Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 170: Ủy khuất




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 170: Ủy khuất

Nhật nguyệt luân chuyển, đêm tàn trời sáng, thoáng chốc đã ba ngày trôi qua. Tại Tiêm Kiếm Trường, vô số đệ tử đang tụ tập, có người thì kịch chiến trên lôi đài để giành một suất tiến vào vòng thứ hai, có người thì hò reo cỗ vũ, phân tích những đối thủ mạnh, hoặc có người ngồi trong động phủ của bản thân, dốc sức tu luyện để chuẩn bị thật đó.

Còn Tinh Hồn, suốt ba ngày, hắn vẫn lẳng lặng ngồi một chỗ tựa lưng vào gốc cây, ánh mắt chăm chú nhìn vào khối gỗ, tay liên tục gọt đi những phần gỗ thừa một cách rất tỉ mỉ. Dần dần, khối gỗ đen đã bắt đầu được định hình.

Thứ mà hắn đang muốn tạo thành từ khối gỗ này chính là một cây cầm. Bàn tay chưa một phút giây nào nơi lỏng, cứ liên tục cầm cây dao nhỏ gọt liên tục, cho đến khi, trước mặt hắn xuất hiện một bóng người.

Người đó chính là Tiêu Y Y.

Việc Tiêu Y Y đến đây, Tinh Hồn gương mặt không có chút gì gọi là ngạc nhiên cả, thậm chí còn cho rằng đó là một việc dĩ nhiên phải xảy ra. Hắn đứng dậy, thu lại cây cầm vào nhẫn trữ vật, sau đó nâng bàn tay lên, nhìn Tiêu Y Y nói:

- Cùng ta đi dạo được chứ?

Tiêu Y Y ban đầu hơi ngây ra, nhưng tức khắc mỉm cười gật đầu, tuy nhìn nụ cười của nàng có hơi miễn cưỡng, thế nhưng thủy chung trong mắt của Tinh Hồn lại vô cùng đẹp đẽ, tựa như một đóa hoa nở rộ buổi sớm mai.

Bàn tay nhỏ bé ngọc ngà đặt vào bàn tay khô ráp cứng như thép nguội, nhưng không hiểu sao từ bàn tay khô cứng ấy lại truyền đến một cỗ ấm áp lạ thường, tựa như đang nâng niu một thứ gì đó vô cùng quý trọng.

Trước đây, chỉ có một mình Dương Thiên Quân là đối xử dịu dàng, ấm áp với nàng như vậy. Nhưng so với Dương Thiên Quân, Tiêu Y Y không rõ vì sao so với Tinh Hồn, Dương Thiên Quân vẫn hơi kém sắc đi một chút.

Có điều, chính vì sự nổi trội hơn một điểm này lại khiến cho Tiêu Y Y nội tâm sinh ra một cảm giác không ổn, nhưng lại không biết cảm giác không ổn này nằm ở đâu.

Tinh Hồn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay, ngoại trừ Dương Thiên Quân ra, Tinh Hồn là người khác giới thứ hai nắm lấy bàn tay của nàng.

- Đi thôi.

Tinh Hồn ôn nhu nói, sau đó cùng Tiêu Y Y sải bước đi trên con đường dài. Không biết Tiêu Y Y trong lòng đang suy nghĩ thế này, nhưng đối với Tinh Hồn, người bên cạnh hắn không phải Tiêu Y Y, mà là Tô Hân Nhi, người đã vì hắn mà quyên sinh.

Đi thẳng một mạch, trên đường đi không ai nói một lời nào, nhưng không khí không hề nặng nề, mà ngược lại rất nhẹ nhàng và vui vẻ.

Bất giác, Tinh Hồn chợt dừng lại, nhìn Tiêu Y Y hỏi:

- Hôm nay, nàng là ai?

Đôi mắt Tinh Hồn như đang nhìn sâu vào tâm hồn Tiêu Y Y.

- Ta là… Tô Hân Nhi.

Tiêu Y Y ngữ điệu tự nhiên đáp lại, cái miệng nhỏ vừa nở một nụ cười tuyệt đẹp. Cứ mỗi lần nhìn rõ gương mặt này, cùng với nụ cười rực rỡ này, tinh thần của hắn lại chấn động dữ dội, giống như đang bị vô số lôi điện oanh kích.

Chỉ là rốt cuộc, hắn vẫn cảm thấy thiếu thiếu đi một thứ gì đó. Tinh Hồn thở dài một tiếng, lắc đầu trả lời:

- Cô không phải Tô Hân Nhi. Hôm nay, dừng ở đây được rồi.

