Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 270: Khinh nhục…




Hô hấp ngột ngạt, áp lực khiến cho Tôn Vân, Tôn Lôi và những tên đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường hít thở rất khó khăn. Do dù có nằm mơ cũng không thể nào ngờ được, Tinh Hồn thực lực khủng bố, quét ngang đám Thiết Chân một cách vô cùng dễ dàng như vậy. 

Lâm Hổ, tu vi sơ kỳ Địa Tiên cảnh, ý niệm khẽ động liền bị chặt đứt một tay, xương ngực vỡ nát, biến thành phế nhân. 

Ba người khác tu vi đồng dạng với Lâm Hổ, Tinh Hồn nhẹ nhàng vẽ ra một nét, cả ba từ đây về sau mãi mãi không thể xuống khỏi giường.

Thiết Chân, tu vi hậu kỳ Địa Tiên cảnh, ngay cả phản kháng cũng không có cơ hội. 

Năm tên này, đối với Tinh Hồn, tựa hồ chẳng khác gì những con kiến hôi yếu ớt cả, một tia phản kháng cũng chẳng có. 

Tinh Hồn đôi mắt nhìn thẳng vào Tôn Vân, hắn biết ngay từ đầu, Tôn Vân đã có sát niệm với mình, nhưng bởi vì hắn lười để ý, dù cho mười tên Tôn Vân cũng không xứng đứng trước mặt hắn. 

- Nể mặt Tần trưởng lão, nếu còn lần sau, hậu quả ngươi tự biết. 

Dứt lời, Tinh Hồn liền xoay người đáp xuống lại tầng dưới, chuẩn bị rời đi. 

Đứng trên lầu, Tôn Vân gương mặt phẫn nộ cực điểm, hai tay siết chặt lại, âm thanh từ xương cốt vang ra. 

Từ lúc nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy nhục nhã đến như vậy, bị một tên được trưởng bối trong Hải đường cứu vớt nhục nhã, mà trước đó hắn đã từng nhiều lần khinh thường, không ngờ bản thân mình lại bị khinh nhục ngược lại. 

- Ngươi đứng lại. 

Đôi mắt chằn chịt gân máu, trên trán nổi lên một sợi hắc tuyến, trước khi gọi Tinh Hồn đứng lại, trên tay Tôn Vân xuất hiện một lá phù lục, sau khi bóp nát lá phù lục đó hắn mới liền ngăn cản không cho Tinh Hồn bước đi. 

Sau khi nhục nhã mình rồi bỏ đi, với sự kiêu ngạo của một gã thiên kiêu chi tử, hắn không cho phép bản thân bị người khác khi nhục. 

Từ trên thân thể Tôn Vân bỗng nhiên lóe lên những sợi lưu ly thủy tinh, sát khí lập lòe, Tôn Vân muốn động thủ. 

Bước chân Tinh Hồn khựng lại, chuyển người ngẩn đầu lên nhìn Tôn Vân đứng phía trên lầu, lãnh đạm nói:

- Ta và ngươi không có ân oán, ngươi hà tất tự rước lấy nhục vào thân?

- Tự rước lấy nhục? Ai nhục liền biết ngay. 

Giọng nói Tôn Vân gằng xuống, thanh âm hơi run run, dĩ nhiên là do quá tức giận mà thành. 

- Kim Thủy Tiên Thể. 

Gầm lớn một tiếng, bỗng nhiên thiên địa nguyên khí trong không gian ba động dữ dội, toàn bộ đều hướng về phía Tôn Vân mà tập trung, chỉ thấy Tôn Vân đứng bên trong dòng thiên địa nguyên khí mãnh liệt kia, cơ thể bỗng nhiên trương lớn, dần dần biến thành màu xam ánh bạc, mái tóc dựng ngược, cũng giống như cơ thể chuyển sang màu xanh ánh kim, thân thể xuất hiện một cỗ sức mạnh phi thường khủng bố. 

- Kim Thủy Tiên Thể, chính là Kim Thủy Tiên Thể thuộc về ngũ hành thể chất, được xếp vào hậu thiên trung đẳng thiên phú, ẩn chứa năng lực bất phàm. 

