Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 204: Băng Tuyết thành




Từ nhỏ, thời điểm trước khi thức tĩnh Bá Kiếm Chi Thể, Thượng Quan Lãnh đã được gia tộc coi trọng, xem hắn như một hòn ngọc quý, luôn lấy hắn ra để làm tấm gương cho các đệ tử tông tộc. Còn Thượng Quan Dật hắn thì chẳng khác gì một cái bóng bị ánh sáng chói chang của Thượng Quan Lãnh che khuất. 

Cho đến khi Thượng Quan Lãnh thức tỉnh Bá Kiếm Chi Thể trên thiên phú bi, số phận Thượng Quan Dật càng như rơi xuống vực thẳm. Hắn luôn căm hận, tại sao mọi thứ tốt đẹp đều đổ lên đầu hắn, còn mọi ánh hào quang đều bị Thượng Quan Lãnh tước đoạt. Càng nghĩ, hắn càng thêm căm hận, chỉ tiếc không thể băm nát sư huynh của mình thành một đống thịt nhầy nhụa. 

“Tốt nhất là ngươi cùng với hắn đồng quy vu tận, cùng chết với nhau đi.” Thượng Quan Dật nhìn bóng dáng Thượng Quan Lãnh biến mất, trong mắt tràn đầy sự căm hận mà nguyền rủa. 

- Người đâu, mau lan truyền tin tức rằng ngoại môn đệ tử Tinh Hồn tự xưng đệ nhất kiếm khách, tại Thiên Kiếm tông vô địch thủ. Làm tốc độ ngay lập tức cho ta.

Suy nghĩ vài giây, Thượng Quan Dật lấy truyền âm phù, sau đó thủ thỉ truyền lệnh xuống. Với thân phận hiện nay của hắn tại Thiên Hội, không quá khó khăn để lan truyền tin tức này ra ngoài. 

Mục đích chính là để Thượng Quan Lãnh nếu đột nhiên phát giác hắn nói dối. Dù sao ý tưởng mượn đao giết người cũng chỉ là nhất thời nghĩ ra mà thôi. 

Làm xong, Thượng Quan Lãnh bỗng nhiên cười lớn, nhìn gương mặt hắn tràn đầy phấn khích. 

- Tinh Hồn, hy vọng ngươi không làm ta thất vọng. 

Cười một tràn thật thống khoái, nhìn y như rằng đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy thống khoái đến như vậy. Một lúc sau thì hắn cất bước rời đi. 

Không lâu sau đó, từ trong đám mây trắng trên bầu trời, khi đám mây bị một cơn gió khá mạnh thổi đi, bỗng nhiên lộ ra một người thanh niên ẩn nấp đằng sau. 

- Tiểu Dật đúng là, cư nhiên lại dám tính kế cả mình. Àizz, Tiểu Dật dễ thương của mình chắc là bị tên Chu Kình rắm thối làm hư mất rồi, không được… không được chút nào. 

Người thanh niên đó, không ngờ lại chính là Thượng Quan Lãnh tưởng rằng đã bay đi tìm kiếm Tinh Hồn để quyết chiến. Kỳ thực chuyện này, từ lúc đầu, Thượng Quan Lãnh đã ngửi được mùi gì đó không ổn rồi. 

Hắn không quen biết gì với Tinh Hồn, nhưng mà thông qua một vài tin tức thì có cảm nhận đôi chút, Tinh Hồn không phải loại kiêu căng ngạo mạn giống như những gì Thượng Quan Dật nói. Chí ít, trừ khi có người chủ động đi chọc nghẹo, động chạm trực tiếp đến lợi ích, bằng không tất cả những thứ khác Tinh Hồn đều không quan tâm. 

Chỉ là Thượng Quan Lãnh muốn biết mục đích thật sự của Thượng Quan Dật là gì mà thôi, vì vậy mới nương theo câu chuyện của Thượng Quan Dật, cố tình làm lố mà thôi. Hiểu rất rõ tính khí của sư đệ của mình, thế nên Thượng Quan Lãnh làm mọi thứ rất tự nhiên, khiến cho Thượng Quan Dật ban đầu rất cảnh giác, dần dần bị Thượng Quan Lãnh nắm thóp đảo chủ thành khách ngay. 

