Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 110: Thách thức




Dưới áp lực mà Tinh Hồn vô hình tạo thành, đám thế gia đệ tử sắc mặt rất khó coi. Bọn hắn trong thời gian thí luyện, các tài nguyên thu thập được mặc dù không phải là quá nhiều, nhưng cũng không phải ít ỏi, muốn bỏ xuống, bọn chúng không cam tâm. 

Có điều, thực lực Tinh Hồn bày ra trước mắt bọn chúng quá mức cường hãn, chỉ một quyền đánh chết Huyền Mao Trư chỉ trong một khoảng khắc. 

Đứng tại chỗ này, ai dám mạnh miệng nói chữ không chứ. Rốt cuộc, đành phải ráng nuốt xuống quả đắng, toàn bộ nhẫn trữ vật trên người đều ném qua cho Tinh Hồn. 

Kiểm tra trên người chúng không còn sót lại bất kỳ thứ gì, Tinh Hồn mới thả bọn chúng đi. 

- Trần Vũ, chẳng lẽ cứ như vậy cho qua?

Sau khi bỏ chạy được một đoạn, trong số đám thế gia đệ tử, một người không cam tâm hỏi.

- Hừ, chúng ta có thể làm gì được hắn chứ. Thực lực của hắn, nguyên cả đám phối hợp lại cũng không đủ mạng cho hắn giết. Có điều, nếu bỏ qua việc này, danh tiếng của thế gia đệ tử chúng ta không phải là đang bị bôi nhọ. 

- Trần Vũ, lẽ nào ngươi đã có cách?

- Dĩ nhiên. Ngươi nghĩ xem, so với chúng ta, ai là người hận tên tạp chủng đó nhất?

Trần Vũ trong mắt lóe lên một tia âm tà, cười gằng hỏi.

Nhất thời đám thế gia đệ tử đi cùng với hắn minh ngộ ra, không hẹn mà cùng hô lên:

- Là Phong Nhạc?

- Đúng, nhưng chưa đầy đủ. Không chỉ một mình Phong Nhạc, mà tất các thế gia đệ tử thiên tài đều rất căm hận tạp chủng kia. Nếu họ phát hiện tạp chủng này còn sống, hắc hắc…

- Trần Vũ, ngươi lợi hại. 

- Tiếp theo chính là nên thông tri với thế gia đệ tử thiên tài rồi. Chúng ta chia ra, lan truyền tin tức tạp chủng đó đã quay trở lại. 

- Được, vậy chúng ta chia ra.

Sau khi lên kế hoạch để trả mối thù bị cướp đi tài nguyên, bọn chúng liền tản ra các hướng khác nhau để đáp trả mối thù này. 

Bọn chúng không hề biết được rằng, đằng sau lưng, chỉ một vài hơi thở bọn chúng biến mất thì bóng dáng Tinh Hồn hiện ra. 

Trên gương mặt hắn thoáng qua một tia âm trầm. Đám thế gia đệ tử này, hắn quá hiểu rõ. Thế gia đệ tử, thậm chí là tông môn đệ tử cực kỳ nhỏ nhen, bọn chúng sẽ không bao giờ chịu nhận thiệt về mình. 

Mà trong chuyện này, Tinh Hồn sớm đã có dự tính, cũng là một phần trong việc trả thù của hắn. So với việc đi tìm từng người một trả thù thì tập trung gom lại một chỗ, hết thảy trả thù luôn một lần, bởi thời gian thí luyện không còn nhiều nữa. 

- Tiểu tử, ngươi định làm gì tiếp theo?

Trên vai hắn, Tiểu Ứng Long gương mặt gian ranh, cười hỏi. 

- Dĩ nhiên là chuẩn bị một chút để còn tiếp khách, không thể để cho bọn chúng thất vọng được. 

- Hắc hắc, cái này vui à, có phần bổn long không?

]

- Tự nhiên không thiếu. 

Một người một rồng tán ngẫu, mặc dù rất ngắn gọn súc tích, thế nhưng bên trong ẩn chứa không biết bao nhiêu nguy cơ. 

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

- Phong Nhạc sư huynh, Phong Nhạc sư huynh!

Phong Nhạc đang ngồi dưới một gốc cây nghỉ ngơi, bên cạnh hắn là một cái xác Thanh Lân Mãng, chỉ thấy thân thể của nó đầy vết thương do kiếm tạo thành, lớp lân mãng bị chém xuyên qua, máu tươi từ vết thương chảy ròng ròng, hẳn là vừa mới chết cách đây không lâu. 

Đang chuẩn bị thu thập tài liệu trên thân thể Thanh Lân Mãng, đột nhiên từ đằng ra, có mấy đạo bóng ảnh xuất hiện. 

