Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác - Chương 145




Mọi người an ủi Tần lão hán một hồi, lại nhờ hắn nói rõ thân hình bộ dạng người nọ, để họa sư vẽ một bức chân dung.

Thiệu Ly Uyên lập tức sai người mang bức họa đi in ra số lượng lớn và dán lên bảng thông báo, lại phái người thỉnh Pha Gia Quận Vương đến nói chuyện, Yến Kiêu cùng Bàng Mục đích thân hộ tống lão nhân gia ra ngoài.

Khi gần đến cửa, Yến Kiêu bỗng nhiên như bị ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Nếu sau này cũng có chuyện như vậy xảy ra, ngài còn cứu người sao?”

Lão gia tử theo bản năng lắc lắc đầu, nhưng một lúc sau, lại chậm rãi gật gật đầu, gương mặt tràn đầy tang thương, có chút cô đơn thở dài: “Sinh ra ở Đại Lộc cũng tốt, ở Hách Đặc cũng thế, tóm lại đều là mạng người!”

Thi thể tiểu tôn nhi kia của hắn hiện tại vẫn chưa tìm được, người nhà vẫn mong còn lại chút may mắn, nghĩ hắn có lẽ không chết, chỉ bị lạc phương hướng, hoặc bị thương chưa lành, sau đó được một gia đình lương thiện nào đó thu lưu giống như chính mình thu lưu hán tử kia……

Không biết khi nào, bầu trời mờ mịt lại bắt đầu có tuyết rơi, gió lạnh cuốn theo những bông tuyết lạnh lẽo như dao cứa vào mặt, cửa lớn kẽo kẹt một tiếng mở ra, cơn gió lớn quanh quẩn bên ngoài đã lâu lôi kéo theo một đám tuyết lớn đánh ập vào, bụi bay mù mịt.

Yến Kiêu cùng Bàng Mục theo bản năng nhắm lại đôi mắt, khi mở mắt nhìn, một hán tử trung niên có gương mặt có bảy phần giống Tần lão hán, đầu đầy tuyết đứng ở cửa, cũng không biết đã đợi ở bên ngoài bao lâu.

Tần lão hán hành lễ với Bàng Mục và Yến Kiêu, sau khi ra cửa thì thấp giọng nói mấy câu gì đó với hán tử đến đón mình. hán tử kia lộ vẻ kinh hãi, không nói hai lời quỳ xuống đập đầu mấy cái.

Yến Kiêu nhanh chóng tránh sang một bên.

Nàng vô công, không có mặt mũi nhận được lễ nặng trĩu này.

Bàng Mục thẳng sống lưng đứng tại chỗ, hơi hơi trả lại một lễ, hán tử đỏ hốc mắt, lại dập đầu một cái, lúc này mới từ dưới đất đứng dậy, nâng lão phụ thân đi.

Gió tuyết ngày càng mạnh, trên đường khó tránh khỏi có chút trơn trượt, khó đi, lão nhân gia chân cẳng không tốt, đi ba bước đã lảo đảo.

Hán tử kia chỉ ngồi xổm xuống ở phía trước, cõng lão phụ thân ở trên lưng.

Cũng không biết hai người nói gì đó, Tần lão hán đột nhiên cười ha hả vài tiếng, lại thở dài, dùng sức vỗ vỗ sống lưng hắn, hai cha con lúc này mới ổn định vững vàng đi về nhà.

Động tác nhỏ trong lúc lơ đãng của phụ tử Tần lão hán như bàn tay vô hình, nhẹ nhàng lay động Bàng Mục, sau đó những mảnh vụn bụi bặm kia ở sâu trong ký ức giống như gió tuyết trước mặt, đột ngột bay lên, bay lả tả.

Bàng Mục bỗng nhiên nhớ phụ thân nhiều năm trước chết trận sa trường.

