Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 118




Sau khi đưa tiễn Lý công công, Yến Kiêu bắt đầu chuẩn bị của hồi môn, có đôi khi Bạch Ninh và Đổng phu nhân cũng hỗ trợ, hết thảy đều tiến hành đâu vào đấy.

Ngày hôm đó Hứa Thiến cũng tới hỗ trợ, nhưng năm lần bảy lượt nhìn Yến Kiêu,  bộ dạng muốn nói lại thôi.

Yến Kiêu bật cười, nhanh chóng nhìn lại danh sách trong tay, gọi tiểu Kim dặn dò vài câu, lại giao cho A Miêu công khóa tác nghiệp, đợi người trong phòng đi hết, lúc này mới hướng Hứa Thiến nâng nâng cằm, nâng chén trà uống nhuận hầu, “Có chuyện gì?”

Hứa Thiến cười hắc hắc, bước qua cái ghế bên cạnh, ngồi xuống cái ghế gần Yến Kiêu, đột nhiên ngữ khí khác thường, mang theo điểm nịnh nọt hỏi: “Yến đại nhân, ngài thiếu thị vệ không?”

Yến Kiêu phun ra một ngụm trà, không hiểu nàng đang muốn làm gì, "Ngươi muốn làm gì?"

Thấy nàng không đồng ý, Hứa Thiến thở dài như quả bóng cao su xì hơi, buồn bã ỉu xìu gục đầu xuống mép bàn, hiếm khi nói lời nghiêm túc, “Gần đây lòng ta không biết như thế nào cứ khẩn trương, luôn cảm thấy sau lưng giống như có thứ gì đó đang truy đuổi, gấp đến không được. Nhưng nếu thật sự hỏi ta gấp cái gì, thì lại không thể nói rõ được.”

Dứt lời, nàng lại thay đổi tư thế, tiếp tục nói: “Đã nhiều ngày nay, ta cùng Bạch Tiểu Tứ đều đọc sách cùng Liêu tiên sinh và Đổng phu nhân, nhưng ai ôi, nói ra không sợ ngươi chê cười, tiểu nha đầu Liêu Hành kia mới vài tuổi, tứ thư ngũ kinh đều đã đọc xong, thơ từ ca phú còn làm hay hơn so với hai chúng ta! Thật sự là hạ bút thành văn, tự nhiên thiên thành.”

Yến Kiêu đối việc này tràn đầy đồng cảm, xúc động thở dài.

Loại đồ vật như thiên phú này, thật khiến cho người ta không thể làm gì.

“Bạch Tiểu Tứ cũng thế, văn cử đi không được, hắn còn có thể đi võ cử. Chỉ cần tham gia võ cử đứng đầu tam giáp, chỉ cần đời này văn cử khảo ra cái danh tú tài, cũng có thể tính là văn võ toàn tài, tiền đồ vô lượng. Thế nhưng Yến tỷ tỷ, ta làm sao bây giờ?”

Nói đến đây, Hứa Thiến xưa nay vô ưu vô lự, trên mặt cũng nhiễm vài phần u sầu, “Con đường làm tài nữ ta không đi được, nhưng hôm nay cũng không đánh thể giặc, nữ tướng quân cũng không thành…… Ngày sau gả chồng?”

Nàng đột nhiên run lập cập, “Sau khi trải qua việc của Lưu thị lần này, đột nhiên cảm thấy ai cũng không đáng tin.”

Thiếu nữ trong thời kỳ trưởng thành luôn có nhiều tâm sự không thể tưởng tượng nổi, Yến Kiêu cũng không thấy lạ, an an tĩnh tĩnh nghe, cười nói: “Ngươi còn có người nhà, còn có ta cùng Bạch tỷ tỷ ngươi.”

