Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 153




Tề Viễn Bàng Mục 1

Nơi này là địa nhục nhân gian.

Chiến tranh phá hủy tất cả mọi thứ, dân chúng bị liên lụy trôi giạt khắp nơi, lương thực không người trồng trọt, đường đi không người tu sửa, xác người chết đói trải rộng trên từng tấc từng đất nứt nẻ, khô cằn.

Vật còn sống đã sớm tuyệt tích, thảm thực vật tươi tốt ban đầu cũng bị hái sạch trái cây, cuối cùng thậm chí đến cành lá, vỏ cây cũng không thể may mắn thoát khỏi, mỗi lần lấy một chút, sau chết héo.

Người sở dĩ được gọi là người, bởi vì bọn họ có hạn cuối, hiểu rõ cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, nhưng thời gian dài bị đói khát cùng sợ hãi nhanh chóng phá hủy mỗi một tấc ranh giới cuối cùng.

Người, đã đọa thành dã thú.

Những lưu dân ban đầu giúp đỡ lẫn nhau bây giờ lại trở thành kẻ địch, thậm chí ban đêm chợp mắt một lần cũng có khả năng bị bắt đi ăn tươi nuốt sống, dưới tình huống như vậy, một hài tử mười tuổi muốn bảo vệ ba tiểu cô nương, thật sự quá khó khăn.

Không nhớ rõ bao nhiêu lần, Tề Viễn cảm thấy mình không kiên trì nổi nữa, nhưng hắn đã tự tay mai táng phụ mẫu, lại không thể trơ mắt nhìn ba tỷ muội chết đi.

Mệt mỏi quá, đói quá, hắn cầu nguyện vô số lần thần minh trên trời mở mắt, nhưng những thần phật ngày thường hưởng thụ vô số hương khói, giờ phút này lại giả câm vờ điếc.

Tỷ tỷ ngã xuống, đại muội cùng nhị muội cũng bắt đầu sốt cao, Tề Viễn một người không có biện pháp mang theo ba người đi tiếp, chỉ đành dừng lại ở tại chỗ, cố gắng chống đỡ lấy đối mặt với những nạn dân như hổ rình mồi.

Hắn biết, những người đó đang đợi, mình còn sống, thì không có ai ôm ý niệm đồng quy vu tận, nhưng hắn luôn có thời điểm không chịu đựng nổi……

Ai, ai đến cứu cứu các nàng?

Hắn một lần lấy lại được ý thức, giống như chú vịt trời ở giữa không trung, nhìn chính mình chết lặng múa may đao nhọn trên mặt đất, đám người lớn xung quanh hai mắt xanh lè, giống như sài lang mãnh thú đến gần thêm một chút.

Tiếng vó ngựa ù ù làm mặt đất chấn động run nhè nhẹ, linh hồn Tề Viễn quay về thân thể, cùng mọi người theo bản năng khẩn trương lên.

Những người này đã sớm kiệt sức, nếu người chính là địch nhân, bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

“Là, là người của chúng ta!”

“Triều đình phái binh đến cứu chúng ta!”

Những nạn nhân mới nãy cón thoi thóp hơi thở không biết lấy sức lực từ chỗ nào, đột nhiên lớn tiếng hoan hô.

Tiếng ồn ào náo động xung quanh dừng ở trong tai Tề Viễn, giống như cách một thế giới, tầm mắt hắn mơ hồ mà lay động, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy có người xoay người xuống ngựa, đi đến hướng bên này.

Có lẽ lời cầu nguyện của hắn hữu dụng, bằng không, hắn sao có thể sẽ thấy thần tiên?

“Cứu, cứu cứu các nàng.”

Nói xong câu đó, hắn liền mất đi tất cả khí lực, hai mắt tối sầm, ngã quỵ xuống.

Khi tỉnh lại lần nữa, Tề Viễn thấy lều trại hoàn toàn xa lạ, hắn ngây người một lúc, đột nhiên nhớ đến cái gì, theo bản năng muốn ngồi dậy, nhưng cánh tay phải đau đớn khiến cho hắn không chống đỡ được, một lần nữa ngã trở về.

