Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 39: Nội đan




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 39: Nội đan

Huyền Mao Trư rùng mình một cái, chợt phát hiện mọi thứ đã trở lại bình thường. Bầu trời vẫn trong xanh, ánh nắng chói chang chiếu thẳng xuống, tựa hồ tất cả những gì nó vừa mới trải qua là một cơn mơ.

Nhưng khi Huyền Mao Trư bừng tỉnh thì cũng là lúc mà nó vong mạng. Tinh Hồn thân thủ tà mị, trong một khoảng khắc Huyền Mao Trư lơ đãng thì đã tiếp cận phía dưới chiếc cổ của nó.

Vị trí này lớp da của Huyền Mao Trư mỏng nhất, có thể coi là một điểm yếu. Tinh Hồn vận chuyển nguyên lực, áp súc lại thành một lưỡi đao khí màu tím nhạt tụ tại mu tay phải, trong sát na chém ngang qua chiếc cổ của Huyền Mao Trư.

Đến lúc kịp nhận ra thì tất cả đã muộn. Cái đầu lớn rơi xuống đất, máu tươi từ cổ bắn ra thành vòi, nhìn cảnh tượng trông khá là ghê tởm.

Hạ gục xong Huyền Mao Trư, Tinh Hồn toàn thân rả rời, ngồi bệch xuống tựa lưng vào cơ thể Huyền Mao Trư.

- Chịu ước chế quản thúc, chỉ mới duy trì được hai giây đã tiêu hao sạch sẽ tinh thần lực.

Hắn thở dài một tiếng cảm thán.

Nguyệt Thuật mà Tinh Hồn vừa mới sử dụng là một loại huyễn thuật chuyên dùng để công kích tinh thần, có thể nói đó là một tuyệt chiêu rất lợi hại. Trước đây khi còn ở Huyền Thiên Giới, Tinh Hồn đã sử dụng nhiều lần, thủ đoạn rất thành thục.

Tuy nhiên từ khi phi thăng Đại Thiên Thế Giới, chịu ước thúc của thế giới này, thế nên sử dụng Nguyệt Thuật rất khó khăn.

Cũng là dựa vào Hoán Cốt Đan mà Bắc Cung Thanh Đan, ước thúc từ thiên địa bị suy giảm, Tinh Hồn mới miễn cưỡng thi triển thủ đoạn này.

Vả lại, tu vi sơ kỳ Phàm Tiên Cảnh, sử dụng Nguyệt Thuật chỉ có thể nhắm vào mấy con Hậu Thiên hoang thú cấp một chưa có linh trí này, bằng là nhân loại đồng cấp thì trừ phi đối phương sơ hở thì hắn mới có thể công kích. Mà phải hành động cẩn thận, bằng không chính bản thân sẽ bị cắn trả ngược, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Nghỉ ngơi một lúc, cơ thể phần nào hồi phục lại sức lực, Tinh Hồn bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm.

Huyền Mao Trư lợi hại nhất là lớp da trên lưng cùng với hai cái răng nanh, đầu Huyền Mao Trư này gần tiến vào cấp hai, thế nên giá trị của nó liền cao thêm một chút.

Mặc dù mệt mỏi, tuy nhiên Tinh Hồn lại rất hài lòng.

Đem cất hai cái răng nanh và lớp da vào một cái Nhẫn Trữ Vật, Tinh Hồn lại bắt đầu mổ xẻ cơ thể của Huyền Mao Trư ra.

Lấy một phần thịt làm lương thực để sống qua ngày, còn lại thì dùng để dẫn dụ một con mồi khác đến.

Đột nhiên khi mổ bụng Huyền Mao Trư ra, từ trong đám máu thịt bầy nhầy có một tia màu đen ẩn hiện. Ánh sáng khá yếu ớt, nhưng vẫn không thoát khỏi tầm mắt Tinh Hồn.

- Đây là… nội đan.

Thò tay vào đống máu thịt trộn lẫn, sau đó lôi ra được một khối nội đan màu đen.

- Hoang thú cấp một mà cũng sinh ra được nội đan, vận khí không tồi.

