Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 122: Hành chi biến




Sau đó, hắn nhìn về phía Tinh Hồn, trên miệng vẫn giữ nụ cười, có điều, nụ cười này lại rất lạnh lẽo, tựa hồ như đang cố gắng kiềm chế sát ý của bản thân lại. 

- Tinh Hồn sư đệ, sư huynh hy vọng, sau này sư đệ vẫn giữ được bình thản như lúc này. 

Toàn trường một lần nữa hít vào một ngụm khí lạnh. Tinh Hồn trước mặt Lâm Kỳ hung hăng càng quấy, thế nhưng Lâm Kỳ vẫn ép xuống. 

Tinh Hồn nhìn Ân Tiếu Ngạo, mục diện vô biểu tình, một vài giây sau thì quay lưng bỏ đi, không đáp lại một lời nào. Bá đạo như vậy, hung tàn như vậy, ai dám đứng ra cản bước hắn nữa chứ, đây là muốn tìm chết à. Cứ nhìn gã thuộc hạ của Ân Tiếu Ngạo thì biết hậu quả. Đây chính là một kẻ điên, đụng vào hắn chỉ có chết. 

Thấy Tinh Hồn không một lời nào bỏ đi, gương mặt Lâm Kỳ khó coi đến cực điểm, sát khí che kín gương mặt. 

Đứng bên cạnh hắn, Ân Tiếu Ngạo ngữ điệu khó chịu, hỏi:

- Lâm Kỳ sư huynh, tại sao ngăn cản ta. Ta không tin với thực lực của ta lại không thể giết nổi tên tạp chủng cuồng đồ đó. 

- Nếu mà hắn gặp chuyện gì, thứ ngươi đối diện không phải chỉ là một chút trừng phạt nhẹ, mà là đối diện với sắc mặt của Tần lão. 

Lâm Kỳ quay mặt nhìn Ân Tiếu Ngạo rồi giải thích. Nghe đến đây, Ân Tiếu Ngạo sóng lưng như có một con băng long chạy dọc. Máu nóng dồn lên não, hắn quên mất ý tứ của Tần lão trước đây. 

- Không lẽ chuyện này cho qua? Ta không cam tâm. 

Ân Tiếu Ngạo dậm mạnh xuống đất, tức giận nói.

- Không cần tức giận, hiện tại chúng ta không thể động vào hắn, nhưng một khi hắn trở thành dẹ tử Thiên Kiếm tông thì… hắc hắc.

- Ý Lâm Kỳ sư huynh là…

- Tần lão chỉ nói trước khi hắn trở thành đệ tử Thiên Kiếm tông thì không được động vào hắn, nhưng Tần lão không hề nói sau đó. Sư huynh không rõ vì sau Tần lão làm vậy, nhưng đây chính là cơ hội để chúng ta đối phó với tên tạp chủng đó. 

Lâm Kỳ nhìn Ân Tiếu Ngạo, lạnh giọng nói. Ân Tiếu Ngạo trong đầu lóe lên linh quang, sau đó gương mặt cũng trầm xuống, miệng nở nụ cười âm lệ. Chỉ thấy hắn hương Lâm Kỳ, ôm quyền khách khí nói.

- Lúc nãy đa tạ sư huynh ngăn cản, nếu không chỉ sợ…

- Đều là đồng môn với nhau, sau này còn phải nhờ sư đệ giúp đỡ. 

- Sư đệ không dám.

- Được rồi, không ở đây nói nhảm nữa. Sư huynh còn có việc phải làm, đệ nghỉ ngơi đi.

Nói nhảm khách khí vài lời, Lâm Kỳ sau đó rời đi. 

Mà đám đông xung quanh cũng dần tản ra, chỉ còn một vài người ở lại phụ trách xử lí thi thể tên thuộc hạ của Ân Tiếu Ngạo. Thế nhưng, việc Tinh Hồn ngang nhiên giết người trên Phi Thiên Châu dư âm vẫn còn đó. 

Ở một góc thoáng người, có một gã nam tử trẻ tuổi, vóc người cao lớn, trên người mặc mộ bộ võ phục thêu hình đại điêu hoa mỹ. Làn da cổ đồng, gương mặt tuấn tú phong trần, phản phất một loại khí chất uy phong lẫm liệt, long hành hổ bộ, khí chất có chút mạnh mẽ bất phàm. 

Nam tử này chính là một trong hai người thức tỉnh thiên phú trên thiên phú bi, được Thiên Kiếm Tông mời chào – y dĩ nhiên chính là Tống Đế Bính. 