- Có việc gì?

Phong Nhạc chân mày nhướng lên, hỏi.

- Phong Nhạc sư huynh, cẩu tạp chủng kia, không ngờ lại xuất hiện?

Một thanh niên nam tử bước lên một bước, trên người mồ hôi túa ra, hơi thở gấp gấp, trả lời. 

- Ngươi nói… là tạp chủng suýt bị ta giết chết đã chạy vào nội lâm Bạo Thú Lâm?

- Chính là hắn.

Nghe câu trả lời, Phong Nhạc nội tâm chấn kinh. Nội lâm Bạo Thú Lâm, hung hiểm so với ngoại lâm cơ hồ không biết bao nhiêu lần, ngay cả tiên giả Linh Tiên Cảnh tiến vào đó cũng không còn mạng trở ra. Thế nhưng Tinh Hồn, một nho nhỏ viên mãn Phàm Tiên Cảnh, thậm chí còn trọng thương rất nặng, vậy mà lại có thể ra khỏi đó. 

Ngay lập tức, trong mắt Phong Nhạc nổi lên sát khí. Ngày đó không giết được Tinh Hồn chính là một chuyện khiến Phong Nhạc rất khó chịu. 

Hắn nghĩ rằng, Tinh Hồn chết bên trong nội lâm Bạo Thú Lâm đã là quá dễ dàng rồi, nhưng bây giờ, nếu Tinh Hồn đã không chết, vậy thì lần này Phong Nhạc muốn cho Tinh Hồn chết thật sự. Mà không phải là một cái chết đơn giản, mà chính là khiến cho sau khi chết đi trong đầu Tinh Hồn còn phải ám ảnh hai chữ Phong Nhạc. 

- Nói, tạp chủng đó đang ở đâu?

- Bẩm Phong Nhạc sư huynh, theo tin tức thì hắn đang ở phía tây Bạo Thú ngoại lâm. 

Phong Nhạc chuẩn bị xuất phát thì bỗng dưng nhớ ra điều gì đó, bước chân dừng lại, quay sang nói với mấy tên kia:

- Truyền tin tức, Phong Nhạc ta muốn lấy đầu tạp chủng đó. 

- Tuân lệnh sư huynh.

Dứt lời, Phong Nhạc liền bắt đầu hướng về phía tây Bạo Thú ngoại lâm mà đi. 

Cùng thời gian đó, không chỉ Phong Nhạc nhận được tin tức, mà đám thế gia đệ tử thiên tài, bao gồm Vệ Vũ Quân, Trần Anh Tuyệt, Mộ Yên, Dương Trung, Đoàn Triều Lộ… đều đã được tri thôn tin tức Tinh Hồn quay trở lại. 

Trong lòng mỗi người xuất hiện một suy nghĩ khác nhau, nhưng tựu chung không có một điểm khác biệt, đó chính là muốn tự tay giết chết Tinh Hồn, để cho người ta biết, đắc tội thế gia đệ tử thiên tài sẽ có kết cục như thế nào. 

Khoảng thời gian thí luyện, chỉ có ba thời điểm là khiến cho cuộc thí luyện trở nên sôi động hấp dẫn. Lần thứ nhất là tin tức Thiên Niên Địa Linh Tuyền xuất hiện, lần thứ hai là Tinh Hồn đại chiến với Phong Nhạc, và lần thứ ba là Tinh Hồn đấu với tất cả thế gia đệ tử thiên tài. 

Thí luyện chỉ còn vài ngày là kết thúc, tưởng chừng như chẳng còn bất kỳ chuyện gì khác, thí luyện tầm bảo tẻ nhạt cứ như vậy chấm dứt, xem ra tất cả đã lầm. 

Không thể không nói, tin tức này chẳng khác gì một củ khoai lang nóng bỏng, khiến cho toàn bộ thí luyện giả hấp dẫn. Bọn họ đều lựa chọn bỏ qua thí luyện, dù gì thì cũng chỉ còn có ba ngày, thu thập cũng chẳng được bao nhiêu, thế nên đại đa số lựa chọn hướng về phía tây Bạo Thú ngoại lâm để xem một trường hấp dẫn. 

- Nghe tin tức gì chưa, đại thiên tài Phong gia Phong Nhạc tuyên bố muốn lấy đầu tên đeo mặt nạ hôm nọ. 

- Phong Nhạc, trong thời gian thí luyện, nghe nói đã chạm đến đỉnh trung kỳ Phù Tiên Cảnh, thiếu một chút nữa là đột phá hậu kỳ Phù Tiên Cảnh, thực lực biến mạnh. Nếu sử dụng thêm Cường Lực Phù, tên đeo mặt nạ kia lần này chết chắc rồi. 