Ai ngờ tiểu cô nương trước nay đều rất thích được dỗ dành thế nhưng lắc lắc đầu, lại thở hắt ra, phảng phất nháy mắt đã trưởng thành hơn rất nhiều, “Người nhà cũng không thể bên cạnh ta cả đời, nói nữa,” nàng nhanh chóng ngó Yến Kiêu một cái, khó nén mất mát nói, “Khi đã thành thân, chính mình cũng có gia đình riêng, không quan tâm nổi đến bạn bè thân thích, nếu muốn nhờ vào thì luôn ở phía sau……”

Giống như Bạch tỷ tỷ, lúc trước chưa thành thân, mọi người ở cùng một chỗ chơi đùa, không có gì giấu nhau, thân mật cỡ nào?

Nhưng hôm nay nàng thành thân, cũng không thể nói là xa lạ, chỉ là đến cùng Đồ đại nhân mới là người một nhà, tiểu tỷ muội ngày xưa muốn không xa cách cũng khó.

Vốn là chuyện đương nhiên, đến khi tự mình trải qua, rồi lại khó tránh khỏi cô đơn.

Yến Kiêu vốn tưởng rằng tiểu nha đầu này chỉ là buồn bực, đến tìm mình để phát càu nhàu, chưa từng nghĩ lần này sẽ nghe được lời từ đáy lòng của nàng, trong lòng thực sự chấn động.

Nàng nhìn chằm chằm Hứa Thiến hồi lâu, cuối cùng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang nói: “Ngươi quả nhiên đã trưởng thành.”

Nếu ngày xưa nghe được lời này, Hứa Thiến nhất định mặt mày đắc ý hớn hở, cái đuôi nhếch lên tận trời, nhưng lúc này lại càng thêm buồn khổ, chỉ cảm thấy con đường phía trước một mảnh mênh mang, cũng không biết nên đi đâu.

“Ngươi nên viết cho ca ca ngươi một phong thư,” Yến Kiêu cười nói, “Hắn mà biết nhất định rất vui mừng.”

“Ta nghiêm túc tâm sự với ngươi mà!” Hứa Thiến muốn khóc cũng không khóc nổi nhìn nàng, “Ta là thật sự muốn làm chính sự cùng ngươi.”

Trước kia, nàng cảm thấy nữ tử trừ bỏ thành thân thì không có lối thoát khác, nhưng hiện giờ, những quan niệm cũ kỹ, niệm tưởng kiềm chế dường như bị một cô nương tên Yến Kiêu đánh cho vỡ nát.

Mà Hứa Thiến đứng ở trong bóng đen đã lâu này, nhìn cái lồng giam được tạo từ những đồ vật cũ nát tản ra mùi hôi hóa thành những mảnh nhỏ, rơi trên không trung, từ trong khe hở đột nhiên có một tia ánh sáng chói lọi, khiến người ta nhìn vào mà lóa mắt.

Ánh sáng kia chiếu thẳng về phía trước, chiếu ra những con đường khác chưa từng có ai đi qua.

Nàng không dám xác định chính mình đến tột cùng có thích hợp đi con đường này hay không, chỉ là nghĩ, nếu không buông ra lá gan thử một lần, chắc chắn sẽ hối hận cả đời.

Nếu như thế, còn chần chờ gì nữa?

Yến Kiêu khẽ cười, ánh mắt càng thêm nhu hòa, lặp lại: “Ngươi nên viết cho ca ca ngươi một phong thư.”

Sau đó nàng nhìn thấy sự mất mát trong ánh mắt của Hứa Thiến, tiếp tục nói: “Chuyện lớn như vậy, ta không có cách nào thay ngươi làm chủ.”

Thời điểm Hứa Thiến rời đi, giống như một con chim lấy được tự do vui sướng hoạt bát, cả bóng dáng cũng lộ ra sức sống tươi mới.

Nàng một bước đi ba bước nhảy, suýt nữa đâm vào ngực Bàng Mục mới vào cửa.

