Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 236: Đệ nhất chiến thần Ma Kiếm Lang




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 236: Đệ nhất chiến thần Ma Kiếm Lang

Nguyên nhân khiến cho kiếm ý tiến giai đệ tam tầng, có lẽ là chịu sự ảnh hưởng bởi vị kiếm giả siêu việt hùng mạnh mà hắn vô tình trong thấy kia. Kiếm ý đệ nhị tầng có thể áp chế võ giả dưới Địa Tiên cảnh, tiến giai đệ tam tầng, liền ngay cả tiên giả Linh Tiên cảnh cũng có thể khiến cho bọn họ thực lực suy yếu một thành.

Không những vậy, khi huy động kiếm kỹ có kiếm ý đệ tam tầng gia trì lên, uy lực theo đó liền mạnh gấp ba lần so với bình thường. Tuy cổ quái, nhưng kỳ ngộ bao giờ cũng vậy, đôi khi bất thình lình rơi xuống đầu mà không gặp phải chút trở ngại nào. Tinh Hồn chính là như vậy, ngẫu nhiên lạc vào ảo cảnh, vô tình khiến cho kiếm ý lột xác một tầng, thực lực theo đó lại biến mạnh một lần nữa.

Thực lực càng mạnh, hắn lại thêm một bước thực hiện nguyện vọng của bản thân.

Vừa lúc đó, ở trên đỉnh ngọn băng sơn truyền xuống một luồng ba động khá mạnh khiến cho Tinh Hồn và Tiểu Ứng Long bị hấp dẫn sự chú ý.

- Có dị tượng, không lẽ là có bảo vật xuất hiện?

Tiểu Ứng Long thanh âm chợt thốt.

- Đi, lên đó xem thử.

Tinh Hồn gương mặt trầm ngâm, sau đó gia tăng cước bộ nhanh chóng chạy lên phía trên cao ngọn băng sơn. Một đường thẳng chạy lên trên, khi đến nơi, phía trước là một khoảng sân rộng lớn, không gian nhìn khá hiu quạnh vắng vẻ. Nơi đây, hẳn là khu quảng trường của Thần Thiết môn.

Nhìn xung quanh có rất nhiều vết tích hư tổn, cùng với rất nhiều bảo đao, bảo kiếm… nằm ngổn ngang hoặc là ghim thẳng trên đất. Hiển nhiên, quảng trưởng này trước đây đã từng xảy ra trận đại chiến với vị kiếm giả nọ, dù đã hàng vạn năm trôi qua, nhưng Tinh Hồn vẫn cảm giác được một cỗ kiếm ý hùng mạnh còn sót lại bên dưới mặt đất nơi hắn đang đứng.

- Phía trước có người.

Ngồi trên vai, Tiểu Ứng Long ngón tay chỉ về phía trước, nói.

Tinh Hồn dĩ nhiên cũng nhận ra được nơi đây có người đến trước hắn. Không quá khó đoán, người có năng lực xông qua được tầng tầng lớp lớp âm tà sát khí, không bị tàn trận hộ tông ảnh hưởng đến, ngoại trừ bất thế kỳ tài Dương Thiên Quân thì còn ai vào đây.

Còn người đi cùng với hắn, dĩ nhiên chính là Thượng Quan Lãnh.

Đứng phía xa, bóng người mặc y phục tử y hoa bào, chính là Dương Thiên Quân bỗng chuyển người nhìn lại. Dương Thiên Quân gương mặt tuấn dật phi phàm, đầu đội tử ngọc kim quang, mái tóc đen được chải chuốc gọn gàng khẽ lay động theo từng hành động của hắn, dủ đứng trong khuôn viên đổ nát này, nhưng mị lực của hắn thoạt trông không chút thuyên giảm.

Ánh mắt nhìn Tinh Hồn, miệng chợt nở nụ cười nhạt, phảng phất như đoán ra rằng sớm muộn gì cũng gặp Tinh Hồn tại đây.

Không chút úy kỵ, Tinh Hồn vẫn tiếp tục sải bước tiến đến, nhìn Dương Thiên Quân, rồi lại nhìn xuống Thượng Quan Lãnh đang ngồi xếp bằng ở chính giữa quảng trường. Lúc này Thượng Quan Lãnh hai mắt nhắm lại, đôi chân mày đen trông như hai thanh lợi kiếm cứ chốc chốc lại nhướng lên, trên trán xuất hiện những giọt mồ hôi hột.