Từ lúc Ân Tiếu Ngạo tìm Tinh Hồn gây chuyện, dẫn đến khiến nhiều người chú ý đến, Tống Đế Bính dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Bất quá hắn lựa chọn một góc kín người để quan sát. 

Lúc nhìn bóng lưng Tinh Hồn rời đi, khóe miệng Tống Đế Bính xuất hiện một nụ cười thần bí.

- Hắn rất khá.

Tống Đế Bính đánh giá một câu, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Sau gần mười ngày du hành trên Phi Thiên Châu, rốt cuộc Thanh Vân Sơn Mạch đã xuất hiện ở trước mắt. Thanh Vân Sơn Mạch, một dãy sơn mạch khổng lồ, vừa nhìn đã thấy bất phàm, ẩn chứa hơi thở nguyên thủy cổ xưa, tựa hồ như một đầu mãnh long đang ngủ say. 

- Đến nơi rồi, phía trước chính là Thanh Vân Sơn Mạch.

Lâm Kỳ đứng trên cao, gương mặt mỉm cười nhìn xuống đám tân sinh nói. 

Tinh Hồn lúc này cũng từ trong phòng của mình bước ra. Gần mười ngày nay, kể từ sau lúc vụ động chạm với Ân Tiếu Ngạo, Tinh Hồn một mực ở trong phòng tu luyện, hoàn toàn không lộ mặt ra bên ngoài. 

Hắn không phải sợ cái gì Ân Tiếu Ngạo hay Lâm Kỳ, mà hắn chỉ không muốn dính phải phiền phức không đáng có. Lại nói, đám tân sinh kia, Tinh Hồn không tìm gặp bọn chúng thì bọn chúng đã vái tạ trời đất rồi, hơi đâu mà đi chọc một gã sát tinh giết người không gớm tay cơ chứ. 

Thấy Tinh Hồn lộ diện, Lâm Kỳ đứng trên cao gương mặt hơi biến đổi, bất quá một giây sau lấy lại phong phạm như bình thường. Còn Ân Tiếu Ngạo đứng ở một chỗ khá xa, khóe miệng nở nụ cười âm lệ. 

“Ngươi cứ ở đó mà đắc ý đi, đợi sau khi đến Thiên Kiếm Tông, ta sẽ cho ngươi biết hậu quả khi đắc tội ta.”

Tống Đế Bính nghiễm nhiên cũng trông thấy Tinh Hồn, bất quá hắn chỉ cười cười. 

Tinh Hồn cũng không hơi đâu quan tâm mấy người khác, tự mình đi đến thành thuyền, phóng tầm mắt nhìn Thanh Vân Sơn Mạch. Bất giác, trong đầu hắn hồi tưởng lại quá khứ xa xăm. 

Nhớ lại thì, khi còn trẻ tuổi tung hoành tại Huyền Thiên Giới, hắn năm đó chỉ là một con ngựa non háu đá. Cũng giống như lúc này, hắn gia nhập một siêu cấp thế lực tại Huyền Thiên Giới, chính là Thiên Lam Thần Điện, một trong tám đại thế lực mạnh nhất Huyền Thiên Giới. 

Cũng di chuyển bằng pháp khí thuyền phi hành, rồi cũng nhìn thấy một toàn sơn mạch giống như Thanh Vân Sơn Mạch vậy. Hồi đó, hắn cực kỳ háo hức, giống như một đứa trẻ trông thấy một món quà mà mình ưa thích. Còn hiện tại, sự háo hức đó không còn nữa, thay vào đó là một loại hồi tưởng khiến cho tâm tình biến đổi. 

Đột nhiên, trong cơ thể hắn bắt đầu sản sinh ra một loại năng lượng thần kỳ. Năng lượng này, tựa hồ xuất hiện từ trong tâm tình của hắn. 

Kiếm ý đệ nhất trọng liền đột phá, trở thành kiếm ý đệ nhị trọng. 

Không những vậy, năng lượng thần kỳ này còn tác động đến thần trí của hắn. Trong đôi mắt Tinh Hồn xuất hiện một tia mê man khó tả, giống hệt như lần hắn tiến vào vô minh chi cảnh vậy, đạt được vô minh chi biến, lột xác bản thân thành một con người khác.

Và lần này, sự mê man ấy cũng xuất hiện. Đây chính là một trong vô minh thập nhị biến – hành chi biến.

Mỗi một lần vô minh chi biến là một lần tâm biến, và khi kết thúc tâm biến thì thực lực của Tinh Hồn sẽ trở nên mạnh mẽ. Con đường tu luyện mà Tinh Hồn đang bước đi, người khác không biết, chỉ có hắn biết. Người hắn tu luyện thành chân tiên, mà hắn tu luyện là thiên đạo. 