Nhớ đến chính mình nén nhịn, liều mạng mang ông vào trong doanh trướng, dòng máu nóng bỏng tanh ngọt lại không ngừng trào ra, theo khe hở thẩm thấu vào áo giáp của phụ tử hai người, dính vào da thịt, càng khiến tim hắn đau hơn.

Hắn nhớ đến tình cảnh phụ thân trước lúc lâm chung, đem chiếc mũ giáp nặng nề đầy máu đội lên đầu mình.

Khi đó Định Quốc Công mới chỉ là một thiếu niên chưa trưởng thành, mũ giáp của phụ thân quá lớn so với hắn, vừa mới đội lên, đột nhiên trượt xuống che kín hai mắt, chờ đến khi hắn luống cuống tay chân ngẩng đầu lên, thấy hai mắt phụ thân đến chết vẫn nhìn chằm chằm hướng về biên quan.

Bàng Mục nhịn không được thở dài, lúc này mới ý thức được mình thật sự, thật sự đã lâu lắm rồi không nhớ đến cha.

Rốt cuộc, hắn đã là người trưởng thành, nếu bả vai đắm chìm trong bi thống cùng tưởng niệm thì không thể khiêng nổi gánh nặng tồn vong của mấy chục vạn tướng sĩ và bá tánh nơi biên quan.

Trong lúc bàng hoàng, Bàng Mục, cảm thấy lòng bàn tay bùng lên một luồng nhiệt, lúc cúi đầu nhìn xuống, Yến Kiêu cười rạng rỡ nhìn hắn.

Nụ cười này giống như vầng thái dương chợt nở sau ánh bình minh trong sương mù mùa đông lâu ngày, nóng cháy nóng bỏng, lập tức xua tan đi sự lạnh lẽo trong lòng hắn.

Bàng Mục cực kỳ thong thả chớp chớp mắt, dùng sức nắm chặt tay nàng, chỉ cảm thấy một cỗ ôn nhu mà kiên định ấm áp dọc theo cánh tay nhanh chóng lan ra khắp người, khiến toàn thân hắn trở nên ấm áp.

Hắn thở dài một hơi dài, những cảm giác bi thương khổ sở tan biến giống như thủy triều xuống.

Yến Kiêu đưa tay vỗ vỗ lưng hắn, nhẹ giọng nói: “Ta ở đây rồi.”

Trong chớp mắt vừa rồi, nàng bỗng nhiên cảm thấy người nam nhân trước mặt này cô đơn giống như một con sói cô độc đứng trong tuyết, không biết đi đâu, cũng không có chỗ để đi, chỉ cố chấp đi về phía trước, có lẽ không biết đi đến khi nào, cũng có lẽ đi đến lúc chết……

Bóng dáng của hai phụ tử kia nhanh chóng hoàn toàn biến mất trong màn tuyết mênh mông, Bàng Mục hỏi, “Những cựu binh tử trận trước đó?”

Hắn rõ ràng còn chưa nói xong, tiểu Tứ mang khuôn mặt trẻ con dễ thương không biết từ chỗ nào đi ra, đã sớm hiểu rõ, “Nguyên soái yên tâm, các huynh đệ đều ấn theo quê quán, tên họ từng người, đưa tuất bạc* đến từng nhà, còn có biên lai nhận, tuyệt không có sai sót. Cũng đã chào hỏi, nói chuyện với quan phủ địa phương, chỉ cần là chỗ hữu dụng, đều ưu tiên người nhà của tướng sĩ thương vong.”

*: tiền tử tuất, tiền bồi thường, an ủi người nhà của binh lính tử trận.

Theo Tần lão hán nói, người cả nhà họ không quyền không thế không quan hệ, nếu không có nha môn bản địa chiếu cố, công việc béo bở thu nước đồ ăn thừa từ sứ quán các bộ cũng không đến lượt bọn họ.

Bàng Mục lúc này mới gật đầu, cùng Yến Kiêu trở về.