Từ cơ thể Thượng Quan Lãnh tản ra một loại kiếm ý sắc bén không ngừng múa lượn xung quanh, tạo ra một viễn cảnh nhìn rất vi diệu.

- Tiến giai kiếm ý?

Cùng là kiếm tu, nhìn biểu hiện này, Tinh Hồn liền đoán ra được.

- Thượng Quan Lãnh thiên phú Bá Kiếm Chi Thể, phế tích Thần Thiết môn lại ẩn chứa kiếm ý cường đại, dù đã trôi qua hơn hai ức thời gian, thế nhưng kiếm ý đọng mà không tán, thật không hổ là đệ nhất chiến thần trong truyền thuyết.

Dương Thiên Quân một bên hộ pháp trong lúc Thượng Quan Lãnh đang trong trạng thái lĩnh ngộ kiếm ý, vừa cảm nhận sức mạnh kiếm ý vô hình đang cô động ở khắp không gian, ngữ điệu dù nghe bình thường, thế nhưng ẩn ẩn cảm giác trong lời nói có một tia chấn kinh.

- Đệ nhất chiến thần?


Tinh Hồn nhắc lại danh tự này, trong đầu lập tức liên tưởng đến bóng người mà hắn nhìn thấy khi vừa mới bước qua cánh cổng Thần Thiết môn.

Dương Thiên Quân liếc nhìn Tinh Hồn thâm ý, sau đó nói tiếp:

- Ngươi thật không biết?

Dường như việc không nhận thức được người được tôn làm “đệ nhất chiến thần” kia là một việc gì đó rất kỳ quái vậy. Bất quá cũng dễ hiểu, Tinh Hồn hắn là tiên giả phi thăng từ hạ giới, dù xuất hiện tại Đại Thiên Thế Giới này đã mấy trăm năm, nhưng thời gian chủ yếu để tu hành, hiếm khi có cơ hội đi tìm hiểu tin tức tại Đại Thiên Thế Giới này.

Thấy Tinh Hồn gật đầu, trong lòng Dương Thiên Quân sinh ra một tia kỳ quái. Nhưng cũng không muốn quản Tinh Hồn nói thật hay nói dối, Dương Thiên Quân vẫn hào phóng giải thích:

- Đệ nhất chiến thần, không ai biết xuất thân của hắn, chỉ biết hắn thực lực siêu việt, tất cả các thế lực tồn tại mạnh mẽ nhất, kể đến như bách tiên thánh địa Thiên Đình, Bắc Hoang tiên vực Tu La Thần tộc, Tây Vực tiên giới Tu Di thánh địa… không một thế lực nào có thể ngăn cản được bước chân của hắn cả.

Vừa nói, Dương Thiên Quân vừa hít vào một ngụm khí lạnh, tựa hồ khi đang kể, hắn đồng thời đang nhìn thấy được người được vi tôn đệ nhất chiến thần trong truyền thuyết đó.

- Hắn một kiếm đánh sập Thiên Đình, một kiếm chém đôi Tu Di Sơn, một kiếm khiến cho Nam Thiên Giới yêu tộc không dám bước lên phía trước một bước, cuồng vọng như Tu La Thần tộc đứng trước mặt hắn ta nửa điểm dũng khí cũng mất sạch. Danh xưng đệ nhất chiến thần chính là do Tu La Thần tộc gọi hắn. Đám Tu La Thần tộc vô cùng cuồng vọng, nhưng bọn họ vi tôn cường giả, dù bị cả tộc bị thất bại bởi nhân loại tiên giả, bọn chúng vẫn phong tặng cho hắn danh hào này.

Dù chỉ được nghe kể lại thông qua lời Tần lão, Dương Thiên Quân trong lòng đối với đệ nhất chiến thần vẫn vô cùng hâm mộ, đồng thời cũng là mục tiêu khiêu chiến trong tương lai của hắn.

- Đệ nhất chiến thần, thật lợi hại. Nhưng danh tính của hắn rốt cuộc là gì?

Phải thừa nhận rằng, không biết rằng chiến tích mà Dương Thiên Quân nói về đệ nhất chiến thần bên trong có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả, nhưng như vậy cũng đủ biết được rằng thực lực của hắn ta mạnh đến mức nào.