Bàng Mục kinh ngạc nhìn bóng dáng của tiểu cô nương tung tăng nhảy nhót rời đi, quay đầu hỏi Yến Kiêu, “Ta nhớ rõ hôm kia còn ủ rũ cụp đuôi, đây là phải ăn tiên đan gì?”

Yến Kiêu bật cười, nói lại suy nghĩ, ý đồ của nàng, lại nói: “Tuổi còn nhỏ, cũng không biết nàng là nhất thời hứng khởi hay là thực sự giác ngộ, là tốt là xấu, còn phải xem ý của người nhà nàng.”

Nàng đồng thời thân kiêm hai chức bộ đầu và ngỗ tác, nếu muốn làm việc, ít nhất phải đối mặt, giao tiếp với những thi thể, hiện trường vụ án máu me ngoài sức tưởng tượng, làm thị vệ bên người nàng, tất nhiên cũng không thể chạy được.

Lần trước Bạch Ninh cũng từng tự đề cử mình, nhưng đến cuối cùng, không phải chỉ có thể dừng lại ở bên ngoài hiện trường vụ án và thi thể sao?

Bàng Mục gật gật đầu, bỗng nhiên cười nói: “Nói không chừng lại qua một thời gian nữa, sẽ càng thêm có nữ hài tử mộ danh đến đây, không chừng dưới trướng nàng lại tập hợp được một đội quân nữ tử.”

Nói vậy, Yến Kiêu cũng cười theo.

Sau khi thánh chỉ tứ hôn được truyền ra, rất nhiều người quen biết hay không đều tới chúc mừng, cuộc sống cũng bởi vậy mà bận rộn hơn rất nhiều, khiến hai người họ nhận thức được một chuyện chưa từng có: A, thật sự là phải sinh hoạt cùng nhau.

Tuy khó tránh khỏi mệt mỏi, nhưng cảm giác cũng không xấu.

“Đúng rồi,” nói đến việc này, Yến Kiêu nhớ đến một nốt đệm nhạc nhỏ, “Hôm kia ta ra cửa gặp phải Trương Dũng, hắn thế nhưng thái độ khác thường, gương mặt tươi cười đón chào, nói lời thập phần nịnh hót, làm cho ta không được tự tại, thiếu chút nữa cho rằng hắn có đồ mưu gây rối!”

Lại nói tiếp, nàng cùng hai người Trương Dũng, Lý Đào cũng không lui tới quá nhiều, chỉ là lúc mới bắt đầu ấn tượng thập phần không đẹp, hơn nữa quan niệm cũng không hợp nhau, thế cho nên muốn thân thiết cũng khó.

Sau đó, nàng vì một án của Phương Lê Tuệ mà bôn ba khắp nơi, vội đến mức chân không chạm đất, thậm chí đến thời gian thân cận với Bàng Mục cũng không có, cũng không rảnh phản ứng cái gì mà “không hợp đồng sự”.

Hiện giờ nghĩ lại, hình như nàng đã hồi lâu chưa nói chuyện với hai người kia, cho nên hôm kia Trương Dũng đột nhiên từ phía sau bức tường nhảy ra, làm nàng sợ tới mức nàng suýt nữa phản xạ có điều kiện, định dùng cầm nã thủ (đấu vật) học từ Bạch Ninh ……

Nàng một bên nói một bên khoa tay múa chân, bắt chước biểu hiện ngày đó của Trương ngỗ tác giống như đúc, khiến Bàng Mục cười ha ha.

“Bất quá sau đó, ta lại suy nghĩ cẩn thận,” Yến Kiêu bĩu môi, “Có vẻ là muốn lấy lòng ta, thật khó cho hắn co được dãn được như vậy.”

Không lâu trước kia, người nọ còn ở cùng một chỗ với Lý Đào châm ngòi sau lưng, có ý đồ cô lập, xa lánh mình. Ai ngờ lúc này mới chưa qua bao lâu, lại chủ động lấy lòng rồi?