Trên đường trở về, Yến Kiêu cố ý kéo Bàng Mục ra khỏi ký ức của mình, chủ động nói: “Lúc ấy nghe chàng nói về quan hệ họ hàng của Pha Sát quận chúa, ta cảm thấy kẻ tiếp ứng bên ngoài chính là biểu ca gì đó của nàng.”

Pha Sát quận chúa chưa bao giờ đến kinh thành, người tiếp xúc ngày thường cũng rất hữu hạn, rất khó để thực hiện kế hoạch kéo dài hàng nghìn dặm như vậy.

Nhưng biểu ca Dương Mặc của nàng lại rất có năng lực, mấy năm gần đây thường xuyên vận chuyển mua bán giữa hai nơi, mang hương liệu, da dê của Hách Đặc vận chuyển đến Đại Lộc, lại mang tơ lụa, lá trà cùng đồ sứ của Đại Lộc trở về, mỗi một lần đi lẫn lãi gấp đôi.

Dương Mặc kia là kẻ chỉ nhận tiền không nhận người, cũng không quá để ý đến việc sống chết của bá tánh hai bên, đánh giặc hay không đánh giặc đều không quan trọng, chỉ cần không trì hoãn việc kiếm tiền của hắn ta. Lúc trước Chiêu Lâm bộ còn chần chừ muốn liều mạng với quân đội Đại Lộc như Hách Đặc bộ hay không, cuối cùng chính Dương Mặc cổ động phụ huynh nhà mình, lặng yên đứng trên con đường chủ động đầu hàng.

Cũng vì lý do này, bản thân Dương Mặc cùng Chiêu Lâm bộ được triều đình sủng ái hơn nhiều so với Hách Đặc bộ, hắn còn đươc ban một cửa hiệu mặt tiền ở thành tây, đặc biệt ân chuẩn cho phép hắn buôn bán tại đây.

Bàng Mục tiếp lời, “Ta cũng có ý này, cho nên định chút nữa nói chuyện với Thiệu lão đầu, dứt khoát lấy danh nghĩa trấn an sai người đến chỗ các sứ đoàn, tập trung lục soát chỗ ở của sứ đoàn Chiêu Lâm bộ.”

Chuyện của Pha Sát quận chúa nháo đến ồn ào huyên náo, không chừng mấy sứ đoàn khác cũng hoảng sợ. Trong lòng có quỷ thì chắc chắn chột dạ, không có quỷ thì khó tránh khỏi lo lắng hãi hùng, nếu có sứ giả của triều đình đến trấn an, nhất định hữu hiệu.

Nghĩ đến đây, hai người không khỏi bước chân nhanh hơn, vội vàng trở về nói chủ ý này với Thiệu Ly Uyên.

Hiếm khi thấy trong ánh mắt Thiệu Ly Uyên nhìn Bàng Mục có vài phần vừa lòng cùng vui sướng, “Ta đang có ý này. Cơ hội chỉ có một lần, cũng muốn giữ lại đường lui, nhất định phải phái người ổn thỏa đáng tin cậy, cho nên đang do dự việc chọn người.”

Vạn nhất Dương Mặc bên kia sớm đã có chuẩn bị, lúc bọn họ đến không thu hoạch được gì, nên làm thế nào cho phải? Đến lúc đó đối phương mượn cớ, tất nhiên lại mang thêm phiền toái cho triều đình.

Bàng Mục cười ha ha, “Người của ngươi không quen thuộc việc giao tế, cũng không biết nói giọng của họ, có thể không ứng phó được chuyện nghiêm trọng. Chi bằng bảo tiểu Tứ tiểu, Ngũ cùng nhau đi, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

Thiệu Ly Uyên châm chước một lát, tuy có chút hoài nghi hai tên thị vệ kia có phù hợp với điều khoản “ổn thỏa” hay không, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.

Giống như lời hắn nói, ở phương diện giao tiếp với người của các bộ lạc biên cương, quan viên Hình Bộ xác thật có chút non.