- Không lẽ gã đó chính là Tôn Vân, đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường? 

- Chính là hắn, nghe nói mấy trăm năm trước Tôn Vân trong lúc lịch lãm đã thức tỉnh Kim Thủy Tiên Thể, vốn thiên phú của hắn đã rất cao, sau khi phát hiện được loại Kim Thủy Tiên Thể hiếm có này càng được Ngân Nguyệt Hải đường chú trọng. 

- Tên tóc trắng kia như thế nào lại đi chọc vào Tôn Vân? Thiết nghĩ trước đó mấy tên Thiết Chân tìm đến hắn kiếm chuyện, chỉ sợ đằng sau là do bàn tay của Tôn Vân nhúng chàm. 

- Chắc lại là tranh chấp bên trong tông môn, nhưng rất thú vị, Tinh Vương Chiến chưa bắt đầu đã được quan sát thực lực chân chính của Tôn Vân và tên tóc trắng kia nữa. 

- ………

Loạn Tinh Hải chính là như vậy, chuyện bên ngoài, trừ khi có lợi ích thì sẽ không có một người nào xen vào ngăn cản cả. 

Tại Tinh Vương Chiến, Tôn Vân là một trong số những thiên kiêu chi tử được xếp hạng thực lực và thiên phú rất cao, có một số tổ chức liệt kê hắn ta có khả năng rất lớn trở thành Tinh Vương Chiến quán quân, vậy nên rất nhiều người tò mò về khả năng của vị thiên kiêu chi tử Ngân Nguyệt Hải đường này đến đâu, bây giờ liền có cơ hội chứng kiến, làm sao không phấn khích đây. 

Tôn Vân dĩ nhiên nhìn ra ý đồ của những kẻ chứng kiến, nhưng hắn bất chấp chỉ bởi vì Tinh Hồn, chưa bao giờ hắn muốn giết người như thế nào. 

- Ép ta sử dụng Kim Thủy Tiên Thể, ngươi chết liền không thấy nhục. 

Lại là câu nói này, tất cả những tên tự xưng là thiên kiêu chi tử, kể đến như hai huynh đệ Chu Kình, Chu Đào cũng từng nói như vậy, bây giờ Tôn Vân cũng đồng dạng, bọn hắn nhìn người khác bằng nữa con mắt, nghiễm nhiên hậu quả vô cùng thê thảm. 

Tinh Hồn nhìn hắn lắc đầu, hắn vốn nể mặt Tần Trọng trưởng lão, và cả Trần Mộng Dao nữa, thế nên dù Tôn Vân muốn ám toán, hắn vẫn lười để ý đến, nhưng nếu Tôn Vân đã không biết điều, vậy thì thay mặt Tần Trọng trưởng lão dạy dỗ một bài học vậy. 

Với tâm lực của Tần Trọng trưởng lão, hẳn là sẽ biết nên làm gì. 

Chỉ thấy Tôn Vân miệng hô lớn một tiếng, nguyên lực điên cuồng vận chuyển, kế tiếp chém xuống ba đạo lam nhận sắc nhọn, từ trong hư không bay về phía Tinh Hồn, tốc độ vô cùng quỷ dị như muốn xé rách một góc không gian. 

Sau khi sử dụng Kim Thủy Tiên Thể, lực lượng của Tôn Vân liền được nâng lên cao, thực lực so với tiên giả Linh Tiên cảnh cơ hồ không kém cạnh bao nhiêu cả, đủ để hắn hùng bá bên trong thế hệ đệ tử đồng lứa. 

Bất quá, đối thủ lần này của hắn lại là Tinh Hồn, người đã từng chiến đấu với cả tiên giả bán bộ Cửu Thiên Huyền Tiên mà vẫn còn sống sót trở ra. 

Chỉ thấy ba đạo lam nhận sắc nhọn hướng về phía Tinh Hồn, hắn lắc đầu nhẹ, thân thể như một bóng ma lắc mình một cái, trong giây lát đã xuất hiện phía trên cao. 