Nên nói là hắn mặt dày, hay là năng lực thích ứng năng mạnh mẽ?

“Hắn người kia, bản lĩnh là có, nhưng lại không có lòng dạ rộng lớn,” Bàng Mục nhíu mày nói, “Không dám ủy thác trọng trách cho hắn, nhưng xử lý mấy vụ án nhỏ hàng ngày cũng coi như thuận buồm xuôi gió.”

“Chính là như vậy.” Yến Kiêu gật đầu tán đồng.

Kỳ thật muốn nói tiếp, trong cuộc sống còn rất nhiều người hơn cả như thế này, khuyết điểm lớn không có, nhưng khuyết điểm nhỏ lại có không ít, nếu thực sự muốn đếm, rồi lại phát hiện hơi có vẻ xoi mói.

Thôi, cũng coi như mỗi người có cách sống đi.

Vừa lúc bây giờ nàng trực thuộc Hình Bộ, án tử nhỏ bình thường ngược lại không cần tùy tiện nhúng tay, bằng không khó tránh khỏi ngại dùng dao mổ trâu để gϊếŧ gà, chính cần phải có người đứng đầu quản lý.

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua từng ngày, trừ bỏ án xương thai phụ vô danh vẫn chưa có tin tức, còn lại là bình yên hiếm thấy.

Ngày mùng 6 tháng 6, Yến Kiêu và Bàng Mục chính thức đính hôn, quá trình thực hiện hôn lễ xem như hoàn thành hơn phân nửa. Từ nay về sau, hai người liền có thể coi là phu thê tương xứng: Tuy rằng chưa lập gia đình.

Ngày hôm sau, mọi người vốn định thúc giục hai người bọn họ đi ra ngoài chơi, đừng ở trước mắt mọi người dính lấy nhau, nhưng lại đều không tự chủ nghĩ đến vụ án xương thai phụ đến bây giờ vẫn không tìm được manh mối, nên đều đồng thời ngậm miệng.

Nhưng mà sự thật chứng minh, cái gì nên đến thì cũng sẽ đến.

Sáng sớm ngày mùng 8 tháng 6, trời mưa bụi, đem hoa cỏ cây cối trong viện cọ rửa thành kiều nộn ướŧ áŧ, sau đó lòng tràn đầy vui mừng của Yến Kiêu vì sự xuất hiện của Lâm Bình mà vỡ vụn.

Không biết vì cái gì, trong lòng nàng lại có cảm giác nhẹ nhõm quỷ dị:

Đã lâu như vậy, rốt cuộc cái gì đến vẫn đến.

Đối với ánh mắt khiển trách của mọi người, hiện giờ Lâm Bình đã có thể thản nhiên đối mặt, mặt không đổi sắc nói về vụ án:

Phía tây Tuấn Ninh phủ có một huyện nhỏ gọi là Vân Phú, cũng không sản nghiệp đặc sắc, kinh tế không tính là quá giàu có, các bá tánh chuyên tâm làm nghề nông, cũng an cư lạc nghiệp.

Ai ngờ ngày buổi sáng hôm qua, có thôn dân đột nhiên phát hiện lão Hình tú tài cùng bạn già chết thảm trong nhà, máu chảy thành sông, nhất thời khiến cho toàn huyện oanh động.

“Vương tri huyện kia hơn 60 tuổi,” Lâm Bình tốc độ ngữ khí nhanh chóng, “Mười một năm qua cũng chưa từng xảy ra án mạng, hiện giờ chỉ mong có thể mau chóng cáo lão hồi hương, đột nhiên một lần đã chết hai người, lại là thân mang công danh, thật sự là sợ đến mức chân tay luống cuống. Hắn lại không có kinh nghiệm về án gϊếŧ người, chuyện đến trước mắt mới phát hiện ngỗ tác thủ hạ cũng không có cách nào đảm đương một mình một phía, bây giờ vụ án đã truyền khắp huyện thành, các bá tánh hoảng sợ không chịu nổi một ngày, hắn sợ không có cách nào khống chế, liền lập tức báo lại đây.”