Bàng Mục gọi tiểu Tứ tiểu Ngũ, từ đầu tới cuối chỉ nói một câu, “Hành sự tùy theo hoàn cảnh.”

Vừa nghe đến mấy chữ này, Yến Kiêu không tự chủ được nghĩ đến một vấn đề khiến mình bối rối nhiều năm:

Chuyện “hành sự tùy theo hoàn cảnh”, đến cùng là thấy cái gì, nên làm chuyện gì? Căn bản không khác gì chưa nói!

Tại thời khắc mấu chốt này, nghi vấn của Yến Kiêu cơ bản được viết trực tiếp ở trên mặt, tiểu Bát ở phía sau nàng thấp giọng cười nói: “Đây là nguyên soái uỷ quyền cho bọn hắn.”

Bởi vì chuyện của phụ tử Tần lão hán, những người này cũng bị gợi lên chuyện xưa, mắt thấy trong một chốc, không sửa được xưng hô.

“Uỷ quyền?” Yến Kiêu nghi hoặc quay đầu lại.

Không cần tiểu Bát giải thích, tiểu Lục đã đĩnh đạc nói: “Nói trắng ra là, chính là chỉ cần có cơ hội liền động thủ làm việc!”

Yến Kiêu: “……”

Không biết có phải chính mình chạy sai đường hay không, dù sao hiện tại nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có lý.

Khi nàng định nói mấy câu với Bàng Mục, người bên ngoài đã tiến vào bẩm báo nói Pha Gia Quận Vương đến.

Mọi người vội thu câu chuyện, ngồi nghiêm chỉnh lại.

Cũng không biết lúc trước Bàng Mục nói chuyện nhân sinh với Pha Gia Quận Vương như thế nào, dù sao lúc này nhìn hắn so với lúc gặp mặt ở quán trà càng thành thật nội liễm hơn gấp mấy lần.

Thiệu Ly Uyên cùng Yến Kiêu theo bản năng liếc mắt nhìn Bàng Mục một cái, người sau hai tay xòe ra, nhìn qua phi thường vô tội.

Pha Gia Quận Vương thật cẩn thận ngồi xuống, vô cùng uyển chuyển hỏi: “Không biết mấy vị đại nhân gọi tiểu vương đến đây, là tiểu vương có thể cống hiến sức lực sao?”

Thiệu Ly Uyên thu hồi tầm mắt, nói thẳng vào vấn đề: “Quận vương có biết tiểu quận vương của Chiêu Lâm bộ Dương Mặc?”

Pha Gia Quận Vương gật gật đầu, “Chỉ là không thân.”

Thiệu Ly Uyên ngô thanh, giống như lơ đãng nói: “Xem ra ân oán giữa các phi tử của Hách Đặc bộ cũng không phải tin đồn vô căn cứ.”

Hai tay đặt trên đầu gối của Pha Gia Quận Vương siết chặt, không phủ nhận.

Năm đó bên người lão quốc vương Hách Đặc có có tám, chín phi tử có danh phận, không danh không phận càng có nhiều hơn.

Trong đó, chính phi có xuất thân là công chúa của Chiêu Lâm quốc, cũng chính là mẹ đẻ của Pha Sát quận chúa hiện tại. Nàng xuất thân cao, lão quốc vương lại muốn kết minh với Chiêu Lâm, cho nên đối với hành vi chính phi chèn ép trắc phi, thị thiếp làm như không thấy. Mấy năm qua, bao gồm mẹ đẻ Pha Gia Quận Vương trong số mấy vị trắc phi, thị thiếp đều buồn bực mà chết.

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, chính phi cuối cùng cũng không có kết quả tốt: Nàng cùng lão quốc vương sinh 5 trai 1 gái, hiện tại chỉ còn lại một mình Pha Sát quận chúa, mà chính nàng cũng tự vẫn hôm đầu hàng, bảo tọa thủ lĩnh vòng đi vòng lại rơi xuống trên đầu Pha Gia quận vương thường ngày như người vô hình.