Nhìn nội đan Huyền Mao Trư, trong lòng hắn thầm vui vẻ.

Thường thì chỉ có Hậu Thiên hoang thú cấp ba trở lên mới có thể kết ra được nội đan. Hoang thú cấp một có nội đan thực sự rất hiếm thấy, tự cảm nhận bản thân khá may mắn.

Viên nội đan này chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay út, thế nhưng nếu đem đi bán thì có lẽ thu về được tầm năm sáu chục khối tinh thạch.

Tại Hằng Nhạc Sơn Mạch này, Hậu Thiên hoang thú cấp ba không phải số lượng ít, nhưng để săn được nó để lấy nội đan thì cần phải có một nhóm cao thủ phối hợp ăn ý thì may ra mới đồ sát, vì thế nên nội đan của hoang thú mới có giá trị cao đến như vậy.

Đem cất viên nội đan đi, Tinh Hồn cẩn thận xóa bỏ mọi dấu vết xung quanh. Làm ổn thỏa mọi thứ, hắn liền quay trở lại trên cây để tịnh dưỡng, khôi phục lại thể lực.

Trận chiến với Huyền Mao Trư khiến hắn tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, không tốn một thời gian dài thì khó mà phục hồi. Khoảng thời gian này, đoán chừng không thể thi triển thần thông Nguyệt Thuật được.

Cứ thế một ngày dài trôi qua. Trong ngày hôm đó, ngoại trừ Thiết Nha Thú và Huyền Mao Trư, hắn đã săn được thêm hai đầu hoang thú khác. Số lượng tinh huyết thu thập được bốn loại, vẫn còn cần thêm bốn mươi bốn loại nữa mới có thể đáp ứng được yêu cầu tầng thứ nhất Luyện Bì.

Sau ngày hôm đó, Tinh Hồn không dám trú ẩn trên ngọn cây kia nửa, bởi về đêm hoang thú mạnh xuất hiện rất nhiều, ngộ nhỡ vận khí kém lại đụng phải con hoang thú cao cấp nào đó thì có ba chân bốn cẳng cũng chạy không thoát.

Tìm đến một cái hang động thiên nhiên, Tinh Hồn liền chui vào đó rồi dưỡng thương.

Tổng kết lại một ngày đi săn, tính thêm cả viên nội đan của Huyền Mao Trư thì hắn đã kiếm gần chín mươi tinh thạch. Với số lượng tinh thạch có được từ việc lấy đi Nhẫn Trữ Vật của đám đệ tử Thiên Kiếm Tông, Tinh Hồn có thể xem như một phú ông trong giới đi săn rồi.

Ngày mai hắn quyết định đi đến trấn Thanh Giang, vừa bán đống tài liệu này, vừa tìm mua cho mình một cái pháp khí thích hợp.

Mấy pháp khí lấy từ đám đệ tử Thiên Kiếm Tông kia, phẩm cấp thực sự là quá kém cỏi. Chẳng có thấy một thứ ra hồn, đi săn vài ngày đã liền hư hỏng cả, làm cho hắn không khỏi buồn bực.

Được cái số lượng đan dược phục hồi thể lực trong số những cái Nhẫn Trữ Vật này rất nhiều, còn tầm khoảng bốn năm mươi lọ, vừa đủ để sử dụng trong vài tháng tới.

Lấy ra một lọ đan dịch, loại này có tên là Hồi Khí Dịch, một loại đan dược phục hồi thể lực phổ thông, mua tại Thanh Giang Trấn giá khoảng hai tinh thạch một lọ.

Mở nắp ra rồi tu cạn vào miệng, Tinh Hồn liền bắt đầu luyện hóa.

Một buổi sáng tinh mơ, sau một đêm nghỉ ngơi, mặc dù tinh thần còn hơi mệt mỏi, nhưng thể lực thì đã khôi phục thể trạng tốt nhất.

Đem theo tất cả các chiến lợi phẩm có được, Tinh Hồn hướng về phía Thanh Giang Trấn mà đi.

