Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 154: Chịu trách nhiệm?




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 154: Chịu trách nhiệm?

Chỉ thấy từ bên dưới lòng nước phun lên một cái thủy trụ, mặt nước trong xanh dao động dữ dội, bọt nước trắng xóa văng đầy trời, dưới ánh mắt mặt trời chiếu xuyên qua tạo thành một dải cầu vòng bảy sắc.

Cùng với đó là một gã thanh niên tóc trắng xuất hiện, chính là Tinh Hồn.

Ngay khi vừa mới trồi lên khỏi mặt nước, Tinh Hồn đột nhiên cảm giác một luồng sát khí mãnh liệt đang hướng về phía mình. Hắn phản ứng nhanh nhẹn, nguyên lực vận chuyển chưởng xuống mặt nước, khu động tạo thành một cái thủy tường chắn xung quanh.

Cùng lúc đó, một đạo trường tiên phá không từ trên trời giáng xuống, khí thế mặc dù không giống như thiên quân vạn mã, nhưng lại rất sắc bén hung hiểm.

Ầm một tiếng, bọt nước trắng xóa văng đầy trời, thủy tường được Tinh Hồn dựng lên cũng bị đánh nát. Tinh Hồn từ trong lòng nước vận sức nhảy ra khỏi, tiếp lên mặt đất gần đó, gương mặt trầm xuống, ánh mắt hướng nhìn về phía trước.

Chỉ thấy trước mặt hắn là năm cái cực phẩm tạo hóa, cả năm vị nữ nhân này, không người nào không phải là tuyệt sắc giai nhân, nhan sắc phong tình tuyệt mỹ, đích thực là hồng nhan họa thủy, khiến cho người ta không cách nào không bị mê đắm.

Đặc biệt nhất là vị nữ nhân tóc hồng ở chính giữa khiến cho Tinh Hồn đặc biệt nhất. Trong số năm người, nữ tử này dung mạo chính là hoàn mỹ nhất, bốn người kia tuy rằng cũng rất xinh đẹp, nhưng khi đứng bên cạnh nàng, tựa hồ giống như đang thêu hoa dệt gấm, càng nhấn mạnh tô điểm thêm cho vẻ đẹp hồng nhan họa thủy của nàng mà thôi.

Đương nhiên nếu chỉ nhan sắc tuyệt trần thì không đủ khiến cho Tinh Hồn phải lưu ý đến. Hồng Liên này thực lực khá mạnh, so với Hàn Quyết, đệ tử Thiên Kiếm Tông mà Tinh Hồn giết chết thực lực mạnh hơn rất nhiều lần. Cô gái này, không ngờ đã tiến giai hậu kỳ Phù Tiên Cảnh.

- Hồng Liên tỷ, không ngờ thực sự có…

Nữ tử tên gọi là Nhược Tình gương mặt có chút hoảng loạn, khép nép đằng sau lưng Hồng Liên, giọng nói nhỏ nhẹ thủ thỉ.

Nàng chưa nói hết thì đã bị Hồng Liên ra hiệu im lặng, sau đó chuyển sang nhìn Tinh Hồn đang đứng ở trên bờ.

Trên đôi bờ môi đỏ hồng nở một nụ cười quyến rũ, giọng nói thanh tú dễ nghe, khi nói để lộ hàm răng trắng như bạch ngọc:

- Ngươi thấy chúng ta có đẹp không?

Hồng Liên bất ngờ hỏi một câu này không chỉ khiến cho Tinh Hồn cảm thấy hơi ngạc nhiên, mà ngay cả bốn vị tỷ muội của nàng cũng rất kinh ngạc, dường như không hiểu ẩn ý bên trong của nàng.

- Rất đẹp, so với những nữ nhân trước đây ta gặp qua, có lẽ các nàng chỉ thua kém một người.

Tinh Hồn ánh mắt nhìn thẳng, quét nhìn cả năm người, không chút phủ nhận mà gật đầu.

Bị một gã nam tử nhìn chằm chằm bản thân mình, trong khi trên người không có lấy một mảnh vải che thân, tình cảnh này cơ hồ khiến cho bất kỳ nữ nhân nào cũng cảm thấy xấu hổ. Hận không thể kiếm một chỗ nào đó chui xuống, hoặc là muốn diệt khẩu kẻ đã chứng kiến cảnh tượng này.

Bất quá, Hồng Liên gương mặt lại rất bình tĩnh, trong đôi song nhãn hai màu đặc biệt lóe lên vầng hào quang, lại nói tiếp:

- Ồ, trên đời này lại có nữ nhân khác đẹp hơn tiểu nữ sao? Thật hiếu kỳ à, không biết công tử có thể nói rõ nữ nhân đó là ai chăng?

