Đại Học Yêu Quái

Đại Học Yêu Quái - Chương 27




Ở khu đồ chơi có rất nhiều người lớn dắt theo trẻ con, ngay khi mới vào siêu thị Eaton tóc vàng đã được mọi người chú ý, giờ vào tới chỗ các bạn nhỏ và cha mẹ tập trung, thoáng cái lóe sáng thành mặt trời nhỏ, ở siêu thị này hiếm khi bắt gặp được trẻ nhỏ phương Tây, bởi vì khách hàng ở đây đa phần đều là người dân sống trong khu vực, ít có người nước ngoài.

Diệp Tiếu vừa chọn xong rồng nhồi bông, hai người mẹ trẻ liền bế con mình tới.

“Ui chao, từ xa đã thấy ánh vàng rực rỡ, nhìn gần lại càng xinh đẹp, ai chà, đẹp quá, cháu mấy tuổi rồi?” Một người mẹ trẻ thả con mình vào xe đẩy, cúi người hỏi Eaton.

Hai mắt cô lóe sáng, vô cùng hứng thú với vẻ ngoài xinh đẹp hiếm có của Eaton, “Cháu biết nói tiếng Trung không?” Bà mẹ trẻ cười tủm tỉm ngẩng đầu hỏi Diệp Tiếu.

“Nói được.” Diệp Tiếu cũng cười tủm tỉm gật đầu, làm người ta cảm giác cậu cứ như một người ba ngốc.

“…” Eaton sững người, hắn không biết nên nói mình mấy tuổi thì hợp, tuy hắn không hiểu rõ nhân giới, cơ mà nhân loại sống lâu nhất cũng chỉ khoảng trăm năm, dáng vẻ hiện tại của hắn giờ trông giống độ nhiêu tuổi nhỉ? Chắc không thể nói tuổi thật đâu ha, nhất định sẽ không có ai tin.

“Đúng rồi, thầy cũng không biết em bao nhiêu tuổi, nào, Eaton, nói cho cô ấy biết em bao nhiêu tuổi đi?” Diệp Tiếu đùa, nghe người khác hỏi, Diệp Tiếu mới phát hiện, cậu cũng không biết tuổi Eaton.

Eaton hơi cuống rồi đấy, hắn thiệt không biết phải trả lời thế nào!

Đột nhiên, Eaton thấy một bé trai khóe mạnh kháu khỉnh đang ngồi trong xe đẩy bên cạnh, trông hơi lớn hơn hắn một chút, thế là đầu hắn lóe sáng đứng lên vẫy vẫy tay với bé trai hàng xóm, mềm mềm hỏi, “Cậu nhiêu tuổi rồi?”

Bé trai này chỉ mới gặp các bạn cùng tuổi trong nhà trẻ, đã bao giờ được thấy đứa nhỏ nào có diện mạo xuất chúng như Eaton đâu, được tiểu đồng bọn xinh đẹp chủ động hỏi han, quả đúng là làm nhóc tim nở như pháo hoa!

“Năm nay mình bốn tuổi rồi! Biết đếm rồi đó! Còn biết nói tiếng Anh nữa!” Ai kia trả lời đến là vang dội.

“Năm nay cháu ba tuổi.” Eaton quay đầu nói với bà mẹ trẻ.

“Nói tiếng Trung cũng rất tốt!” Đứa nhỏ dễ nhìn như Eaton thực sự rất hiếm thấy, thậm chí những đứa bé trong quảng cáo cũng không đẹp bằng hắn, cho nên ngày càng nhiều người tới vây xem.

“Ô, chẳng phải là Tiếu Tiếu sao, sao cháu lại tự đến siêu thị vậy?” Một người phụ nữ trung niên nhận ra Diệp Tiếu.

Tại khu dân cư này, Diệp Tiếu có thể coi như một người nổi tiếng.

Một là vì nhà cậu rất giàu, ở khu này, căn nhà của cậu vô cùng bắt mắt, đây là khu ở gần trung tâm, không phải khu vực biệt thự, thế nhưng nhà cậu lại là một căn biệt thự to sụ riêng biệt! Dòm qua cửa nhà cậu có thể thấy một cái sân bự chảng, còn đỗ rất nhiều xe! Cổng nhà có bảo vệ, bên trong có rất nhiều người giúp việc! Cho nên những người sống lâu ở khu này hầu hết đều từng gặp Diệp Tiếu, năm Diệp Tiếu tổ chức sinh nhật hai mươi tuổi, có người còn được mời tới dự tiệc.

Hai là vì Diệp Trạch, Diệp Trạch là ngôi sao nổi tiếng, năm Diệp Tiếu sinh nhật hai mươi tuổi, sự xuất hiện của Diệp Trạch đã khiến mọi người chấn động, dù người có tiền quen một hai ngôi sao cũng là chuyện bình thường, thế nhưng ngôi sao này lại có tên giống hệt người anh đã mất của Diệp Tiếu, vậy nên rất lâu sau mọi người vẫn còn bàn tán chuyện này.

