Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 82: Thí luyện




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 82: Thí luyện

Giọng nói kèm theo cỗ uy áp cường đại trấn áp xuống, ngay lập tức khiến cho sát ý của Mộ Kính khựng lại. Chúng nhân ngẩn đầu lên nhìn bầu trời, chỉ thấy có một gã nam tử thân mặc hoàng bào, dung mạo uy nghiêm, giữa mi tâm có ấn kí tiên kiếm đang ngự trên một thanh phi kiếm.

Gã nam tử ấy chính là tiên giả trung kỳ Phù Tiên Cảnh, thực lực so với Mộ Kính và Tinh Hồn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Dứt lời, gã nam tử ấy đáp xuống đất, phi kiếm sau đó liền thu nhỏ lại, rơi vào chuôi kiếm đeo ở sau lưng. Nhìn ngực áo gã thanh niên tuấn tú này có biểu tượng hình thanh kiếm, không cần đoán cũng biết, y chính là đệ tử Thiên Kiếm Tông.

Mộ Kính chớp mắt nhận ra gã thanh niên tuấn tú đệ tử Thiên Kiếm Tông này, lập tức ôm quyền:

- Mộ Kính bái kiến Thượng Quan Lãnh sư huynh.

- Thượng Quan Lãnh? Không ngờ y lại xuất hiện tại chỗ này.

- Người này chính là Thượng Quan Lãnh, thiên tài Thượng Quan gia đó ư?

- Nghe nói Thượng Quan Lãnh bất quá chưa đến hai ngàn năm trăm năm mà đã tiến giai trung kỳ Phù Tiên Cảnh, một trong những cường giả nội môn Thiên Kiếm Tông, thực lực vô cùng mạnh mẽ.

- ………

Tinh Hồn nghe những người đứng xung quanh bàn tán thì mới nhận ra được người thanh niên nọ là thiên tài Thượng Quan gia tộc Thượng Quan Lãnh.

Trước đây từng nghe Hạng Hạo nói qua về Thượng Quan Lãnh này, trước khi bất thế kỳ tài Dương gia Dương Thiên Quân xuất hiện thì Thượng Quan Lãnh chính là nhân vật phong vân đứng đầu hàng ngũ thiên tài Thiên Kiếm Tông.

Giống như Dương Thiên Quân, Thượng Quan Lãnh cũng là người thức tỉnh thiên phú phi thường, mặc dù không biến thái như Dương Thiên Quân, nhưng cũng là một loại thể chất phi thường hiếm gặp – Bá Kiếm Chi Thể.

Với Bá Kiếm Chi Thể, lại đầu nhập vào Thiên Kiếm Tông, Thượng Quan Lãnh tu luyện so với đồng môn cơ hồ nhanh gấp hai lần, quả thực biến thái vô cùng. Tuy nhiên kể từ lúc Dương Thiên Quân xuất hiện, cái tiếng tuyệt thế thiên tài đã bị chuyển dịch sang Dương Thiên Quân mất rồi.

Tạm thời không nói về chuyện này. Nói đến, Thượng Quan Lãnh xuất hiện tại Phong Lâm Thành, có lẽ chính là đại diện Thiên Kiếm Tông làm người trạch tuyển.

Thượng Quan Lãnh đôi mắt sắc bén như thần kiếm nhìn Mộ Kính, chỉ là một ánh nhìn thôi mà trên trán Mộ Kính túa ra mồ hôi hột, đủ để biết áp lực Thượng Quan Lãnh mang đến lớn đến cỡ nào.

- Thì ra là người của Mộ gia.

Đều là những đại gia tộc tu tiên tại Phong Lâm Thành, nhìn vào ngọc bài có khắc hình chữ Mộ, Thượng Quan Lãnh liền nhận thức được thân phận của Mộ Kính.

Tuy nhiên Thượng Quan Lãnh hành sự công chính, không vì cùng là đại gia tộc mà phân biệt đối với Tinh Hồn.

Thượng Quan Lãnh không hỏi tiếp Mộ Kính nữa, ánh mắt chuyển dời sang một vị chấp sự của Thiên Kiếm Tông, hỏi:

- Chuyện ở đây là thế nào?

Chấp sự Thiên Kiếm Tông kia vội chạy ra hành lễ với Thượng Quan Lãnh, sau đó đem đầu đuôi sự việc kể lại toàn bộ cho Thượng Quan Lãnh nghe.

Sau khi nghe xong, Thượng Quan Lãnh hai hàng chân mày như hai thanh kiếm hơi chau lại, nhìn Tinh Hồn, sau đó lướt sang Mộ Kính. Chỉ thấy Mộ Kính mặt mày tái nhợt, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Nếu là người khác thì còn dễ nói chuyện, nhưng Thượng Quan Lãnh này là người rất ngay thẳng, công tư phân minh, đây chính là điều mà Mộ Kính run sợ.

Tuy nhiên, hành động của Thượng Quan Lãnh lại có chút khác thường.