Không chỉ có như thế, Pha Sát quận chúa từng được cưng chiều như hòn ngọc quý trên tay còn phải xa rời quê hương để hòa thân, gả cho vị hoàng tử phóng đãng được chú định là không có hy vọng đăng cơ, có thể nghĩ, nàng đối với Pha Gia Quận Vương có bao nhiêu bất mãn cùng cừu thị*.

*: coi nhau như thù địch.

Buổi tối hôm qua Bàng Mục đã nói chi tiết chuyện ân oán này với Yến Kiêu và Thiệu Ly Uyên, lúc này cũng không cần giải thích lại.

“Nghe nói quận chúa cùng tiểu quận vương Dương Mặc có quan hệ rất thân thiết.” Thiệu Ly Uyên suy nghĩ một chút, lại hỏi.

Pha Gia Quận Vương thành thật gật đầu, “Hai người bọn họ là biểu huynh muội, hai bộ cách cũng không xa, khi còn nhỏ thường xuyên chơi đùa cùng nhau.”

Hiện tại hai tiểu quốc đều bị chia cắt thành mảnh nhỏ, hạ thấp thành bộ, còn có chung địch nhân, hẳn càng có nhiều đề tài.

Yến Kiêu cùng Bàng Mục liếc nhau, trong lòng khẽ động, lập tức thở dài: “Hai bên có tình cảm thanh mai trúc mã, nếu không phải quận chúa vào kinh, hai bên có lẽ thân càng thêm thân?”

Pha Gia Quận Vương cả kinh, vội vàng lắc đầu, “Cái này, cái này tiểu vương thật sự không biết! Hơn nữa quan hệ thông gia giữa các bộ có không ít, mười bộ sợ rằng cũng có năm sáu bộ là thân thích, có lẽ, có lẽ các trưởng bối cũng không có ý này……”

Nếu quận chúa hòa thân chạy trốn theo tình lang, việc này bị truyền ra ngoài tuyệt đối là một vụ bê bối chấn động, triều đình bị mất thể diện? Đến lúc đó thiên tử giận dữ……

Pha Gia Quận Vương sợ đến mức đứng lên, “Hách Đặc thật sự thành tâm muốn liên hôn với Đại Lộc, tuyệt không hai lòng.”

Bàng Mục lạnh lùng nói: “Các ngươi thành tâm có ích lợi gì, nhưng chính bản thân quận chúa có bản lĩnh chạy trốn.”

Một câu đã khiến Gia Quận Vương bị sặc chết.

Miệng hắn hết đóng lại mở, hết mở lại đóng, nhưng lại không phát ra được một tiếng nào, mắt thấy mồ hôi đang chảy xuống từ thái dương. ngôn tình sủng

Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên thấy hắn cắn răng, vén áo choàng, quỳ xuống, gằn từng chữ một nói: “Tiểu vương xưa nay ngưỡng mộ văn hóa Trung Nguyên, thỉnh thánh nhân cho phép tiểu vương nhập Thái Học đọc sách.”

Ba người đều sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ đến hắn có thể nói ra lời này.

Nếu chỉ xét thân phận, hắn quả thực có đủ tư cách nhập Thái Học, nhưng mấu chốt ở chỗ hắn là thủ lĩnh của Hách Đặc bộ, bởi vậy, bên ngoài là đọc sách, nhưng thực tế chính là con tin.

Thiệu Ly Uyên trầm mặc một lát, “Việc này không phải chuyện nhỏ, cần thánh nhân tự mình xem xét quyết định.”

Pha Gia Quận Vương nói tạ, lúc chuẩn bị rời đi, thấy Bàng Mục nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, khẽ cười một tiếng, “Quận vương quả nhiên say mê văn hóa Trung Nguyên, chuyện này tạm thời không đề cập đến, nhưng chiêu mượn đao giết người này dùng rất lưu loát.”