Giọng nói của nàng rất quyến rũ, chỉ sợ đa số người đàn ông nào nghe thấy thì nội tâm cũng liền hỗn loạn lên.

Mà Nhược Tình và ba nữ nhân khác khi nghe thấy Hồng Liên nói chuyện bình tĩnh thì dường như đã nhận ra điều gì đó, ánh mắt bất thiện cùng khinh thường, mỉm cười nhìn Tinh Hồn, tựa hồ như đang chờ đợi phút giây nào đó vậy.


Bất quá, Tinh Hồn lại rất bình tĩnh, phản phất như chưa có chuyện gì xảy ra cả.

- Thật khó mà nói rõ. Có thể trong mắt người khác, cô gái đó chỉ là một tử nhân nhan sắc bình thường, so với cô nương có lẽ thua kém nhiều lắm, nhưng trong mắt ta, cô gái đó là người đẹp nhất.

Tinh Hồn hơi dừng lại, trong ánh mắt thoáng qua một tia phiền muộn bi ai. Mặc dù chỉ thoáng qua, thế nhưng tâm tư nữ nhân rất tinh tế, Hồng Liên tức thời phát hiện ra ngay.

- Và một điều nữa, cô nương hay thu lại ma công, nó không có tác dụng gì với ta cả.

Nghe thấy Tinh Hồn nói câu sau, Hồng Liên gương mặt xinh đẹp ngẩn ra.

Bốn tỷ muội của nàng đồng dạng cũng như vậy, so với Hồng Liên còn muốn khiếp hãi hơn. Đệ tử Tà Âm Tông các nàng từ nhỏ đã tu luyện một loại ma công, bất tri bất giác sinh ra một tia mị thuật câu dẫn nam nhân.

Mà Hồng Liên tại Tà Âm Tông, trong cùng thế hệ có thể nói là tu luyện ma công thuộc loại xuất sắc nhất, không biết bao nhiêu gã thiên tài từng ngã gục dưới nhan sắc cùng mị thuật của nàng. Thế nhưng không ngờ lại có một gã nam tử có thể chống lại được mị thuật, mà lại vô cùng tiêu diêu thong thả là đằng khác.

- Thật là một chàng trai si tình hiếm có, khiến cho tiểu nữ bội phục.

Phản phất như Hồng Liên không hiểu câu nói phía sau của Tinh Hồn là gì, chỉ nhẹ nhàng đáp lại vế trước.

Tinh Hồn thở dài một tiếng, sau đó lại nói.

- Ta còn có chuyện cần phải làm, nếu đã không có gì khác, ta liền cáo biệt trước.

- Muốn đi? Ngươi thấy hết cơ thể chúng ta, vứt lại một câu đó là xong sao?

Một trong bốn nữ tỷ muội của Hồng Liên, cô gái này dưới mí mắt có một cái nốt rùi duyên dáng, gương mặt vốn đã rất mê hoặc rồi, thêm nốt rùi này lại khiến cho nàng ta càng thêm câu dẫn, thật chẳng khác gì một nữ hồ ly.

Thấy Tinh Hồn sau khi nhìn ngắm thỏa thích rồi muốn phủi mông bỏ đi, coi như chưa có việc gì xảy ra. Dù là bất kỳ nữ nhân nào cũng đều nổi giận cả.

- Đã tới đây thì vội gì từ biệt. Chàng là một gã si tình, khiến cho tiểu nữ rất hiếu kỳ, chi bằng lưu lại đây trò chuyện một lúc với năm tỷ muội tiểu nữ vậy.

Mặc dù nàng nói rất nhẹ nhàng gợi tình, thế nhưng không hiểu sao lại khiến cho người ta trong lòng hiện hữu cảm giác âm tà lệ khí.

Vừa nói, khí thế của Hồng Liên đột ngột bạo ra, trên tay trường tiên lại đánh tới một roi. Trường tiên này giống như một đầu trường xà, quỹ đạo tấn công rất hiểm hóc.

Hồng Liên thực lực rất mạnh, vừa nãy hắn đã cảm thụ một roi của nàng rồi. Bất quá, thực lực của Hồng Liên vẫn không thể khiến Tinh Hồn gặp khó khăn.

- Quỷ Ảnh Thần Hành.

Thân thể Tinh Hồn giống như một đạo bóng ma, cơ thể tản ra từng đạo khói đen trông rất huyền ảo mông lung, khi mà trường tiên đâm tới xuyên qua cơ thể hắn, nhìn mắt thường thì nghĩ rằng đã đánh trúng, nhưng đáng tiếc chỉ là đánh vào hư không mà thôi.