Chỉ một động tác đơn giản như vậy, dường như hao hết sức lực toàn thân của hắn, nháy mắt toát ra mồ hôi lạnh làm ướt xiêm y hắn.

Hắn liều mạng thở phì phò, nhìn tấm ván gỗ cột trên cánh tay mà sững sờ.

“U, tỉnh rồi?”

Cùng với tiếng bước chân, một thiếu niên ước chừng mười bốn lăm tuổi từ bên ngoài đi vào lều. Trên gương mặt sáng sủa còn mang theo tính trẻ con, nhưng thân thể mặc áo giáp đã rất cao lớn đĩnh bạt, một tay bưng cái khay lớn đựng đầy cháo loãng, bánh bao, canh thịt mà không tốn chút sức nào.

Mùi thơm của thức ăn nháy mắt lấy đi toàn bộ tâm thần của Tề Viễn, trong miệng hắn điên cuồng tiết ra nước bọt, đôi mắt không có cách nào dịch chuyển khỏi cái khay.

Thiếu niên cười một tiếng, sau đó bưng chén cháo cho hắn, còn chủ động giải thích: “Quân y nói, hiện tại dạ dày của ngươi quá hư nhược, ngay cả cháo loãng cũng chỉ có thể ăn một chén nhỏ.”

Tề Viễn căn bản không nghe vô lời hắn nói, chỉ đoạt lấy chén cháo, sau đó nhanh chóng cuộn tròn đến một góc, ăn ngấu nghiến.

Thiếu niên cũng không để ý đến việc hắn vô lễ, thoải mái hào phóng ngồi xuống cái bàn bên cạnh, xé cái bánh bao cứng rắn thành từng miếng nhỏ, nhúng vào bát canh thịt nóng hầm hập.

Nói là canh thịt, cũng thật sự có chút miễn cưỡng, chẳng qua chỉ là một chén nước cháo điểm thêm mấy miếng thịt vụn linh tinh, nghiêng lên nhìn, thậm chí không thấy nổi chút váng mỡ.

Tề Viễn hơn nửa khuôn mặt chôn ở trong chén, một bên ăn, một bên nhanh chóng đánh giá cảnh vật xung quanh.

Đây là một cái lều trại như thường không có gì khác biệt, bên trong bày biện đơn giản, chỉ có một giường một bàn một ghế, trong góc chất đống một cái hòm xiểng, mấy thứ binh khí, áo giáp……

Chén cháo loãng xuống bụng, dạ dày đau đớn chịu sự giày vò lâu dài chậm rãi tan đi, Tề Viễn cuối cùng hồi tưởng lại.

Hắn buông xuống cái chén liếm sạch sành sanh, miễn cưỡng dập đầu, cẩn thận từng li từng tí cầu khẩn nói : “Đại nhân, cứu cứu nàng”.

Hắn thiếu chút nữa chết đi, trên người không có tí sức lực nào, giọng nói khản đặc, vừa mở miệng, quả thực so với tiếng kêu của mấy con quạ đen chuyên môn chờ ăn thịt thối còn khó nghe hơn.

Thiếu niên bước một bước xa đi đến, một tay lôi hắn lên, nhíu mày nói: “Ngươi hẳn là biết tỷ muội của ngươi đều đã chết.”

Hắn dường như không biết cái gì gọi là quanh co, há mồm liền nói ra tình hình thực tế.

Lời còn chưa dứt, đã thấy thiếu niên được chính mình mang về kia cả người run rẩy, hai hàng nước mắt rơi xuống trôi theo khe rãnh gương mặt.

Thiếu niên quen nhìn sinh tử, nhưng duy nhất không am hiểu cách ứng phó đối với người khóc, lập tức có chút luống cuống chớp chớp mắt, buông lỏng tay, Tề Viễn lạch cạch ngã trở về.