Hắn thả lỏng bàn tay Tiêu Y Y ra, xoay người lại cất bước chuẩn bị bỏ đi. Tiêu Y Y ngây ra như phõng, nàng còn tưởng, bản thân đã hòa nhập rất tốt rồi, thế nhưng đến phút cuối, Tinh Hồn lại lắc đầu thở dài.

Tiêu Y Y xoay người lại, nhìn Tinh Hồn, nàng vốn không phải là người ương ngạnh, nhưng bởi vì Tinh Hồn, tính cách này tự nhiên lại xuất hiện.


- Chẳng phải ta đã làm rất tốt sao? Ngươi nói không phải là ở chỗ nào?

- Cô không phục?

Tinh Hồn bước chân khựng lại, có điều hắn không quay lại nhìn Tiêu Y Y, chỉ lặng lẽ vang lại giọng nói.

- Phải, ta không phục. Từ lúc bắt đầu, ta chưa làm sai gì cả.

- Đúng, cô đã làm rất tốt. Nhưng tâm của cô không tốt.

Nói xong, Tinh Hồn mặc kệ Tiêu Y Y muốn nói gì nữa, hắn ném ra phi kiếm rồi quay trở lại động phủ của mình.

Nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần, Tiêu Y Y đứng dậm chân đầy hậm hực, gương mặt hơi nhăn lên.

- Kẻ đáng ghét.

Có lẽ chính bản thân Tiêu Y Y cũng không nhận ra rằng, đây là lần đầu tiên bản thân nàng lại dỗi hơn như thế này.

- Đợi đó, ta nhất định sẽ khiến ngươi tâm phục khẩu phục.

Tiêu Y Y cái miệng nhỏ quát mắng vài tiếng, sau đó trên mặt thể hiện rõ quyết tâm, hai tay siết chặt lại đấm về phía hư không vài cái.

******** Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Trở lại động phủ của mình, Tinh Hồn không đi tu luyện mà lại tiếp tục ngồi dưới gốc cây, lấy ra cây cầm vẫn đang gian dở để tiếp tục hoàn thành nó.

Lại nói, ngày hôm nay đi bên cạnh Tiêu Y Y, hắn đã rất nhiều lần, suýt chút nữa đã nhận nhầm Tiêu Y Y chính là Tô Hân Nhi, nhưng những lần ấy vẫn thiếu đi một thứ gì đó rất khó nói ra bằng lời. Mặc dù Tiêu Y Y đã làm rất tốt, nếu như nàng có thể thêm một chút nữa, có lẽ nàng đã thành công rồi.

Tâm của hắn vẫn không thể nào bình ổn, chỉ khi hắn tập trung điêu khắc cây cầm này, hắn mới có thể bình tâm lại được.

Một ngày nữa trôi qua, hắn vẫn ngồi im đó, vừa làm, lại vừa chờ đợi. Có điều, người hắn đang chờ đợi lại không đến.

Vào ngày thứ hai, khi Tinh Hồn đang trầm tư chú tâm vào cây dao và khối gỗ thì chẳng biết từ lúc nào, Tiêu Y Y đã ngồi ngay bên cạnh hắn. Ánh mắt tinh nghịch của nàng nhìn cây cầm gỗ sắp hoàn thành, rồi sau đó lại nhìn Tinh Hồn, mỉm cười hỏi:

- Huynh biết dùng cầm nữa à?

- Có biết một chút. Ngoài cầm ra thì còn biết một chút về tiêu nữa.

Tinh Hồn lãnh đạm đáp. Nói đến, cũng chẳng biết từ lúc nào, hắn đã không dùng lại cái thú vui này rồi. Nếu có dùng, thì cũng chỉ để đoạt mạng người khác chứ không phải ngồi một chỗ gãy một khúc nhạc du dương.

- Biết một chút? Nhìn tay nghề của huynh, không hẳn chỉ là một chút đâu nha.

Nhìn bàn tay của Tinh Hồn mặc dù rất thô ráp, thế nhưng mỗi đường dao gọt vào khúc gỗ lại vô cùng thanh thoát điệu nghệ, cơ hồ đã vô số lần điêu khắc kiểu này chứ không phải là lần đầu.

- Bên ngoài kia bán rất nhiều mà, tại sao không mua về cho nhanh mà lại phải ngồi một chỗ phí công làm vậy?

Tiêu Y Y lại hỏi.

- Vật do chính tay mình làm mới cảm nhận được hồn bên trong đó, đặc biệt là những loại nhạc cầm này. Chỉ khi cảm nhận được hồn của nó, người ta mới có thể tạo nên được những khúc nhạc hoàn mỹ.

- Hồn của nhạc cầm?

- Khi nào nàng tự mình làm ra một thứ gì đó, nàng sẽ hiểu được thế nào là hồn của vật.

