng mãnh xông tới. Mã Vệ cũng không chần chừ, vác theo bảo đao cùng với Trần Sơn liên thủ đối phó Hạng Hạo.

Trận chiến lại bắt đầu. Nếu đánh nhau một một, Hạng Hạo tuyệt đối không gặp vấn đề gì, nhưng hai đấu một, mà Trần Sơn thực lực lại rất mạnh, chỉ trong một thời gian ngắn, Hạng Hạo đã lâm vào thế hạ phong.

Còn cô gái kia nấp sau một gốc cây bị đốn ngã, đưa mắt nhìn Hạng Hạo một mình đấu với Trần Sơn, Mã Vệ.

- Ráng lên ráng lên, đợi bản cô nương phá được cái cấm chế này thì sẽ giúp ngươi.

Hạng Hạo dù không quen biết với nàng, nhưng lại không tiếc bảo vệ khiến cho nội tâm nàng khá xúc động. Bình thường tuy quậy phá hết chuyện này đến chuyện khác, nhưng tính cách của nàng rất rõ ràng, thế nên nàng mới không nhân lúc hai kẻ kia không chú ý đến mà bỏ chạy.

Lúc này nàng đang cố gắng tìm cách giải trừ cấm chế mà Tinh Hồn lưu lại trong cơ thể. Cấm chế của hắn làm cho nguyên lực không cách nào điều động được, một tiên giả mà không sử dụng được nguyên lực thì chẳng khác gì một phế nhân.

- Cái tên trời đánh thánh vật đó sao lại bày ra cái cấm chế khó phá thế này. Biết thế ngày trước không lười biến học cấm chế, nếu không bây giờ đâu có chật vật vầy chứ. Cái này đúng là quả báo mà.

Cô nàng loay hoay tìm cách giải trừ, nhưng cấm chế của Tinh Hồn vô cùng tinh diệu, không phải cứ muốn là phá giải được.

Hắn từ lúc tại Huyền Thiên Giới đã dành ra rất nhiều thời gian để nghiên cứu về cấm chế trận pháp, hắn không biết tại Đại Thiên Thế Giới có phân chia trình độ tạo trận hay không, nhưng nếu có, thứ hạng của hán tuyệt đối không thấp.

Với thực lực hiện tại mà bố trí một đại trận trong khả năng, dù là Địa Tiên Cảnh cũng khó mà phá giải được trận pháp của hắn.

Cái cấm chế phong ấn nguyên lực của nàng ta, tuy khá sơ sài, nhưng với trình độ của nàng thì không tốn mười ngày nửa tháng đừng hòng phá được.

Ở một góc khác, có ba bóng người thoát ẩn thoát hiện, chằm chằm đôi mắt quan sát cuộc chiến. Ba cái bóng người này, ngoài ai còn Đoàn thị tam huynh đệ.

- Đại ca, khi nào chúng ta xuất hiện? Hay lại như mấy lần trước, làm nhân vật chính lúc nào cũng xuất hiện cuối cùng?

Đoàn Chính nhìn trận chiến kịch liệt kia, rồi quay sang hội ý với Đoàn Lương.

Đoàn Lương giơ tay cú đầu hắn một cái, nghiêm giọng quát:

- Nhân vật chính cái đầu ngươi. Chúng ta mà xuất hiện có mà thành cái bao cát cho chúng nó đánh.

- Thế… thế phải làm thế nào? Thời gian phát độc của đệ với Đại Bảo gần đến rồi.

Đoàn Chính ôm đầu, sau đó uất ức nói.

- Lo cái gì, có đại ca ngươi ở đây, dù lão thiên thì cũng không lấy nổi cái mạng nhỏ của hai ngươi được đâu.

Ngay sau khi Đoàn Lương nói câu này, đột nhiên không biết từ đâu một đạo phong nhẫn sắc bén bá đạo bay ngang qua mái đầu của ba người bọn hắn, cái lọn tóc được búi cao để tạo ra phong thái công tử phong lưu bị gọt một đường ngọt lịm, rồi sau đó tung bay theo chiều gió cuốn về phương xa.

- À, cho đại ra rút lại câu nói ban nãy.

Mái tóc bung lụa phủ xuống, ban đầu nhìn hắn khá hào hoa phong nhã, nhưng sau khi gọt một đường thì bây giờ trông hắn vô cùng buồn cười.

Hai tên Đoàn Chính và Đoàn Đại Bảo suýt chút nữa là há mồm cười lớn, mặc dù bộ dạng của hai tên này so với Đoàn Lương còn muốn ngáo ngơ, buồn cười hơn.

- Ngậm ngậm cái mồm lại, bị phát hiện là toi cả đám bây giờ.

Đoàn Lương trừng mắt, đe dọa một tiếng, ngay lập tức có hiệu quả ngay.

Rồi sau đó hắn thò đầu lên, ánh mắt hướng về phía vị cô nương đang luôn mồm nguyền rủa Tinh Hồn, nói tiếp:

- Hai ngươi nhìn vị cô nương kia xem, trông có quen mắt không?

Nghe Đoàn Lương hỏi vậy, Đoàn Chính và Đoàn Đại Bảo nhướng mày nhìn theo. Đoàn Chính tuy đầu óc không lanh lẹ hoạt bát bằng đại ca của mình, nhưng so với Đoàn Đại Bảo mập mạp ngốc nghếch kia thì muốn tốt hơn không ít.

Trong đôi mắt hiện lên vẻ suy tưởng, đồng thời nói:

- Đúng là nhìn hơi quen mắt, hình như đệ gặp cô ta ở đâu rồi.

- Thanh lâu, hình như gặp ở thanh lâu.

Đoàn Đại Bảo gương mặt ngờ nghệch bỗng thốt lên.

Đoàn Chính toan chửi mắng một tiếng, làm sao mà một cô nương thanh lâu lại xuất hiện ở đây được, lại còn vô cùng đanh đá nữa, dù rất xinh đẹp, nhưng với tính cách của cô nàng thì thằng nào dám chạm vào chứ, nói không biết chừng vừa bước vào tới cửa thì đã bị nàng ta đạp thẳng ra ngoài rồi.

Nhưng không ngờ Đoàn Lương lại ồ lên, kinh ngạc khe ngợi:

- Ồ, Đại Bảo cũng có ngày nói trúng được một câu, mặt trời hôm nay mọc hướng tây à?