- Mà mình đã làm gì khiến cho Tiểu Dật ghét mình đến thế nhỉ. Hay là tại mình quá soái khí khiến cho nó cảm thấy bị tổn thương. Nếu đúng là như vậy thì lỗi thuộc về mình rồi. 

Thượng Quan Lãnh lắc đầu thở dài tự vấn, trong lòng cảm thấy bi ai thay cho tiểu đệ đáng thương của mình. 

- Bất quá, Tiểu Dật nói cũng đúng, tên Tinh Hồn kia thực sự có khả năng khiến kiếm kỹ của mình tiến bộ. Dùng hắn làm tấm bia để mình rèn luyện cũng không tệ. Nhưng nếu như vậy, chẳng phải mọi thứ sẽ đúng ý tên rắm thối Chu Kình sao? Trước khi đi, Dương sư huynh đã dặn mình phải quan sát kỹ tên rắm thối này. A, có cách rồi, hắc hắc…

Thượng Quan Lãnh đứng giữa bầu trời, đột nhiên vang lên nụ cười quái tà, sau đó ngự kiếm khuất bóng khỏi tầng mây trắng. 

******** Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Sau khi quay trở về động phủ, Tinh Hồn thu hồi bầy Quỷ Diện Trùng cùng với Tiểu Ứng Long, hắn liền rời khỏi Thiên Kiếm Tông thông qua truyền tống trận, sau đó hướng về phía đông bắc Thiên Kiếm tông mà đi. 

Nói đến, sở dĩ Tinh Hồn tiếp nhận nhiệm vụ thu thập Thiên Niên Băng Hoa chính là vì địa phương Băng Tuyết Lãnh Nguyên. 

Tinh Hồn luyện Trấn Ngục Huyền Thể rất cần những nơi chí âm chí hàn, bởi chỉ có những địa phương đó mới có khả năng khiến cho Trấn Ngục Huyền Thể đột phá tầng kế tiếp. Mà Băng Tuyết Lãnh Nguyên, rất có thể là nơi đáp ứng được yêu cầu tu hành Trấn Ngục Huyền Thể, nghiễm nhiên, hắn liền tiếp nhận nhiệm vụ này. 

Từ Thiên Kiếm tông đến Băng Tuyết Lãnh Nguyên mất khoảng ba tháng đi đường. 

Ba tháng sau, Tinh Hồn đã đến được một tòa thành trì tên gọi là Băng Tuyết thành. Tòa thành trì này được xây dựng bằng Bạch Băng Thạch, đây là một loại tài liệu rất kiên cố, có thể tùy ý tìm thấy ở bất cứ đâu tại Băng Tuyết Lãnh Nguyên. Đôi lúc, Bạch Băng Thạch được các Luyện Khí Sư dùng làm tài liệu luyện khí, bổ sung một số đặc tính băng hàn khá tốt. 

Trước khi tiến qua Băng Tuyết Lãnh Nguyên thì cần tiến vào Băng Tuyết Thành để trang bị một ít vật dụng, nhất là bản đồ Băng Tuyết Lãnh Nguyên. 

Tốn một trăm linh thạch, Tinh Hồn tiến vào Băng Tuyết Thành. So với Phong Lâm thành thì Băng Tuyết thành số lượng người ra vào ít hơn gấp mười lần. Nghĩ đến cũng là điều dễ hiểu, khí hậu tại đây rất khắc nghiệt, ngay cả tiên giả Thiên Tiên Cảnh còn cảm thấy khó chịu nói chi là những tiên giả tu vi yếu kém hơn. 

Tìm đến một cái cửa hàng, vừa tiến vào trong thì một ông lão râu tóc bạc trắng, trên người mặc một bộ đồ dày cộm để chống chọi với cái lạnh nơi đây. 

- Chào khách quan. Không biết khách quan cần gì?

Nhìn ông lão này thì chắc có lẽ là một người làm công. 

- Ta muốn mua một số dụng cụ để lịch lãm Băng Tuyết Lãnh Nguyên.

- Khách quan muốn tiến vào Băng Tuyết Lãnh Nguyên?

Sắc mặt ông lão chợt trở nên quái dị khi nghe ý tứ Tinh Hồn, chính điều này làm cho hắn trong lòng máy động. 