- Ngu ngốc, ta xem ngươi làm sao thoát. 

- Thủy Lao.

Trông thấy Tinh Hồn nhảy lên trên không trung tránh né ba đạo lam nhận, khóe miệng Tôn Vân nở một nụ cười lạnh, thân thể nguyên lực vận chuyển, hai tay liên tục kết ấn, trong không gian bỗng nhiên xuất hiện vô số sợi chỉ màu sắc giống với màu tóc của Vôn Vân, kế đó bao vây Tinh Hồn vao bên trong, hình thành một cái thủy lao muốn nhốt hắn lại.

Thủ đoạn của Tôn Vân không tồi, thời cơ và tốc độ xuất thủ vô cùng linh hoạt, nếu như là ngày hôm qua, có lẽ Tinh Hồn phải mất không ít công sức để phá giải, nhưng hắn thân thể đã khôi phục lại hoàn toàn, muốn phá vỡ thủy lao, căn bản không khó. 

- Vạn Thú Nhất Kích.

Bàn tay hóa thành trảo ấn, phản phất sau lưng xuất hiện rất nhiều ảo ảnh hoang thú bộ dạng hung dữ, hung uy ngập lời, cùng lúc dung nhập vào trảo ấn này, uy lực kinh đào lãng hải. 

Ầm một tiếng, âm thanh chấn động rung chuyển cả khách điếm, không gian bài lãng ra vô số đạo kình phong, không gian một mảnh hỗn loạn, khói bụi nổi lên. 

Tôn Vân con ngươi co rút nhìn lên trên, Thủy Lao thuật, phép thuật dựa trên thiên phú Kim Thủy Tiên Thể, uy lực đã chân chính chạm vào lực lượng cấp bậc tiên thuật của tiên giả Linh Tiên cảnh, tại Ngân Nguyệt Hải đường, trừ khi là cấp bậc trưởng lão Linh Tiên cảnh trở lên, rất ít người có khả năng phá vỡ được thuật này của hắn.

Kim Thủy Tiên Thể, thuộc về ngũ hành thủy tiên thể, hậu thiên trung đẳng thiên phú há muốn tầm thường? 

Chỉ là, lần này Tôn Vân đã chọn sai đối thủ.

Thủy Lao của hắn lực lượng không tệ, nhưng sức mạnh nhục thân của Tinh Hồn muốn mạnh hơn hắn gấp mấy lần, một trảo vung ra, Thủy Lao thuật hóa thành tro bụi. 

Khí tức của Tinh Hồn đột nhiên biến mất, Tôn Vân thử thả thần thức ra, nhưng vô luận thế nào cũng không phát giác ra được. 

- Sư huynh, đằng sau. 

Tôn Lôi cùng với những tên đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường lúc này đang tránh xa một nơi khác, ánh mắt tập trung lên trận chiến, trên gương mặt sự sợ hãi chưa hề tiêu tán. 

Trong lúc Tôn Vân còn chưa nhận ra Tinh Hồn đang ở nơi nào thì đứng ở đằng xa, Tôn Lôi trong con ngươi xuất hiện một làn khói đen, trong làn khói đen đó một đôi song nhãn lóe lên ánh huyết quang, khí thế thập phần lãnh khốc, dĩ nhiên chính là Tinh Hồn, vì vậy hắn liền hét lớn một tiếng cảnh báo sư huynh Tôn Vân của mình. 

Chỉ thấy Tôn Vân sóng lưng chạy dọc một luồng hàn khí lạnh lẽo, cơ hồ hắn đang bị nhốt vào một cái địa ngục hàn băng. 

Nghe được giọng kinh hô của Tôn Lôi, Tôn Vân giật bắn mình, vừa mới xoay người lại nhìn thì phía trước bỗng nhiên tối sầm lại, thanh âm xương cốt rạn vỡ vang lên, một đạo lam quang từ trên tầng hai bắn xuống phía dưới, chính là Tôn Vân, thân thể chạm vào mặt đất khiến cho đất đá văng lên trời. 