Ba giờ sau, Tinh Hồn liền đến được thị trấn này.

Vẫn như mọi ngày, người ra vào Thanh Giang Trấn rất đông đúc. Đại đa số đều là thợ săn hoang thú, có người đang rao bán chiến lợi phẩm của mình, có người lại tìm mua một số vật phẩm để chuẩn bị cho chuyến đi săn tiếp theo.

Tinh Hồn tìm đến một cửa hiệu có tên là Trung Tử Quán, chỗ này trước đây Tinh Hồn thường tìm đến để trao đổi vật phẩm, vậy nên theo quán tính liền đi đến chỗ này.

- Ồ, lâu lắm mới gặp lại cậu. Vào đi, vào đi.

Ông chủ của Trung Tử Quán đang đứng ở trong quầy, đột nhiên nhìn thấy Tinh Hồn thì cười lớn. Nhìn ngữ điệu cùng thái độ, hẳn là đã quen biết với Tinh Hồn từ trước.

Hắn gật đầu rồi đi vào, sau đó đưa cái Nhẫn Trữ Vật cho ông ta.

- Cậu ở đây đợi một chút, để ta mang nó đi thẩm đi.

- Ta muốn mua một món pháp khí để đi săn, làm phiền ông chủ giới thiệu một chút.

Tinh Hồn đưa cái Nhẫn Trữ Vật xong rồi liền hỏi.

- Pháp khí à.

Chỉ thấy ông ta gật đầu, rồi sau đó nói lớn:

- La Vi đâu, mang vị huynh đệ này lên tầng hai, giới thiệu cho cậu ta một ít pháp khí của bổn tiệm.

Ngay sau đó, một tiếng dạ rang trong veo vang lên.

- Dạ vâng, ông chủ đợi ta một tí.

- Lúc nào cũng lề mề, nhận ngươi vào đây đúng là sai lầm của lão bản à.

Ông chủ Trung Tử Quán lắc đầu than vãn, rồi sau đó hướng Tinh Hồn khách khí một cái:

- Cậu đợi con bé này một tí.

- Không sao.

Tinh Hồn gật đầu đáp lời. Ông chủ Trung Tử Quán cười ôn hòa, rồi sau đó mang Nhẫn Trữ Vật của Tinh Hồn bỏ đi.

Đứng đợi một lúc, từ trong gian phòng một cô gái hớt ha hớt hải chạy ra. Cô bé này thoạt trông chỉ mười chín, hai mươi tuổi, dáng người lùn tịt, chẳng khác gì một cây nấm di động. Nhưng bù lại gương mặt rất phúng phính, làn da trắng nõn như em bé, trông rất đáng yêu.

- Là ngươi muốn mua pháp khí của bổn tiệm?

Cô bé nhìn Tinh Hồn, hỏi.

Nhìn y phục của cô bé này, phía ngực áo có biểu tượng hình tia sét. Trong ấn tượng của Tinh Hồn, thì biểu tượng này dường như là của Linh Lôi Tông, một trong năm tông môn tại Phong Lâm Thành.

- Phải.

- Vậy đi theo ta. Đúng rồi, sau này cứ gọi ta là La Vi.

La Vi nhìn Tinh Hồn cười hồn nhiên. Nhìn nụ cười của cô gái nhỏ này, bất giác trong đầu Tinh Hồn chợt nhớ lại Cố Tinh Hải.

Độ tuổi của La Vi và Cố Tinh Hải sàn sàn như nhau, tính cách lại có chút tương đồng, làm cho Tinh Hồn có chút hơi hoài niệm.

Bước lên tầng hai Trung Tử Quán. So với tầng bên dưới thì tầng thứ hai này ít người hơn, không gian trong lòng khá rộng lớn, trưng bày rất nhiều loại vũ khí khác nhau.

- Ngươi muốn mua loại pháp khí nào?

La Vi nhìn Tinh Hồn, hỏi.

- Giới thiệu cho ta nghe một chút đi.

Nhìn những món vũ khí trưng bày kia, trầm ngâm một lúc rồi mới hỏi.