Hắn run run rẩy rẩy cuộn tròn mình lại, ôm đầu gối, ô ô nghẹn ngào khóc nấc lên.

Đã chết, đều đã chết, chỉ còn một mình hắn……

Thiếu niên thở dài.

Lúc bọn họ đến đó, vừa nhìn đã thấy một tiểu tử như sói con lẫn trong đám người, rõ ràng cả người khô gầy, nhưng đôi mắt lại sáng đến dọa người, phảng phất có thể dùng cặp mắt kia chọc hai lỗ ở trên người của ngươi.

Hắn không cầm đao, một tay gắt gao nắm lấy một khối thi thể nho nhỏ đã sớm mất đi độ ấm, bắt chính là gấp như vậy, thế cho nên vì để nhanh chóng mang hắn đi, thiếu niên không thể không trước bẻ gãy xương tay của hắn.

Sau lưng tiểu hài tử này có tổng cộng ba cỗ thi thể, trong đó có một cỗ thi thể trên thân đã bò đầy giòi bọ, hai cỗ khác, cũng đã bắt đầu hư thối……

Trên đường hành quân, thuận tay cứu người còn thôi, nhưng nếu muốn mang theo thi thể, đó là tuyệt đối không thể.

Vốn dĩ các tướng sĩ chính là da ngựa bọc thây, vùi lấp ngay tại chỗ chết, bọn họ những người này, đối với sinh ly tử biệt so với người bình thường càng trấn định hơn.

Thiếu niên có chút buồn rầu gãi gãi đầu tóc rối bời, vừa muốn moi ruột moi gan nói chút gì đó, bên ngoài lều trại đột nhiên vang tiếng bước chân có thứ tự, chiến mã hí vang, tiếng trống nổi theo tiết tấu, vẻ mặt của hắn nháy mắt trở nên nghiêm túc, ánh mắt cũng trở nên lãnh khốc giống như thay đổi thành một người khác.

“Báo ~ thiếu tướng quân!” Một sĩ tốt xông vào lều trại, ôm quyền nói, “Địch tập (quân địch tập kích)!”

“Đi!” Thiếu niên được gọi là thiếu tướng quân không chút do dự bước nhanh ra ngoài, thuận tay lấy mũ giáp, chớp mắt ra khỏi lều trại, xoay người lên ngựa, “Gϊếŧ!”

Tiếng hò hét kinh thiên động địa làm chấn động Tề Viễn, hắn khẽ run run, khiến hắn quên cả khóc.

Hắn ngơ ngẩn nghe tiếng vó ngựa đi xa, cảm thụ được đất dưới thân run nhè nhẹ, một lúc sau, mới hồi phục tinh thần lại, dùng cánh tay lành lặn chống đỡ thân thể, chậm rì rì đi đến cửa đến lều trại, chỉ liếc mắt một cái, quên luôn cả hô hấp.

Lúc này ước chừng là sáng sớm, bóng đêm còn chưa tán hết, những cây đuốc khắp doanh địa đã tắt hết, ánh mắt hắn có thể nhìn bao quát hết tất cả lều trại, cơn gió khô nóng không kiêng nể gì thổi vào mặt hắn, kết hợp với khói bay mù mịt, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Trong không khí nơi xa nhấp nhô đầy trời cát bụi, chính là cảnh tượng số đông nhân mã di chuyển, tạo thành sự thê lương bi tráng đặc biệt nơi chiến trường.

Lưu thủ sĩ sáng sớm đã phát hiện tiểu tử tham đầu tham não* này, chỉ liếc mắt nhìn một cái, xác nhận là người thiếu tướng quân nhà mình mang về, sau đó liền không hề chú ý nữa.

*: ló đầu ra nhìn tứ phía, rình mò.

Tề Viễn giống như si ngốc, đần độn đứng ở cửa lều trại.