Vẻ mặt Pha Gia Quận Vương đình trệ một lát, nhưng lập tức trở lại bình thường, nhanh đến mức khiến người ta hoài nghi là ảo giác.

“Tiểu vương ngu muội, thật sự không biết ý của Định Quốc Công.”

“Có hiểu hay không, hiện tại cũng không quan trọng.”

Bàng Mục cười ha ha vài tiếng, xoa xoa tay xoay hắn hai vòng, thản nhiên nói: “Ngươi thân là quận vương Hách Đặc, thân phận quý trọng, càng quan trọng hơn là cục diện chính trị yên ổn.

Muốn đọc sách không phải đơn giản sao? Đại Lộc có rất nhiều thư tịch văn hiến, lúc quận vương trở về chỉ cần kéo theo mấy xe. Ta nhớ mang máng ngươi còn có một đệ đệ, năm nay cũng đã mười ba? Haiz, cũng nên tìm tức phụ rồi. À, đúng rồi! Mấy ngày trước bệ hạ còn nói với ta, muốn chiêu tế (tìm con rể) cho mấy vị công chúa, không bằng thỉnh lệnh đệ đến làm phò mã, cả đời an hưởng vinh hoa phú quý.”

Lời này hắn nói quang minh chính đại, nhưng cả người Pha Gia Quận Vương đều chảy mồ hôi lạnh, miễn cưỡng cười quả thực còn khó nhìn hơn so với khóc, “Cái này, xá đệ bướng bỉnh, thật sự không xứng với công chúa……”

Bàng Mục không đợi hắn nói xong, mang theo vài phần sát khí khoát tay, mạnh mẽ ngăn lại, sau đó nhìn về phía Thiệu Ly Uyên, “Ý của Thiệu đại nhân như thế nào?”

Thiệu đại nhân thật đúng là đang suy xét vấn đề này, nhưng ngay từ đầu xuất phát đã không ổn:

Bệ hạ đăng cơ đến nay mới được 5 năm, dưới gối cũng có mấy vị công chúa, nhưng người có tuổi tác thích hợp đều đã có hôn phối, hoặc đã đính thân, khẳng định không có khả năng hối hôn.

Không đính hôn…… Lớn nhất mới có 6 tuổi.

Giọng điệu của Bàng Mục khiến hắn nhớ đến một chuyện khác:

Cái gì gọi là công chúa? Chính là nữ nhi của hoàng đế, nhưng từ lúc Đại Lộc triều khai quốc đến nay, không phải chỉ có một vị hoàng đế.

Nếu hắn nhớ không lầm, trong mấy vị công chúa tiên đế lưu lại, xác thật còn có mấy vị đến tuổi nhưng vẫn là khuê nữ……

Nghĩ đến đây, Thiệu Ly Uyên không chút do dự gật đầu, “Lời Định Quốc Công nói là thật, đã có thành tựu Tần Tấn chi hảo*, làm sao không thể? Bản quan lần này sẽ viết sổ con.”

*: điển tích nên duyên Tần Tấn. (các bạn tự tìm hiểu thêm nhé)

Hai mắt Pha Gia Quận Vương sắp rơi ra ngoài.

Nhưng Bàng Mục căn bản không muốn nghe hắn nói tiếp, trực tiếp bưng trà tiễn khách.

Sau khi tiễn người đi, Yến Kiêu mới hỏi Bàng Mục: “Đệ đệ hắn có vấn đề gì sao?”

Hiển nhiên Thiệu Ly Uyên cũng có nghi ngờ này, trà đã bưng lên, cầm chén nửa ngày cũng không uống được một ngụm.

Bàng Mục cười lạnh vài tiếng, chậm rãi thở hắt ra, “Quả nhiên, phàm là người đọc sách đều có ý xấu đầy mình, bình thường thể coi khinh.”

Thiệu Ly Uyên hừ một tiếng thật mạnh, Yến Kiêu cũng véo đùi hắn ở dưới cái bàn.