Tinh Hồn khựng tay lại, nhìn khối gỗ sau gần một tuần được hắn gọt dũa, rốt cuộc bây giờ đã biến thành một cây đàn rồi, tuy nhìn rất đơn giản, nhưng lại khiến cho Tiêu Y Y đặc biệt ưa thích.

- Vẫn còn thiếu dây đàn nữa, ta có thể giúp huynh được chứ?

- Để khiến cho tiếng cầm trở nên hoàn hảo, tốt nhất chính là sử dụng sợi tằm ngàn năm. Nàng có nó không?

- Sợi tằm?

Tiêu Y Y nghiên đầu, chợt nhớ ra trước đây mình đã được tặng một vật giống như Tinh Hồn nói, lập tức nàng lấy ra chuyển sang cho hắn.

- Huynh xem có phải là thứ này không?

Tinh Hồn cầm chiếc hộp gỗ, vô tình bàn tay của hắn chạm vào làn da mềm mại trắng nõn. Đột nhiên, Tiêu Y Y trong đầu xuất hiện một dòng hình ảnh kỳ lạ, chỉ thấy gương mặt trở nên trắng bệch nhìn chằm chằm Tinh Hồn.

Nàng bất chợt phát hiện, Tinh Hồn hắn cũng đang nhìn chính mình. Tiêu Y Y đột ngột ngã lùi lại, tựa hồ đang muốn giữ khoảng cách với Tinh Hồn. Nuốt vào một ngụm nước bọt, như đang cố kiềm chế cảm xúc lại. Nhưng rốt cuộc, nàng vẫn không thể kiềm chế nổi, lập tức đứng dậy bỏ chạy khỏi đây.

Tinh Hồn vẫn ngồi nguyên si một chỗ, trong ánh mắt ảo não hiện rõ, hắn nhìn Tiêu Y Y biến mất, rồi nhìn chiếc hộp gỗ trong tay, chợt thở dài một tiếng mệt mỏi.

“Thấy rồi sao?” Trong lòng hắn tự vấn, có điều nhìn tâm trạng hắn bây giờ có lẽ chẳng muốn đi tìm hiểu, mà lại tiếp tục cặm cụi với chiếc đàn của mình.

Ở một nơi khác, Tiêu Y Y chạy khỏi động phủ của Tinh Hồn, nàng trên gương mặt xinh đẹp, sắc mặt nhợt nhạt, sợ hãi cùng với bi ai trộn lẫn với nhau. Đôi mắt chợt đỏ lên, cảnh vật phía trước như nhòa đi, rồi sau đó ngồi ngã khụy xuống đất.

Tất cả chỉ bởi hình ảnh mà Tiêu Y Y nhìn thấy trong một thoáng phút giây chạm phải ấy. Trong ảo ảnh, Tiêu Y Y trông thấy một gã thanh niên cùng với một cô gái ngồi sát cạnh nhau, trong một đêm trăng tròn với ánh nguyệt quang huyền ảo, một khúc nhạc chậm rãi vang lên trong đêm tối, nghe rất hay nhưng lại có gì đó đượm buồn.

Khi Tiêu Y Y chuẩn bị ngục mặt xuống thì phía trước nàng một bóng người bước đến. Tiêu Y Y ngẩn mặt nhìn lên thì mới nhận ra, người vừa đến thì ra chính là Dương Thiên Quân.

- Y Y, ủy khuất cho nàng rồi.

Dương Thiên Quân ngồi xuống bên cạnh Tiêu Y Y, nhẹ nhàng đưa tay ôm nàng vào lòng. Tiêu Y Y không hề phản kháng, ngược lại để cho Dương Thiên Quân tùy ý. Khi vừa mới sà vào lòng hắn, tiếng nấc đột ngột vang lên, tiếng nấc đó bi ai đến nao lòng.

Tiêu Y Y đang khóc, khóc rất lớn, không rõ là nàng đang ủy khuất giống như lời Dương Thiên Quân nói hay là bởi một lí do nào khác. Mà nhìn sắc mặt của Dương Thiên Quân, rõ ràng hắn cũng đang rất không vui, chỉ là hắn không để cho Tiêu Y Y nhìn thấy mà thôi.

- Y Y, ta xin lỗi.

Ở trong vòng tay hắn, Tiêu Y Y không nói lời nào, chỉ thút thít khóc cho đến khi mệt mỏi và thiếp đi. Dương Thiên Quân cẩn thận ôm nàng đứng lên, ánh mắt âm trầm nhìn về phía động phủ của Tinh Hồn, có cảm giác, dường như Tinh Hồn cũng đang nhìn về phía này vậy.

- Rồi ngươi cũng sẽ bị nô dịch.

Dương Thiên Quân miệng cong lên nụ cười tà dị, rồi sau đó quay lưng chậm rãi bước đi.