Cũng không biết trải qua bao lâu, lúc mặt trời chói chang lên đến đỉnh, lại chậm rãi đi vòng sang hướng tây, nhiệt độ trên mặt đất chỉ có tăng chứ không giảm, nướng đến da mặt người ứa ra dầu. Khi tiếng vó ngựa vang lên từ xa đến gần, có binh lính dẫn đầu trở về báo tin, giọng nghẹn ngào hét lên:

“Đại thắng, đại thắng!”

Nhóm Lưu thủ sĩ hoan hô một trận, Tề Viễn cũng bất giác bị lây nhiễm, dùng sức mím chặt bờ môi.

Lại qua một lúc, thiếu niên tướng quân cứu hắn đi đầu cưỡi ngựa trở về, thân mặc lớp áo giáp vốn có chút cũ nát đóng một lớp máu thật dày, nửa bên mặt đều thành màu đỏ, chỉ có đôi mắt hổ tỏa sáng rực rỡ.

Thấy hắn nhìn đến xuất thần, một sĩ tốt chủ động nói: “Đó là thiếu tướng quân, là thứ tử của Bàng nguyên soái chúng ta, đừng nhìn chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng đã có vạn phu bất chi dũng*, ngày sau chắc chắn là một đại danh tướng!”

*: có sức đánh được cả vạn người.

Lúc nói lời này, nội tâm sĩ tốt lộ ra vẻ kiêu ngạo cùng kính ngưỡng, nhìn ánh mắt, giống như đang ngước nhìn thần minh.

Tề Viễn ngơ ngẩn nhìn thiếu niên được các tướng sĩ vây quanh, ở trong lòng trộm niệm một câu: Bàng tướng quân.

Tuổi của hắn so với tất cả các tướng sĩ nhỏ hơn rất nhiều, nhưng cử chỉ thong dong đại khí, khuôn mặt mang theo nét trẻ con không có lúc nào là không tỏa ra một loại khí thế khiến người khác bình tĩnh theo. Có lẽ chính là bởi vì như vậy, những lão binh lão tướng, tuổi cũng đủ làm hắn cha cũng tự nguyện nghe theo sự điều khiển. Hiện giờ đánh thắng trận, lại toát ra thần sắc kính trọng cùng vui mừng, giống như nhìn vị quan lớn, lại giống như đang nhìn hậu bối nhà mình, tràn đầy hiền từ cùng cảm khái.

Bàng tiểu tướng quân nói giỡn cùng mọi người vài câu, cũng không biết là ai lẩm bẩm mọi rợ máu thối, đề nghị đến tắm rửa ở con sông ngoài doanh trại, Bàng tiểu tướng quân lập tức đáp ứng, tùy tiện ném dây cương cho tùy tùng, xoay người dẫn mọi người đi.

Tề Viễn như mê muội, cũng ngây ngốc đi theo phía sau.

Có tướng sĩ nhìn thấy, nói khẽ thì thầm vài câu với Bàng tiểu tướng quân, người sau quay đầu vừa thấy, cười lộ ra hàm răng trắng trong miệng, hướng hắn vẫy vẫy tay, “Vừa lúc, ngươi cũng đến tắm rửa.”

Mọi người lớn tiếng cười rộ lên, rất nhiều tướng sĩ cao lớn vạm vỡ cường tráng giơ bàn tay to như cái quạt hương bồ lên, giọng nói giống như tiếng chiêng đồng kêu lên: “Tiểu tử ngươi cũng không tệ, đi, đi một chút, cùng đi!”

Tề Viễn đã bao giờ thấy nhiều mãnh nhân như vậy? Theo bản năng co rúm lại, ngược lại nhìn không ra sự hung ác không lâu trước đây.

Mọi người đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo cùng nhau cất tiếng cười to, cười đến khiến mặt hắn phát nóng, cắn răng một cái, ngạnh cổ bước nhanh đến, khi đi đến phía sau Bàng tiểu tướng quân, vô thức dừng lại, nhanh chóng ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái.