- Chuyện này coi như dừng lại ở đây, xem như không có việc gì xảy ra, hai ngươi đồng ý chứ?

Thượng Quan Lãnh giọng nói nghe thì nhẹ nhàng, như ý tứ bên trong chính là đang ra lệnh. Mộ Kính mong muốn chính là điều này, lập tức đồng ý:

- Đều nghe theo sắp xếp của Thượng Quan Lãnh sư huynh.

- Tùy ý ngươi.

Tinh Hồn dường như nhìn ra thứ gì đó, tuy nhiên hắn không muốn bản thân dính quá nhiều rắc rối, chí ít là hạng người như Thượng Quan Lãnh không phải thứ mà Tinh Hồn có thể động chạm vào được, thế nên hắn cũng chấp thuận đề nghị này.

Thấy Tinh Hồn và Mộ Kính đều nể mặt mình, gương mặt Thượng Quan Lãnh hiện ra vẻ hài lòng.

Sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa, Thượng Quan Lãnh lại ngự kiếm rời khỏi đây, hướng thẳng vào trong nội thành, nơi sắp sửa bắt đầu cuộc thí luyện tuyển chọn đệ tử của năm đại tông môn.

Thượng Quan Lãnh đi mất, những người khác bàn luận về hắn không thôi, dần dần rồi cũng tản đi hết.

Mộ Kính thở dài một hơi nhẹ nhõm, trong lòng hắn ngầm đoán, xem ra Thượng Quan Lãnh vẫn nhìn vào họ Mộ của mình mà bỏ qua việc lần này. Tuy nhiên, không vì thế mà Mộ Kính bỏ qua thù hằn đối với Tinh Hồn được.

Ánh mắt của Mộ Kính càng cay độc hơn, nhìn trừng trừng, gằng giọng xuống:

- Lần này xem như ngươi may mắn, kế tiếp sẽ không dễ dàng vậy đâu. Hừ!

Hừ lạnh một tiếng, kèm theo ánh mắt khiêu khích, Mộ Kính dẫn người của mình quay lưng bỏ đi.

Đối với sự đe dọa này, Tinh Hồn âm thầm ghi nhớ trong lòng. Có thể hắn không xem Mộ Kính hay Mộ Bạch Phi ra gì, nhưng mà Mộ gia đích thực là một con quái vật tại Phong Lâm Thành này, nếu như Mộ Kính muốn ra tay, hẳn là lần thí luyện này Tinh Hồn sẽ dính vào không ít rắc rối.

Có điều, tình hình hiện tại không cho phép Tinh Hồn rút lui được, đành phải đi bước nào tính bước đó mà thôi.

Đi đến quầy đăng ký, trước đó chứng kiến thực lực của Tinh Hồn, người này trong mắt lộ ra tia úy kỵ.

- Giúp ta kiểm tra thân phận.

- Vâng, xin được một chút.

Tinh Hồn lấy ra ngọc bài mà Hạng Tuấn giao cho hắn trước đó, người quản sự kia cầm lấy. Chỉ thấy hắn truyền một tia nguyên lực vào, ngọc bài lóe lên một vầng hào quang màu đỏ cam, sau đó thì biến mất. Người quản sự thu lại ngọc bài, kế tiếp giao cho hắn một cái nhẫn, sau đó nói:

- Giữ chiếc nhẫn này cẩn thận, nếu bị mất thì sẽ bị giám khảo hủy tư cách thí luyện.

- Đa tạ nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận.

Tinh Hồn ôm quyền, miệng ôn hòa đáp một tiếng, sau đó quay đi vào trong, chuẩn bị cho thí luyện sắp sửa bắt đầu.

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Tầm khoảng nửa ngày sau, từ trung tâm nội thành vang lên âm thanh tiếng chuông. Âm thanh rất lớn, ngay lập tức kinh động chúng nhân. Âm thanh đó chính là báo hiệu những người tham gia thí luyện tập trung lại.

Tinh Hồn ngồi ở một góc khuất người để điều chỉnh trạng thái của bản thân đạt đến trạng thái tốt nhất, khi nghe âm thanh đó thì mở mắt ra, ngẩn đầu lên nhìn bầu trời.

- Rốt cuộc cũng đến rồi.

Miệng thì thào tự nói, bàn tay vô thức nâng lên sờ vào mặt dây chuyền đeo ở trước ngực, nhẹ nhàng vút ve.

Đại quảng trường Phong Lâm Thành cực kỳ to lớn, xung quanh có rất nhiều người tụ tập quan sát. Có rất nhiều động phủ xuất hiện xung quanh đại quảng trường. Những tòa động phủ đó kỳ thực là một loại pháp bảo do các Luyện Khí Sư thiết kế ra, sau đó sử dụng cấm chế khắc lên, có thể tùy ý phóng to thu nhỏ, rất là tiện lợi.