- Không chỉ Phong Nhạc, mà cả Dương Trung, Trần Anh Tuyệt… cũng đồng dạng muốn lấy đầu tiểu tử nọ. Lại nói, tiểu tử kia lá gan thật lớn, thế gia đệ tử thiên tài trong thí luyện lần này, hắn lại đắc tội gần như toàn bộ. 

- Thân phận tên đeo mặt nạ kia đã bị điều tra được, hắn tên Tinh Hồn, đầu nhập vào thập đại gia tộc Phong Lâm thành Hạng gia để tham gia thí luyện. 

- Hạng gia, chỉ sợ bị gã Tinh Hồn này vạ lây. Hạng gia thời gian gần đây đúng là xuôi xẻo, địa vị không chỉ ngày một tụt dốc, mà còn vô tình đắc tội với các thế gia khác. Ngày tàn của Hạng gia, đoán chừng không còn bao lâu nữa. 

- Ta rất muốn xem mặt mũi gã Tinh Hồn kia như thế nào, đồng thời muốn xem thử rốt cuộc lá gan hắn có to bằng trời hay không, hắc hắc…

- ………

Trên đường tập trung đến phía tây Bạo Thú ngoại lâm, đám thí luyện giả ngẫu nhiên gặp nhau, bọn chúng liền bắt cặp tám chuyện, chủ yếu bàn luận xung quanh việc Tinh Hồn thách thức toàn bộ thế gia đệ tử thiên tài. 

Dĩ nhiên bọn chúng đều đánh giá thấp Tinh Hồn xuống, bởi thứ nhất, trong suy nghĩ của bọn họ, tán tu không thể so sánh với thế gia đệ tử, càng không thể sánh bằng thế gia đệ tử thiên tài. Mặc dù trước đó, Tinh Hồn đánh bại toàn bộ thế gia đệ tử thiên tài, nhưng bọn chúng chỉ cho rằng lần đó Tinh Hồn gặp may mắn. 

Ngoài đám thế gia đệ tử thiên tài ra, kỳ thực, vẫn còn một người nữa, đó chính là Hạ Nhất Cường. 

Hắn ngày đó truy sát Tinh Hồn vì giao ước với Mộ Kính, thế nhưng không những bị thất thủ mà còn tổn hại nhân lực nữa. 

Trong vô tình, Hạ Nhất Cường đã ghi hận Tinh Hồn. Bây giờ, không cần đến giao ước với Mộ Kính, Hạ Nhất Cường vẫn muốn tìm Tinh Hồn để trả thù. 

Hắn một lần nữa huy động toàn bộ huynh đệ, tập hợp thành một nhóm khoảng gần hai mươi người, cùng nhau kéo đến phía tây Bạo Thú ngoại lâm. 

Khoảng cách chỗ Hạ Nhất Cường đến chỗ Tinh Hồn rất gần, chỉ tốn khoảng hơn mười phút cấp tốc di chuyển, Hạ Nhất Cường đã đến nơi. 

Trong số những người muốn giết chết Tinh Hồn nhất thì nhóm của Hạ Nhất Cường đến đầu tiên. Đương nhiên, xung quanh đang có rất nhiều người khác đến từ trước, nhưng những người này, hầu như đều mang theo tâm tư quan sát mà thôi, chẳng có thù oán gì với Tinh Hồn cả. 

Tinh Hồn lúc này đang ngồi trên một mỏm đá khá lớn, hai tay chống đùi, hai bàn tay chấp lại trước mũi, trong gió lớn làm mái tóc trắng bay phiêu dật, trong đôi mắt tản ra một tia âm trầm đáng sợ. 

Ngay trên vai hắn là Tiểu Ứng Long. Có điều so với Tinh Hồn thì Tiểu Ứng Long gương mặt rất buồn chán, trên tay nó đang cầm một bông hoa dại, ngồi một cục rứt từng cánh hoa xuống, chẳng khác gì một đứa tự kỷ thất tình. 

- Còn bao lâu nữa mới xuất hiện, chán chết đi được. 

Tiểu Ứng Long ngồi lầm bầm bên tai, Tinh Hồn riết hồi thành quen, tai nọ xỏ tai kia, hoàn toàn chẳng lưu lại gì cả. 

Đột nhiên, một tiếng la hét đầy sát khí vang lên:

- Hỗn đản, chịu chết đi. 

Kẻ vừa mới hô lớn, dĩ nhiên chính là Hạ Nhất Cường. Vừa nhìn thấy Tinh Hồn thì máu nóng nổi lên, trong đôi mắt gân máu nổi lên chi chít, dĩ nhiên là đang vô cùng căm hận Tinh Hồn. 

- Yô… rốt cuộc cũng chịu ló mặt, khà khà, chết với bổn long.