Các siêu cấp thế lực, ai lại muốn bị biến thành vật làm nền cho chỉ một người duy nhất? Là siêu cấp thế lực, tự nhiên có tôn ti trật tự, có sự kiêu ngạo riêng của bọn họ. Thế nhưng lời đồn đại về đệ nhất chiến thần đều mang theo những siêu cấp thế lực này, hẳn là đều có nguyên nhân của nó cả.

- Danh tính? Không ai biết danh tính thật sự của hắn, không biết được hắn đến từ nơi nào, chỉ biết hắn được gọi là Ma Kiếm Lang. Hư Thần Tinh này chính là nơi hắn xuất hiện, đây là tất cả những gì mà các siêu cấp thế lực điều tra ra. Ta có Tần lão kể qua mới biết được chuyện này. Thật thú vị đúng không, ha ha…

Vừa nói, Dương Thiên Quân vừa cười nhạt một tiếng, gương mặt tràn đầy ý vị.

“Ma Kiếm Lang?” Không dưới hai lần Tinh Hồn được nghe đến ba chữ này, và hắn càng chắc chắn hơn, người hắn nhìn thấy khi vô thức lạc vào ảo cảnh, đồng thời cũng là người lưu lại kiếm ý tại cổ mộ phong ấn Minh Sát âm tôn, nhất định chính là Ma Kiếm Lang.

- Lúc còn trẻ mà đã lĩnh ngộ được kiếm ý tinh thuần đến mức đọng mà không tán, không biết đồng thời điểm, ta và Ma Kiếm Lang ai mạnh hơn.

Ma Kiếm Lang tuyệt đối là thiên tài, mà Dương Thiên Quân tự nhiên cũng chính là thiên tài. Thiên tài với thiên tài, tự nhiên sẽ không chịu thua kém nhau. Đặc biệt Dương Thiên Quân lại được xưng tôn bất thế kỳ tài vạn năm có một, thiên tư trác tuyệt trong vòng hơn ngàn năm đột phá Linh Tiên cảnh, phá vỡ mọi ghi chép về cảnh giới thời gian tu luyện, cho dù là Tần lão cũng triệt để khiếp sợ.

Xuất thân từ một tu chân tinh cấp thấp như Hư Thần tinh mà thiên tư so với những siêu cấp yêu nghiệt của các siêu cấp tông môn thậm chí còn muốn đứng lên trên, tự nhiên Dương Thiên Quân hắn chỉ truy cầu những siêu cấp yêu nghiệt thật sự, tỷ như Ma Kiếm Lang vậy.

Dương Thiên Quân đối với Tinh Hồn cũng có chút tư tưởng tranh đấu, nhưng nghiễm nhiên chỉ là một chút, trong lòng hắn chỉ xem Tinh Hồn như một hòn đá gác chân, giúp hắn mài dũa ra thực lực của chính mình mà thôi.

Mà đúng lúc này, Thượng Quan Lãnh từ trong trạng thái minh ngộ hồi tỉnh trở lại, đôi mắt chậm rãi mở ra, bên trong đậm đặc một cỗ kiếm ý.

Khí chất của hắn lúc này biến đổi, so với thời điểm cùng nhau tác chiến vài tháng trước cơ hồ mạnh hơn rất nhiều. Nhất là trên phương diện kiếm đạo, cùng là kiếm tu với nhau, Tinh Hồn liền nhìn ra được điểm khác biệt.

- Thành công rồi à?

Giọng nói nhàn nhạt vang lên phát ra từ miệng Dương Thiên Quân.

Thượng Quan Lãnh mỉm cười gật đầu, vừa đứng dậy vừa nói:

- Nếu được tu luyện ở đây thêm một thời gian nữa thì tốt quá, đáng tiếc thời gian không cho phép.

Cảm thấy sức mạnh tràn đầy, Thượng Quan Lãnh gương mặt vô cùng vui mừng. Điều này tất cả đều là nhờ vào Dương Thiên Quân. Nếu không có Dương Thiên Quân đem hắn đi xuyên qua tầng âm tà sát khí đậm đặc xung quanh phế tích Thần Thiết môn thì bây giờ chắc rằng hắn vẫn đang bị giữu chân ở kiếm ý đệ nhị tầng.

Kiếm ý mỗi một tầng tiến giai đều phi thường khó khăn, nếu không có kỳ ngộ thì khó có thể tiến cấp được.

- Ồ, ngươi đến đây lúc nào thế?