Đều là những tướng sĩ vừa xuống từ chiến trường, trong không khí đều nhiễm mùi máu tanh nồng đậm, hun đến mức khiến khuôn mặt hắn trắng bệch, hô hấp khó khăn, nhưng vẫn không chịu thua, đứng yên tại chỗ.

“U, đây là người ngươi mang về,” một nam nhân chứng 30 tuổi, râu ria xồm xoàm cười đập Bàng tiểu tướng quân một cái, “Thật ra cũng là nhãi con có tình có nghĩa, không uổng công ngươi dẫn hắn về.”

Tề Viễn chỉ cúi đầu nhìn đôi giày rách lộ ra đầu ngón chân của chính mình, chợt thấy một đôi cánh tay khoác trên vai, một cỗ mùi máu tanh nồng đậm đột nhiên nhào vào mặt mũi, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Bàng tiểu tướng quân cười to sang sảng, “Đi!”

Đều là một đám huynh đệ vào sinh ra tử cùng nhau, đương nhiên không kiêng dè gì, vừa đến bờ sông nhỏ, một đám đại hán dứt khoát lưu loát thoát từng cái một, sau đó ngao ngao nhảy xuống, bắn lên từng đám bọt nước màu đỏ nhạt.

Đang là cuối xuân đầu hạ, mặt trời Tây Bắc chói chang trên cao không giả, nhưng độ ấm thực tế cũng không cao, rất nhiều người thật ra là bị đông lạnh.

Còn chưa đến mùa mưa, con sông trước mắt nên nói là dòng suối nhỏ để hình dung thì thỏa đáng hơn, nhưng những tướng sĩ hàng năm chinh chiến đã từng chịu qua vô số khốn cảnh không có nước uống, ở trong mắt bọn họ, dòng suối này đã mười phần đáng yêu đáng quý.

Người trải qua sinh tử, đặc biệt am hiểu tìm việc vui cho chính mình, Tề Viễn còn đang mơ hồ ở trên bờ, liền bị từng đôi tay thô to lột sạch, sau đó tóm cổ ném xuống.

Hắn ngao lên một tiếng, khi đang cố gắng vác cánh tay gãy ra sức giãy giụa, lại được Bàng tiểu tướng quân nhấc lên.

“Các huynh đệ hiếm khi nhìn thấy người sống, vui vẻ quá, ngươi đừng trách móc.” Bàng tiểu tướng quân cười nói.

Tề Viễn ôm cánh tay run bần bật, đâu còn lời nào để nói?

Đây là lần đầu tiên hai người đứng đối mặt khi thanh tỉnh, Tề Viễn ngạc nhiên phát hiện đối phương so với trong tưởng tượng của chính mình còn cao hơn, còn tráng hơn, khi hắn ngửa đầu nhìn lên, không khỏi vô cùng hâm mộ những đường cong cơ bắp rõ ràng của đối phương.

Nếu như mình cũng có thể trạng như vậy, người nhà cũng sẽ không……

“Ăn nhiều nhiều luyện thì tốt rồi.” Dường như nhìn ra tâm tư của hắn, Bàng tiểu tướng quân cười nói, lại tiện tay vẩy nước lên xoa người.

Dù đội mũ giáp, nhưng tóc của hắn vẫn hút no máu, cứng rắn thẳng tắp, sau khi tẩy rửa, làn nước sẽ đẩy ra từng gợn từng gợn sóng màu đỏ.

Tề Viễn thất thần trong chốc lát, chậm rãi thích ứng nhiệt độ của nước, cũng hậu tri hậu giác học bộ dáng tắm rửa của mọi người.

Vừa mới trải qua một trận chiến nhỏ, các tướng sĩ hiển nhiên còn chưa hoàn toàn thoát ly khỏi dư vị phấn khởi, theo bọn họ dùng sức xoa tẩy, vết thương chồng chất bị vết máu bao trùm khắp thân thể chậm rãi lộ ra. Những giọt nước trượt xuống trên thân thể xốc vác, ánh mặt trời ngả về tây chiếu vào khiến chúng lấp lánh tỏa sáng, ngay cả những vết sẹo đáng sợ dường như cũng phát ra ánh kim quang.