Khoảng khắc vô minh chi biến lần thứ hai, hắn một lần nữa trầm luân trong u mê. Thời gian diễn ra vô minh chi biến, ngắn dài thế nào đều tùy thuộc vào bản thân hắn. 

Tại bên trong linh đài, Thể Đạo Liên vốn mang một màu sắc huyết hồng đột ngột tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, màu huyết hồng này dường như đang bắt đầu khuếch tán ra khắp cơ thể của hắn, thậm chí màu sắc huyết hồng này xâm nhập vào cả thân trí hắn. Chỉ thấy ở bên ngoài thân thể Tinh Hồn cũng xuất hiện ánh hào quang màu đỏ, bởi vì rất nhạt, lại là ban ngày nên không ai chú ý đến. 

- Tinh Hồn, ngươi làm sao vậy?

Tiểu Ứng Long bên trong không gian động thiên chơi đùa trên đống “thánh bảo” của nó, đột nhiên cảm giác được Tinh Hồn có gì đó không ổn, liền cấp tốc hỏi. 

Nhưng Tinh Hồn đang tiến vào trong một trạng thái huyền diệu, tựa hồ như hắn đang cách ly với thế giới này, tồn tại mà như không tồn tại, ngay cả giọng nói của Tiểu Ứng Long, hắn cũng không nghe thấy được. 

Hắn đứng nguyên si một chỗ, nhưng trong đầu hắn, nói chính xác hơn là ý thức của hắn đang bắt đầu trầm lâm. 

Hắn thấy mình đang đắm mình trong một biển cả rộng lớn, lạ một điều là, hắn vẫn hô hấp bình thường, hoàn toàn chẳng có cảm giác gì lạ cả. Nhưng đột nhiên ngay sau đó, một lực lượng thần kỳ ẩn bên trong biển cả kỳ lạ đột ngột xâm thực tâm trí Tinh Hồn. 

Bởi vì Tinh Hồn đang trầm luân nên hắn không phát hiện rằng những loại ý niệm cảm xúc dần xâm chiếm con người hắn. 

- A a a…

Những cảm xúc tiêu cực ấy khiến cho Tinh Hồn như phát điên lên, trong u mê, hắn không nhịn được mà gầm lớn một tiếng, đôi mắt bi thương đầy tơ máu dâng lên một dòng huyết lệ, chảy xuống đôi gò má.

Trước mặt hắn xuất hiện hình ảnh một đứa trẻ con còn đỏ hỏn, tựa hồ như vừa mới được sinh ra đời. Nhìn đứa trẻ này rất yếu ớt, hơi thở nặng nhọc, giống như tùy thời bị chết non vậy.

Đứa trẻ ấy nằm bên trong một ngôi chùa đổ nát cũ kỹ, hơi thở tuế nguyệt tang thương phủ đầy cả ngôi chùa, có lẽ đã rất nhiều năm không có bóng dáng người xuất hiện. 

Đột nhiên, từ bên ngoài, có một mỹ phụ xuất hiện. Mỹ phụ này không phải là một người xinh đẹp xuất chúng, cũng không có khí chất gì cao quý cả, nàng chỉ là một nữ nhân hết sức bình thường. 

Nhìn mỹ phụ trên gương mặt hiền từ, trong đôi mắt rất đượm buồn, trên vai đeo một chiếc giỏ cũ nát đựng đầy những túi thuốc. Nàng bước vào bên trong ngôi miếu, đến trước bức tượng phật tổ bám đầy bụi bặm, rồi nàng quỳ xuống trước mặt phật tổ, gương mặt thầm tâm, hướng phật tổ khấn bái:

- Phật tổ, mong người phù hộ con bán được số thuốc này để con có tiền giúp chồng con trả nợ. Xin phật tổ phù hộ, xin phật tổ phù hộ…

Nàng vừa khấn, vừa bái lạy, nhìn rất đáng thương và tội nghiệp. Tinh Hồn gương mặt lăn xuống hai dòng huyết lệ, gương mặt càng thêm bi thương, hắn như muốn chạy đến, ôm lấy người mỹ phụ đó mà gào khóc. Chỉ là, bên trong thần bí hải dường như ẩn chứa lực lượng pháp tắc khiến Tinh Hồn không thể nhúc nhích được. 

Hắn chỉ có thể đứng im một chỗ, nhìn thấy cảnh thượng bi ai đó. Chỉ là, dù bi ai đến mấy, hắn vẫn muốn chứng kiến tất cả.