Bàng Mục mặt không đổi sắc lập tức đổi đề tài, “Theo lý thuyết, Pha Sát quận chúa náo loạn như vậy, Hách Đặc không thể không chịu trách nhiệm thay nàng ta, để lại quận vương làm con tin cũng không tính quá mức. Nhưng nếu Pha Gia Quận Vương ở lại, Hách Đặc phải đẩy người khác lên, mà hiện tại có ba bốn vị vương tử, người có thân phận cao nhất, tuổi gần nhất chính là đệ đệ Pha Gia Quận Vương.”

Nói đến đây, Bàng Mục như chìm vào hồi ức, “Bảy năm trước trong yến hội, ta từng nhìn thoáng qua.

Thiếu niên kia lúc ấy mới 6 tuổi, nhưng ánh mắt đã vô cùng sắc bén, nhìn qua là người rất có chủ kiến, tâm tính kiên định khác thường.”

Hắn nhìn về phía Yến Kiêu cùng Thiệu Ly Uyên, “Các ngươi cũng biết nhiều năm qua ta ở rừng núi hoang vắng, nằm màn trời chiếu đất, kết luận ra một quy luật vàng là gì không?”

Yến Kiêu theo bản năng hỏi: “Là gì?”

Bàng Mục giống như nhớ lại một trải nghiệm không vui nào đó, sâu kín thở dài, “Vĩnh viễn không được coi thường dã thú, cho dù là con non cũng không được.”

Người tài tạo phản, mười năm không thành, Pha Gia Quận Vương xác thật có mưu tính, nhưng dù sao tính tình đã có, nếu hắn làm quận vương, Hách Đặc bộ đương nhiên không cần lo lắng; nhưng nếu tiểu dã thú nhãi con kia thượng vị, vậy thì không nhất định.

Sau một lúc lâu, lại nghe thấy Thiệu Ly Uyên chém đinh chặt sắt nói: “Đầu đuôi bổn án, hắn hẳn đã sớm phát hiện, chỉ là tương kế tựu kế.”

Thậm chí còn có khả năng âm thầm giúp đỡ, bằng không chỉ việc xe chở nước đồ ăn thừa đến sân viện của quận chúa, đã là một vấn đề khó khăn không nhỏ.

Trong viện có không ít thị vệ, tại sao không có người phát hiện?

Ba người đều trầm mặc.

Vị Pha Gia Quận Vương này tâm tư không ít, nhưng rốt cuộc vẫn còn non nớt, bài cục cũng không đủ lớn.

Nếu kế hoạch thành công, triều đình thấy người kế vị chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi, đừng nói chính thánh nhân, chỉ sợ cả triều văn võ cũng không thể nổi lên lòng cảnh giác. Hơn nữa vì để thể hiện sự độ lượng, có lẽ còn có người tự cho là thông minh, thỉnh cầu tha thứ, đối đãi khoan dung với bọn họ.

Bởi vậy, Pha Gia Quận Vương không những bảo toàn được Hách Đặc bộ, còn thay tộc nhân tranh thủ được một đoạn thời gian nghỉ ngơi lấy sức và phúc lợi, còn thuận tiện kéo Chiêu Lâm bộ xuống nước, báo thù tang mẫu……

Vốn dĩ Yến Kiêu không nghĩ sâu xa như vậy, nhưng sau khi nghe hai người kia phân tích lời ít ý nhiều, bất giác rùng mình, cảm thấy những người chơi chính trị thật quá đáng sợ.

Trước khi sự việc xảy ra, ai có thể nghĩ đến ngay cả Pha Gia quận vương, nhìn qua thì thành thật kính cẩn, trong lòng lại bàn tính nhiều như vậy?

Ai, về sau nàng vẫn nên thành thành thật thật tra án tử thì tốt hơn.