Đây là vinh quang thuộc về quân nhân.

“Hôm nay gϊếŧ thật thống khoái!”

“Phi, đám mọi rợ kia tưởng bở, cũng không nhìn xem đây là địa bàn nhà ai, dám giương oai trên đất của Bàng tướng quân chúng ta, chỉ sợ bọn chúng có đi mà không có về!”

“Những thanh đao, mũi tên kia không được dùng, ngược lại thu được trên dưới một trăm chiến mã không tồi, ha ha ha!”

“Hôm nay thiếu tướng quân thật sự lợi hại, quả nhiên có phong phạm của nguyên soái, nói ít cũng chém hơn ba mươi cái đầu chó?”

Tề Viễn an yên lặng nghe, nghe xong, trong lòng một mảnh cuồng nhiệt, lại nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn Bàng tiểu tướng quân, thấy thần sắc hắn như thường, phảng phất như người lập chiến công hiển hách trong miệng những người này không quan hệ với hắn.

Mọi người tắm rửa xong, lại bắt đầu cẩn thận rửa sạch huyết nhục dính trên đao kiếm, áo giáp, mã cụ, thậm chí là xiêm y giày vớ, dòng suối dưới chân đã sớm nhìn không ra màu sắc ban đầu.

“Thiếu tướng quân!” Có binh lính truyền tin cưỡi ngựa đến, mặt hưng phấn nói, “Nguyên soái cùng Chinh Bắc tướng quân cách nơi này còn có hai mươi dặm!”

“Cha cùng đại ca đến?!” Liền thấy gương mặt Bàng tiểu tướng quân vẫn luôn có phong phạm lãnh tụ nhất đột nhiên hiện ra thần sắc mừng rỡ, cuối cùng có chút tính hoạt bát cùng vội vàng của thiếu niên ở độ tuổi này.

“Vâng,” người đến cười nói, “Đại quân vừa mới trải qua một tràng chiến dịch dài, mười phần mỏi mệt, tốc độ không nhanh, có lẽ còn hơn nửa canh giờ, thuộc hạ đã phái người đến đến tiếp ứng, thiếu tướng quân từ từ đến là được.”

Nhưng mà Bàng tiểu tướng quân một chút cũng không chậm được, gần như là cả người trực tiếp nhảy ra từ trong nước, một bên lau lung tung một bên hỏi: “Cha ta bọn họ còn tốt chứ? Đại quân thương vong như thế nào? Có biết ai là chủ soái quân địch hay không? Còn có truy binh?”

Người đến nhanh nhẹn trả lời, “Nguyên soái cùng đại tướng quân đều tốt, chỉ là có vết thương nhẹ, cũng không vướng bận. Quân số giảm hai thành, là lão quốc chủ Hách Đặc cùng Ngũ hoàng tử tự mình ra trận, quân địch thương vong năm thành trở lên, tan tác mà chạy, cũng không có truy binh.”

Bàng tiểu tướng quân trước nhẹ nhàng thở ra, lại mắng một câu, khi nói chuyện, đã mặc xong quần áo ướt dầm dề.

Hắn mới đi ra ngoài hai bước, đột nhiên lại nhớ đến cái gì, lại vội vàng vòng trở về, thấy Tề Viễn cũng đã mặc xong xiêm y, không khỏi vui mừng, trực tiếp nhấc người hắn kẹp dưới nách, nhanh chóng bước đi, “Hảo tiểu tử, đi theo ta!”

Trong doanh đột nhiên có thêm một người, cũng nên báo cho nguyên soái biết.

Tề Viễn giãy giụa không có kết quả, cảm thấy tư thế này thật sự rất mất mặt, không khỏi nghẹn đỏ mặt, không nhịn được hét lên, “Ta mới không phải tiểu tử! Ta cũng muốn ra trận gϊếŧ địch!”