Tiểu huyện thành xưa nay thái bình không có việc gì, đột nhiên gặp phải loại sự tình này, từ trên xuống dưới đều bị đả kích trí mạng, cũng không trách lão tri huyện hoảng sợ.

“Tình huống khái quát của hiện trường như thế nào?” Yến Kiêu hỏi, “Nha dịch đến báo án đâu?”

Lâm Bình biểu tình có chút phức tạp, giống như rối rắm không biết nên dùng từ gì để miêu tả, do dự nửa ngày mới trả lời: “Trước mắt chỉ biết hiện trường vô cùng thảm thiết, nha dịch vừa rồi đến báo tin nôn vào sư tử đá trước cửa nha môn chúng ta, cũng không biết hiện tại có thể đến đây không.”

“……” Yến Kiêu nhất thời đối mặt với im lặng, đột nhiên hướng sương phòng bên ngoài hô, “A Miêu, thu thập đồ vật đi theo ta!”

Tiểu nha đầu A Miêu này có chút liều mạng như Tam Lang*, mỗi ngày đều liều mạng học đến đêm khuya, tiến bộ rất nhanh, hiện giờ trừ bỏ khiếm khuyết không có kinh nghiệm thực tiễn, đã đủ tư cách làm thực tập sinh rất có trình độ.

*: Thạch Tú, ngoại hiệu Biện Mệnh Tam Lang, là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy hử. Ông là một trong 36 Thiên Cương Tinh của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc.

A Miêu nhanh chóng đáp lại, thuần thục thu dọn, “Sư phụ, chúng ta đi luôn sao?”

Yến Kiêu tính toán đơn giản, Vân Phú huyện cách nơi này ít nhất hai trăm dặm, tuy là ra roi thúc ngựa cũng phải mất cả ngày, nhân mệnh quan thiên*, chậm trễ không được.

*: nghĩa là sinh mệnh con người có liên quan tới trời.

“Hiện tại đi luôn.”

Ai ngờ vừa ra khỏi cửa, đã gặp phải Hứa Thiến, tiểu cô nương vừa thấy thái độ này của bọn họ này, nháy mắt hiểu rõ, ngữ khí dồn dập hỏi: “Yến tỷ tỷ, không, Yến đại nhân, ta, ta có thể đi cùng các ngươi không?”

Mấy ngày hôm trước Hứa tướng quân đưa thư, hiển nhiên đối với sự chuyển biến lớn như vậy của tiểu muội trong khoảng thời gian ngắn khiếp sợ không thôi, lại nói chỉ cần không vi phạm thiên địa lương tâm, mặc kệ nàng muốn làm cái gì đều tốt. Trải qua thời gian dài, càng thập phần thành khẩn đối với Yến Kiêu và Bàng Mục, cùng cảm tạ về việc sau này có khả năng tiếp tục chiếu cố nàng.

Yến Kiêu nhìn nàng một cái thật sâu, “Ra bên ngoài, hết thảy phải nghe ta chỉ huy, ta không bảo ngươi nói, thì không được nói.”

Người trẻ tuổi có quyết tâm là chuyện tốt, nhưng vấn đề mấu chốt nằm ở chỗ, bọn họ có năng lực thừa nhận thực tế khác xa với mộng tưởng hay không?

Thay vì tránh né, chi bằng trực tiếp luyện tập với đao thật kiếm thật một lần, là tốt là xấu, nháy mắt nhưng rõ ràng.

Hứa Thiến chưa bao giờ thấy Yến Kiêu nghiêm túc như vậy, đột nhiên có cảm giác đang đối diện với một người khác, đầu tiên là sửng sốt, chợt dùng sức gật gật đầu, “Được.”