Đang lúc buồn bực, chợt nghe bên ngoài có tiếng động, thị vệ bên ngoài thị vệ đột nhiên xông vào, mặt đầy hồng quang báo tin vui: “Bắt được, đã bắt được Pha Sát quận chúa!”

Yến Kiêu theo phản xạ đứng dậy, thấy tiểu Tứ tiểu Ngũ áp giải Pha Sát quận chúa đầu tóc bù xù vào sân.

Nàng mờ mịt chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Hứa Thiến cũng đang ngây người đứng gác cửa, “Bọn họ đi khi nào?”

Hứa Thiến cố gắng nhớ lại, không dám xác định nói: “Đi được ước chừng…… Nửa canh giờ?”

Yến Kiêu kinh ngạc trước hiệu suất của những người này.

Nơi ở của mỗi sứ đoàn đều không nhỏ, cho dù không có bất kì cái gì cản trở việc lục soát, nhưng cũng không thể lục soát hết trong thời gian ngắn như vậy, các ngươi rốt cuộc tìm được người như thế nào?

Có thể ngồi lên vị trí Hình Bộ thượng thư, Thiệu Ly Uyên Thiệu đại nhân hiển nhiên có khí phách xuất sắc cùng can đảm phi phàm, vì thế trực tiếp mở miệng hỏi ra nghi hoặc trong lòng mọi người: “Các ngươi bắt được như thế nào?”

Tiểu Tứ thuần lương nghiêm mặt nói: “Trực tiếp điều tra danh không chính ngôn không thuận không nói, lại còn dễ dàng bị người ta phát hiện, vì thế ta thuận tay thả mấy mồi lửa.”

Con người đều có bản năng xu lợi tị hại*, một khi có cháy, cho dù hắn là Thiên Vương lão tử cũng không giấu được.

*: hướng tới những thứ có lợi và tránh xa những thứ bất lợi.

Thuận tay phóng hỏa, còn mấy mồi lửa……

Thời điểm nói lời này, vẻ mặt của cùng ánh mắt của hắn không chút dao động, phảng phất giống như hắn chỉ kể buổi sáng hôm nay ăn 25 cái sủi cảo, tự nhiên và nhẹ nhàng như vậy.

Thiệu Ly Uyên: “……”

Hy vọng Hộ Bộ cùng Công Bộ không cần ghi lại chuyện này lên đầu Hình Bộ.

Yến Kiêu nhìn thiếu niên có gương mặt thuần khiết vô hại này, cũng không biết nên nói gì cho tốt.

Tiểu Tứ thấy được tầm mắt của nàng, quay đầu lộ ra nụ cười có chút ngượng ngùng, thẹn thùng nói: “Yến đại nhân nhìn chằm chằm ta như vậy, ta ngượng ngùng.”

Yến Kiêu bị hắn chọc cười, chắp tay ôm ôm quyền, “Ngài ngàn vạn lần đừng ngượng ngùng!”

Nói ra thì có vẻ không tử tế lắm, nhưng nàng có chút đồng tình với vị quận chúa không ngừng giãy giụa trên mặt đất, vô cùng muốn biết hiện tại nàng có tâm tình như thế nào.

Kế hoạch rất rõ ràng, rất chu đáo chặt chẽ, trời xui đất khiến còn có Pha Gia quận vương âm thầm hỗ trợ, theo lẽ thường, đi đến bước này ít nhất cũng có thể đảo loạn hồ nước kinh thành. Nhưng cố tình gặp phải một đám đại trí giả ngu*, chẳng theo lẽ thường khiến người ta rất bực mình, khó chịu!

*: đại trí giả ngu, đại dũng giả khiếp”, kẻ tài trí giả như ngu dốt, kẻ dũng mãnh giả như khiếp sợ.

Giống như người ta hao hết tâm tư dựng chín chín tám mươi chướng ngại trên mặt đất, chờ ngươi vượt qua rào cản, nhưng đám người này lại cười tủm tỉm chào hỏi, sau đó……

Hì hì, lão tử sẽ bay qua!