Mấy tòa động phủ này xuất hiện là để chuẩn bị cho những đại gia tộc và các chấp sự của năm đại tông môn cư trú tạm để quan sát những người tham gia thí luyện.

Sau khi có âm thanh báo hiệu, toàn bộ những người tham gia thí luyện đều đã tập hợp đầy đủ, chỉ đang đợi những chấp sự xuất hiện mà thôi.

Một lúc sau, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện vô số người, những người này hoặc là lăng không phi hành, hoặc là sử dụng pháp bảo ngự không.

Nếu nhìn kỹ thì trang phục của những người vừa xuất hiện khác nhau, chia làm sáu tổ đội.

Tổ đội ngoài cùng mang trang phục màu xanh lam, trên ngực áo có hình một chiếc đa đỉnh, chính là tổ đội đại diện cho Đại Ninh Môn.

Tổ đội thứ hai mặc trang phục màu đen, trên ngực áo có hình một thanh đao, chính là tổ đội đại diện cho Bá Đao Tông.

Tổ đội thứ ba mặc trang phục màu tím, trên ngực áo có hình những tia lôi điện, chính là tổ đội đại diện cho Linh Lôi Tông.

Tổ đội thứ tư mặc trang phục màu vàng, trên ngực áo có hình một thanh kiếm, chính là tổ đội đại diện cho Thiên Kiếm Tông. Trong tổ đội này có cả Thượng Quan Lãnh, người mà trước đó Tinh Hồn đã được chứng kiến qua.

Tổ đội thứ năm mặc trang phục màu xanh nhạt, trên ngực áo có hình một cây quạt, chính là tổ đội đại diện cho Tuyên Vũ Môn.

Tổ đội cuối cùng, những người này trên người mặc chiến giáp, phát ra uy thế kinh người, đi xung quanh bảo vệ cho người ở chính giữa.

Tổ đội này không đại diện cho bất kỳ tông môn nào, bởi bọn họ chính là chủ nhân của Phong Lâm Thành này. Và dĩ nhiên người đứng ở trung tâm chính là thành chủ Phong Lâm Thành – Nhan Tư.

- Tham kiến thành chủ đại nhân.

- Tham kiến ngũ đại tông môn giá lâm.

Những đại gia tộc là những người đầu tiên cao giọng nói, ngay lập tức lan truyền ra những người đứng ở xung quanh. Cả những người tham gia thí luyện cũng tương tự.

Thành chủ Nhan Tư và tổ đội đại diện cho năm đại môn đáp xuống đất, pháp bảo toàn bộ đều thu lại.

Thành chủ Phong Lâm Thành – Nhan Tư không biết sử dụng thủ đoạn gì, thế nhưng thân thể được bao bọc bởi một tầng vụ khí nhàn nhạt, nhìn như có như không, tuy nhiên cái tầng vụ khí đó lại làm cho người khác không nhìn ra được tu vi cũng như gương mặt thật của ông ta.

- Thiên Minh thượng nhân tiền bối không đến à?

Nhan Tư ánh mắt nhìn xung quanh, sau đó bỗng hỏi.

- Bẩm thành chủ, Thiên Minh thượng nhân sau cuộc chiến lần trước đến giờ vẫn bế quan.

- Thì ra là vây, thật đáng tiếc.

Nhan Tư thở dài một tiếng, sau đó nghiêm giọng nói.

- Đã vậy thì cho bắt đầu thí luyện đi.

- Tuân lệnh thành chủ.

Ra lệnh xong, Nhan Tư bước đến vị trí chỗ ngồi của mình, nằm dài trên bảo tọa, trông thần thái khá chán chường, tựa hồ đối với thí luyện lần này không có chút hứng thú nào cả.

Đại diện của năm đại tông môn cũng tương tự như vậy. Lại nói, những người này đến đây, mục đích là để quan sát bài thí luyện thứ nhất, kiểm tra tư chất. Chỉ cần phát hiện ra thiên tài yêu nghiệt nào đó thức tỉnh thiên phú nghịch thiên là lập tức tranh đoạt.

- Thành chủ đại nhân, hình như ngài không có tâm tình xem thí luyện cho lắm nhỉ?

Từ trong động phủ thành chủ, một giọng nói tà mị truyền ra, thanh âm vô cùng ngọt ngào, tựa hồ như đang muốn câu dẫn người khác.

- Vụ này năm nào cũng bắt xem, nhìn đến phát ngán rồi.

- Thiên tài lộ diên, thiên phú nghịch thiên, không phải là chuyện rất hứng thú sao?

- Vậy thì làm sao chứ? Mấy tiểu quái vật đó rồi cũng bị mấy cái tông môn kia thâu tóm hết, đâu có đến lượt phủ thành chủ? Đúng là vừa chán vừa ức chế.

Nhan Tư bực nhọc nói, vừa cầm một chùm nho căn mọng tỏa ra linh khí đậm đặc cho vào miệng, trông bộ dạng hết sức lười biến, hoàn toàn không có giống bộ dạng uy nghiêm ban nãy.