Cảm thụ thực lực vừa mới đạt được, lúc này Thượng Quan Lãnh mới phát hiện ra Tinh Hồn không ngờ cũng xuất hiện ở đây.

- Thế nào, có thu hoạch gì không?

Thời điểm cùng nhau tác chiến, Thượng Quan Lãnh vô tình xem Tinh Hồn trở thành bằng hữu.

- Không nhiều lắm, vừa đủ dùng.

Tinh Hồn ngữ điệu vô cùng lãnh đạm. Nhưng hắn nào biết, ngồi trên vai, Tiểu Ứng Long trong bụng thầm chửi tên gia hỏa này không khỏi quá vô sỉ.

Chuyến thám hiểm địa cung này, nếu như Tinh Hồn nói thu hoạch của hắn đứng thứ hai thì chẳng có ai dám nói đứng thứ nhất đâu à. Gia tăng thực lực không nói, chỉ riêng cái không gian giới vật chứa cả gia tài Thần Thiết môn, so với bảo khố của cả Thiên Kiếm tông cơ hồ không thua kém bao nhiêu cả, vậy mà còn dám mặt dày mở mồm bảo rằng không nhiều lắm.

“Không nhiều cái rắm, nuốt trọn cái gia tài của tông môn người ta còn nói không nhiều. Mặt dày hơn tường thành.”

Đương nhiên Tinh Hồn không biết rằng con rồng mập này đang mắng chửi hắn vô sỉ, ánh mắt vẫn nhìn xung quanh, như đang tìm kiếm thứ gì đó.

- Phía trước có tòa cung điện, hay là cùng nhau vào đó.

Thượng Quan Lãnh chỉ tay về phía tòa cung địa khổng lồ cách chỗ bọn hắn đang đứng khoảng chừng vài trăm thước. Tuy thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng nó vẫn để lại một cảm giác uy nghiêm khó tả.

Cả Tinh Hồn lẫn Dương Thiên Quân đều không có ý kiến, vì vậy liền ngầm đồng ý, cả ba đồng thời tiến thẳng về phía tòa cung điện trước mắt.

- So với Thiên Kiếm điện cơ hồ muốn lớn hơn, thật không biết năm đó thực lực Thần Thiết môn mạnh đến cỡ nào.

Quan sát đại điện khổng lồ phản phất năm tháng tang thương, tuy sụp đổ nhưng vẫn còn lắng động lại sự uy nghiêm vốn có. Bên trong không gian nhìn thoáng qua khá lộn xộn, nhiều nơi vách tường vỡ nát, lưu lại rất nhiều vết kiếm, dĩ nhiên là do cuộc chiến với kiếm giả hùng mạnh kia tạo thành.

Tìm kiếm một hồi, ngoại trừ vết chém sắt bén lưu lại chính giữa cung điện và những binh khí đã bị thời gian phá hư thì không còn sót lại một thứ gì hữu ích hết.

Nhìn vết kiếm này không hề tầm thường, phản phất một loại ý cảnh nào đó, không chỉ kiếm tu, mà cả một tiên giả không chủ tu kiếm đạo như Dương Thiên Quân cũng cảm nhận ra được.

Nhìn vết kiếm, Tinh Hồn trong lòng thoáng qua một tia linh quang, rồi sau đó hai mắt nhắm lại, đem một tia thần thức dung nhập vào bên trong. Bên cạnh, Thượng Quan Lãnh cũng hành động tương tự. Xem ra là muốn từ vết kiếm sắc bén này tìm kiếm một hồi cơ duyên, không biết chừng có thể lĩnh ngộ được điều gì đó.

Đột nhiên Thượng Quan Lãnh sắc mặt tái nhợt, miệng thổ huyết ra một ngụm thật lớn, thân thể như bị một sức mạnh vô hình nào đó ném ngược về phía sau. Mà Tinh Hồn, tình trạng tuy không thê thảm như Thượng Quan Lãnh, không có bị sức mạnh thần bí ném đi, nhưng mà khí huyết trong thân thể cũng đang đảo lộn, y phục không gió tự thổi phồng lên, hai hàng chân mày nhướng lên liên tục, tựa như minh bạch cảm giác được ý cảnh bên trong vết kiếm, cuối cùng cũng không thừa nhận được lực lượng của vết kiếm kia liền mở mắt ra, đồng thời thổ huyết.