Nguyên nhân cuối cùng có hơi tà ma quỷ quái, cũng là trọng điểm mà người dân sống ở đây bàn tán —- người thân của Diệp Tiếu đã mất hết, không còn một ai.

Nếu là một lão già nghèo túng, nói không có người thân thì cũng không quá kì lạ, nhưng gia cảnh Diệp Tiếu như vậy lại mất hết người thân, thực sự rất kì lạ! Lúc trước khi anh Diệp Tiếu mất đã gây xôn xao không nhỏ, hồi đó Diệp Tiếu mới học sơ trung, cậu thậm chí còn không tìm được một người thân thích làm người giám hộ, cuối cùng phải nhờ thầy giáo, quả thực khiến người ta xót xa.

Nhà giàu như vậy, thế nhưng chỉ có một đứa nhỏ, nói một cách khó nghe, nếu Diệp Tiếu mất, khoản tiền kếch xù sẽ không có người thừa kế.

Cũng chính vì nhà Diệp Tiếu rất giàu, cho nên người phụ nữ trung niên mới thấy kì quái vì cậu tự mình đến siêu thị, không phải đây là chuyện của người giúp việc nhà cậu sao.

“Cháu chào dì Phương.” Diệp Tiếu cũng nhận ra đối phương, người phụ nữ này sống rất gần nhà cậu, “Cháu mới tan tầm, thuận tiện đến siêu thị mua sắm.”

“Tan tầm? Cháu làm gì vậy?”

Diệp Tiếu cười tủm tỉm, “Cháu làm giáo viên ở trường khuyết tật cách đây hai con phố, hôm nay mới đi làm ngày thứ hai.” Giờ cậu đã dễ dàng nói cụm từ ‘trường khuyết tật’ ra khỏi miệng, dù sao đã nói với nhiều người như thế rồi, về sau cứ nói quách thế cho xong.

“…” Đối phương trợn mắt há hốc mồm, đầu thằng nhỏ này có vấn đề à, điều kiện gia đình như vậy mà còn đi làm giáo viên?! Lại còn là giáo viên trường khuyết tật!

Kẻ có tiền đúng là tùy hứng!!!!

Nếu nhà mình mà giàu như thế, chắc chắn sẽ mở công ty hay cửa hàng gì đó, còn làm thầy giáo? Thật đúng là không hiểu nổi suy nghĩ của kẻ có tiền….

Tuy nhiên đây là lựa chọn của người ta, bà cũng không nói được gì, người phụ nữ trung niên trò chuyện với cậu đôi câu, đùa đùa Eaton một lúc rồi bế cháu mình đi, thế là tối về lại có đề tài tán dóc với nhóm bạn bài rồi.

Trong khi Diệp Tiếu nói chuyện phiếm với người khác, Eaton đã bị ‘khinh bạc’ vô số lần, tóc vàng hết bị sờ lại bị mó, tay phì hết bị nhéo lại bị xoa, mặt hết bị thơm lại bị hôn….

Trong sạch của tui đều bị vấy bẩn hết cả rồi!

Quả thực không thể tệ hơn!

Sự ‘bị làm nhục’ cực kì bi thảm này cuối cùng cũng kết thúc trong tay một cô bé đang bi bô tập nói.

Đối phương là một bé con hơn một tuổi còn chưa biết nói, bé thấy Eaton đẹp đẹp xinh xinh, thế là đứng trong giỏ xe liều mạng thò tay về phía Eaton, túm lấy mái tóc quăn quăn vàng óng của Eaton, trẻ con không biết nặng nhẹ, thấy thích là kéo như điên, làm Eaton đau rơm rớm nước mắt.

Dưới tiếng kêu gào thảm thiết của Eaton, Diệp Tiếu rốt cuộc cũng giúp hắn thoát khỏi vòng vây, không thể nói rõ lý lẽ với trẻ con, tốt nhất là nên chuồn đi thôi.

“Có đau không?” Diệp Tiếu đau lòng xoa đầu Eaton, “Đều là lỗi của thầy, không để ý đến em.”

“Không đau.” Bởi vì trong xe nhét rồng nhồi bông, mà Eaton lại còn hơi béo, cho nên hắn xoay người có chút gian nan, vất vả lắm hắn mới xoay người mặt đối mặt được với Diệp Tiếu, miệng toàn lời ngon tiếng ngọt nói, “Tiếu Tiếu giúp em xoa xoa sẽ không đau nữa, Tiếu Tiếu tốt thật là tốt!”

Diệp Tiếu nghe xong cười ha ha, cậu cúi xuống hôn lên đỉnh đầu Eaton một cái, “Ngoan lắm!” Eaton nói đến là nghiêm túc, trong mắt Diệp Tiếu lại chỉ là lời của con nít, làm cậu cảm thấy thú vị vui vui mà thôi.

Đầu tiên Eaton không được vui lắm, Tiếu Tiếu của hắn không cảm nhận được nhiệt thành chân tình của hắn gì cả, cơ mà sau đấy Diệp Tiếu lại thơm hắn một cái, cho nên giận dỗi của hắn đều bay mất tiêu.

Đúng đó, chúng tui chính là ân ái vậy đó!