Khi khói bụi tan biến, bộ dạng thê thảm của Tôn Vân từ bên trong hiện ra. Chỉ thấy Tôn Vân gương mặt bị biến dạng, mắt trợn ngược chỉ còn lại tròng trắng, mũi bị lệch sang một bên, miệng thì răng môi lẫn lộn, máu thịt nhầy nhụa, dung mạo tuấn lãng phong trần chỉ trong một quyền đã biến thành dị dạng. 

Đây là Tinh Hồn đã thủ hạ lưu nhân, bằng không giờ phút này, Tôn Vân đã biến thành một khối thi thể lạnh lẽo chứ không đơn giản chỉ là bị hủy dung. 

Hạ thủ xong Tôn Vân, Tinh Hồn ánh mắt nhìn sang mấy tên Tôn Lôi đứng cách đó không xa. Bị nhìn chằm chằm vào, Tôn Lôi giật bắn mình, thân thể không nhịn được tự động lui về phía sau vài bước, trên gương mặt thập phần úy kỵ. 

- Đem hắn trở về Hải đường, sau này hảo hảo nhắc nhở hắn một tiếng, đừng đi chọc vào ta. Lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu. 

Lời nói của Tinh Hồn lúc này chẳng khác gì mệnh lệnh, chỉ thấy bọn chúng không hẹn mà cùng lúc gật đầu, nhìn cứ như một bầy gà đang nhổ thóc vậy, còn đâu sự kiêu ngạo của thiên kiêu chi tử thường ngày, đúng là đáng thương đến cực điểm. 

Giải quyết xong Tôn Vân, Tinh Hồn chuẩn bị có ý định bỏ đi thì bỗng có âm thanh tức giận từ đằng xa truyền đến. 

- Là kẻ nào tại Kỳ Xà thành náo loạn, có phải không đặt Địa Ngục giáo vào trong mắt?

Tinh Hồn chân mày nhướng lên, không biết có phải hôm nay bị sao quả tạ chiếu vào hay không, vừa mới ra đường đã gặp không ít chuyện xui xẻo từ trên trời rơi xuống. 

Đám đông người đứng bên ngoài tự động tách ra hai bên, tạo thành một con đường khó thoáng đãng rộng rãi, vừa đủ cho một nhóm người đi qua. 

Ở phía cuối con đường lộ cho chúng nhân tách ra mà thành, đứng nơi đó có khoảng mười hai mười ba người, tất cả đều mặc trang phục màu đỏ đen, trên cổ áo có hình đầu lâu, chính là biểu trưng cho Địa Ngục giáo đệ tử. 

Trung tâm của nhóm đệ tử Địa Ngục giáo này là một gã trung niên khoảng chừng ba mươi tuổi, thân thể cao to lực lưỡng, trên đầu bóng loáng có xăm hình một con bọ cạp nhìn rất ấn tượng, đôi mắt hẹp ngập tràn hung quang bên trong, lại toát ra một loạn man lực trời sinh, khiến cho người ta cảm thấy phía trước không phải là nhân loại, mà là một tôn thú nhân mới đúng. 

Gã trung niên đầu trọc này cưỡi trên lưng một đầu Phong Dực Yêu Lang, phản phất một nét bá khí hung tàn, khiến cho chúng nhân có chút khiếp hãi. 

Bên cạnh hắn ta là một mỹ nhân xinh đẹp, nàng mặc trang phục có phần tương tự như đám đệ tử Địa Ngục giáo khác, thế nhưng thân thể nàng vốn là một vưu vật trời sinh, trường bào không thể che lấp đi được dáng người phong tình quyến rũ của nàng. Nhất là cặp đùi săn chắc, còn có bờ mông được bó sát, khiến cho người ta càng nhìn càng khiến cho người ta thêm mòn mỏi thèm khát. Gương mặt xinh đẹp động lồng người, nét mị hoặc như trời sinh đã có khiến cho vô số nam nhân bị câu dẫn, thật đúng là hấp dẫn trí mạng đây mà.