Đoàn người hấp tấp ra cửa, Bàng Mục đã chờ sẵn ở cửa, “Ta đi với nàng?”

Có một nha dịch trẻ tuổi ngồi xổm bên chân hắn, ánh mắt dại ra, một ngụm lại một ngụm uống nước. Công phục trên người hắn hiển nhiên không phải của Tuấn Ninh phủ nha, hẳn là hài tử xui xẻo đến báo tin nhưng vừa mở miệng ra lại nôn mửa.

Yến Kiêu nỗ lực dịch chuyển tầm mắt từ trên người hắn ra chỗ khác, nói với Bàng Mục: “Chàng tốt xấu cũng là tri phủ một nơi, nếu chuyện gì cũng tự thân xuất mã, trong nha môn không phải sẽ rối loạn sao? Lại nói, bọn người Vương tri huyện cũng chờ ở bên đấy, có chuyện gì ta sẽ phân phó bọn họ đi làm. Còn có tiểu Lục, tiểu Bát đi theo, nếu có việc ta dùng bồ câu gửi tin cho chàng!”

Nói đến đây, bồ câu của tiểu Lục đúng là càng nuôi càng béo……

Bàng Mục xác thật cũng đi không được, suy nghĩ một chút, vẫn không yên tâm, lại sai thêm hai thị vệ cùng nha dịch đi theo nàng, “Vạn sự cẩn thận.”

Yến Kiêu xoay người lên ngựa, mới đi ra ngoài hai bước, nhưng sau đó lại quay ngựa lại, khom lưng hôn một cái thật mạnh lên mặt Bàng Mục, lúc này mới khí phách hăng hái kẹp bụng ngựa, “Đi!”

Đại bạch mã đã nẩy nở vui sướng ngửa đầu hí dài một tiếng, cong thân, các cơ nháy mắt hoạt  động, hất móng, lắc lắc cái bờm rồi xông ra ngoài.

Nha dịch bên ngoài cùng bá tánh đi ngang qua thấy thế, đầu tiên là cười ái muội, sau đó lại bị bộ dáng uy phong tiêu sái của Yến Kiêu làm kinh sợ, sôi nổi hò hét.

Bàng Mục ôm nửa mặt bị hôn của mình nhìn ra xa nửa ngày, thật lâu không chịu trở về, thân hình cao lớn cường tráng có vài phần bị vứt bỏ, hiu quạnh và cô đơn.

Tề Viễn làm bộ làm tịch thở dài, cũng đi theo nhìn một hồi, lên tiếng an ủi nói: “Bóng người đã nhìn không thấy, đại nhân, chúng ta về đi.”

Thấy Bàng Mục không có động tĩnh, rất có tư thế hóa thành hòn vọng thê, Tề Viễn nhấp miệng, nói lời khuyên nhủ từ tận đáy lòng: “Đại nhân, đừng khổ sở nữa, cuộc sống về sau sẽ có rất nhiều ngày như vậy!”

Bàng Mục cuối cùng cũng có phản ứng: “Cuộc sống ngày sau của ngươi cũng sẽ có rất nhiều ngày bị đánh, có tin hay không?”

Trên đường đi đến huyện Vân Phú, Yến Kiêu còn tranh thủ hỏi nha dịch đến báo tin về tình huống hiện trường án mạng.

Nha dịch kia nhìn cũng không khác tuổi Lâm Bình lắm, khuôn mặt trắng bệch, thấy nàng hỏi như vậy, mặt hết trắng lại xanh, thần sắc phong phú, sau đó vừa mở miệng: “Nôn ~~”

Hài tử đáng thương cả đời này chưa từng thấy qua hiện trường vụ án, hoàn toàn không thể so sánh với năng lực của con chim lợn Lâm Bình (con chim báo tang).

Yến Kiêu cuống quít trốn tránh bãi nôn: “……”

Được thôi, đã biết rõ là cái trình độ gì rồi.