Bởi ngay lúc đó, Tinh Hồn đã xuất hiện ngay bên cạnh trường tiên, tả thủ chụp lấy chóp đầu, gồng sức khống chế trường tiên.

Hồng Liên gương mặt cả kinh, vì lúc nàng vận sức muốn thu trường tiên về thì phát hiện sức lực bản thân mình quá yếu, giống như trường tiên bị cột vào một cái thiết trụ vậy.

Dù kinh ngạc, nhưng Hồng Liên vẫn nở một nụ cười mê người.

- Chàng có biết trên trường tiên này có tẩm độc hay không? Nếu còn không thả ra, chàng sẽ rất thảm đó.

Đúng lúc này, bốn nữ tử kia đã nhảy lên trên bờ, trên người đã mặc vào y phục. Có điều trang phục lại rất mỏng manh, mặc tựa như không mặc, hiện ra một khối ngọc thể mê người như ẩn như hiện, làm cho nội tâm người ta muốn xôn xao cả lên.

Trong số bốn người, nữ tử gương mặt phong tình có nốt ruồi dưới mí mắt cười nói:

- Trên trường tiên của Hồng Liên được tẩm Ngọc Hoa Độc, dù là tiên giả Địa Tiên Cảnh chạm phải cũng vô phương cứu chữa.

- Nàng muốn nói thứ này sao?

Trong lúc những nữ nhân Tà Âm Tông đắc ý thì bỗng Tinh Hồn giơ tay phải lên, chỉ thấy giữa lòng bàn tay trống rỗng đột nhiên bay lên những giọt nước màu trắng ngọc, dưới ánh sáng mặt trời trông rất đẹp mắt, lại tản ra một mùi hương thơm ngọt ngào.

Nhìn thấy những giọt nước màu trắng ngọc đó, gương mặt cả năm người Hồng Liên chấn kinh. Bởi vì, những giọt nước trắng ngọc đó chính là Ngọc Hoa Độc được tẩm trên trường tiên của Hồng Liên.

- Chàng… chàng làm sao bài xuất được Ngọc Hoa Độc?

Hồng Liên giọng nói hơi không giữ được bình tĩnh, gương mặt thoáng qua một tia khiếp sợ hỏi.

- Ta làm cách nào, nàng không cần bận tâm. Ta chỉ muốn nói rằng, các nàng không có khả năng lưu ta lại.

- Hừ, thật là ngạo mạn. Nói cho ngươi biết một điều, trước giờ Hồng Liên sư tỷ muốn lưu lại ai, chưa có người nào dám mở miệng từ chối cả.

- Ngươi nghĩ bản thân mình là ai, có bí thuật bài trừ Ngọc Hoa Độc thì là giỏi lắm à. Cho ngươi hay, hôm nay đừng hòng bỏ trốn.

Trong bốn nữ tử đứng ở trên bờ, ngoại trừ Nhược Tình gương mặt một tầng ửng hồng, dường như có chút ngại ngùng e thẹn ra thì những nữ tử khác thần sắc khó chịu, đương nhiên sự khó chịu này không hề làm phai mờ vẻ đẹp của các nàng.

Ánh mắt các nàng giống như độc xà nhìn chằm chằm Tinh Hồn, đồng thời còn có chút khinh bỉ đối với câu nói ban nãy.

- Chàng đã thấy hết cơ thể của ta, nếu để người ngoài biết được, chúng tỷ muội ta làm sao nhìn mặt người khác được. Chàng phải chịu trách nhiệm à.

Trong số năm người, cơ hồ chỉ có mỗi Hồng Liên là giữ được nét mặt bình tĩnh, tuy nhiên nội tâm bên trong thế nào thì khó mà đoán được. Hoa hồng có gai, càng đẹp mê hoặc thì càng nguy hiểm khó lường.

- Chịu trách nhiệm?

- Phải, chính là như vậy. Hay là chàng lưu lại cái mạng nhỏ đi.

Hồng Liên tà mị nói. Nàng đinh ninh chuẩn bị sử dụng mị thuật để đối phó, nhưng phát hiện ra Tinh Hồn trong mắt không có chút tạp niệm nào đối với nàng cả, mà thân thủ của Tinh Hồn lại khá phi phàm, vậy nên nàng từ bỏ ý nghĩ sử dụng ma công đối phó với hắn.

Gương mặt từ mê hoặc chúng sinh trở thành tà mị sát nhân, cái miệng nhỏ hô lớn:

- Các tỷ muội, động thủ.