- Chẳng lẽ Băng Tuyết Lãnh Nguyên có biến?

- Nhìn khách quan, chắc có lẽ từ xa mới đến nên mới không biết sự tình gần đây. Được rồi, khách quan vào trong đi, lão phu có tuổi nên không chịu nổi không khí lạnh. 

Tinh Hồn gật đầu, sau đó tiến vào trong, ngồi xuống một chiếc bàn gần đó, đồng thời lấy ra hơn trăm khối linh thạch, ném qua cho ông ta. 

Sắc mặt ông lão tươi tỉnh hồng hào hẳn lên, ánh mắt lấm lét nhìn trước nhìn sau, tựa như đang cảnh giác ai đó, sau một hồi mới giải thích:

- Nghe đồn một tuần trước, bên trong Băng Tuyết Lãnh Nguyên xuất hiện biến dị, nghe đâu là bên dưới lòng Băng Tuyết Lãnh Nguyên có một tòa địa cung cất giấu một bảo tàng khổng lồ. Tin tức này là do một nhóm nữ đệ tử Tà Âm Tông phát hiện, mặc dù đã phong bế tin tức, nhưng rốt cuộc vẫn bị lộ ra. 

“Địa cung? Tà Âm Tông?” Tinh Hồn trong lòng ghi nhớ, nhất là đối với ba chữ Tà Âm Tông, đối với hắn dường như có chút ấn tượng, có vẻ đã nghe qua ai đó nhắc đến rồi. 

- Sau khi tin tức này lan truyền ra, lập tức Băng Tuyết Lãnh Nguyên bị Linh Lôi Tông, Tà Âm Tông và Trúc Hà Điện phong tỏa, không cho người ngoài tiến vào. Vậy nên ta nghĩ, trong thời gian này, khách quan khó mà tiến vào Băng Tuyết Lãnh Nguyên được. 

- Đa tạ đã nhắc nhở. Được rồi, ta muốn mua một tí dụng cụng lịch lãm cơ bản, lão đi lấy giúp ta đi. 

- Huynh đệ, cậu vẫn muốn tiến vào đó ư?

Thấy Tinh Hồn thái độ thờ ơ, điều này không khỏi làm cho ông lão nhìn hắn với một cặp mắt quái lạ. 

- Ông lão, ta tự biết có chừng mực. 

Thấy Tinh Hồn đã nói vậy, miệng muốn nhắc nhở nguyên ngăn nhưng rốt cuộc lại bị chặn ngay ở họng, thở dài một tiếng, ông lão bèn đi lấy dụng cụ cho hắn. 

Dụng cụ bao gồm một bộ y phục chống rét, một viên ngọc tị hàn, một tấm bản đồ và một chiếc la bàn. Tốn thêm gần sáu trăm khối linh thạch hạ phẩm, Tinh Hồn bèn rời khỏi cửa hàng này. Vốn dĩ chỉ mang ý định thu thập Thiên Niên Băng Hoa, nhưng xem ra có những chuyện lí thú sắp diễn ra. 

Không nghĩ ngợi gì nữa, Tinh Hồn bèn hướng về phía Băng Tuyết Lãnh Nguyên mà rời đi. Đúng lúc đó, từ một khách điếm đối diện bỗng nhiên có mấy bóng người bước ra. Nhóm người này ước chừng có mười người, gồm ba nam và bảy nữ. 

Nhìn y phục của ba gã nam tử có tiêu huy hình lôi điện, dĩ nhiên chính là đệ tử Linh Lôi tông, một trong những tông môn khống chế tình hình Băng Tuyết Lãnh Nguyên hiện tại. Tu vi của bọn họ, có hai gã hậu kỳ Phù Tiên Cảnh, còn một gã đứng ở vị trí trung tâm chính là Địa Tiên Cảnh. 

Còn về phần bảy nữ đệ tử kia, mặc dù khí trời đang rất lạnh, thế nhưng bọn họ ăn mặc mỏng tang, một chiếc áo khoác lông cừu là không đủ để che lấp đi thân hình cùng vóc dáng đốt mắt người nhìn, trên người toát lên khí tức mị hoặc nhân sinh, thật là làm cho người ta trong lòng sinh ra dị tâm.