Trong số mười mấy người vừa mới đến thì gã trung niên đầu trọc và vị cô nương xinh đẹp này chính là hai người tu vi cao nhất, đều là sơ kỳ Linh Tiên cảnh cả.

Nhìn gương mặt của gã đầu trọc này, ẩn ẩn có nét tương tự với Thiết Chân, người trước đó đã bị Tinh Hồn một quyền đánh bại, ném lên trên tầng hai kia.

Tôn Vân lúc này được Tôn Lôi nhét vào một một viên đan dược trị thương cấp tốc, thương thế có chút khôi phục, tinh thần cũng dần minh mẫn trở lại. 

Trông thấy trung niên cưỡi Phong Dực Yêu Hổ xuất hiện, Tôn Vân tâm trạng thập phần vui mừng. 

Lúc trước khi chiến đấu với Tinh Hồn, Tôn Vân đã âm thầm thả một tấm phù lục, đó là tấm phù lục tri thông đến chấp sự quản lý Kỳ Xà thành này. 

Hắn biết Tinh Hồn thực lực phi phàm, vì vậy mới sử dụng tấm phù lục đó phòng ngừa trường hợp hắn gặp phải bất lợi. 

Tính toán là không sai, chỉ là hơi bị vượt quá dự liệu, chẳng ngờ thực lực của Tinh Hồn quá mạnh, làm cho hắn thiếu chút nữa là sống dở chết dở. 

- Tiền bối, tên súc sinh này ngang nhiên bên trong Kỳ Xà thành làm loạn, đả thương rất nhiều người, kính mong tiền bối bắt hắn lại trừng phạt làm gương. 

- Ngươi là tên nào?

Trung niên đầu óc khoanh tay lại, trên người tản ra một loại khí thế cường đại, liếc mắt nhìn Tôn Vân, lạnh lùng hỏi. 

- Vãn bối là Tôn Vân, đệ tử Ngân Nguyệt Hải đường.

- Ngân Nguyệt Hải đường Tôn Vân?

Nghe Tôn Vân báo danh, trung niên đầu trọc đôi mắt nhướng lên, sau một lúc chợt nhớ ra thân phận của Tôn Vân, bất quá trong mắt không có bất kỳ sự đồng cảm nào, ngược lại là chán chường khinh thị:

- Nguyên lai đây chính là thiên kiêu chi tử Ngân Nguyệt Hải đường?

- Chính là vãn bối. 

Thấy trung niên đầu trọc nhân ra mình, Tôn Vân trong lòng thầm mừng, còn chuẩn bị nói thêm thì câu nói tiếp theo của trung niên đầu trọc chẳng khác gì một gáo nước lạnh xối vào mặt hắn cả. 

- Cái gì thiên kiêu chi tử, so với một con chó còn không bằng. Cút chỗ khác, nơi này không đến phiên phế vật ngươi can dự. 

Nụ cười trên gương mặt Tôn Vân đông cứng lại, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu nào, hắn vậy mà bị đối phương nói so với một con chó cũng không bằng?

- Còn đứng đó, hay muốn lão tử đập cho ngươi một trận?

Cảm thấy Tôn Vân vô cùng chướng mắt, như một bãi rác hiện hữu trước mặt, trung niên đầu trọc không nhịn được gầm lên một tiếng.

- Hừ, nếu không phải bây giờ Tinh Vương Chiến sắp bắt đầu, lão tử đã đem ngươi cho sủng thú làm thịt. 

Tôn Vân sắc mặt xám xịt, hôm nay chịu vô số khi nhục, nhưng hắn có thể làm gì? Khiêu chiến Tinh Hồn rồi thất bại thảm hại, đối diện với trung niên đầu trọc thực lực vô cùng mạnh mẽ kia, hắn cũng chỉ có thể im lặng nhẫn nhịn. 

Cuối cùng không chịu nổi đả kích, Tôn Vân huyết khí đảo lộn, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, thân thể vô lực lảo đảo té ngã xuống đất. Vậy mà đã ngất xỉu.