Chẳng tân sinh viên nào dám vi phạm nội quy trường học nữa, có vài người thử lấy điện thoại ra liên lạc với thế giới bên ngoài, nhưng ai nấy cũng đều hoảng sợ bỏ điện thoại xuống, ôm đầu đầy bất lực.
Ở đây không có sóng điện thoại.
Một tân sinh viên khác lấy hết dũng cảm đi hỏi, nhưng chỉ đổi lại được một cái nhìn đầy thương hại, “Sau khi mọi người điểm danh xong sẽ biết, nếu sợ thì hãy nhớ kỹ một chuyện, không được vi phạm quy định.”
Trên giấy báo nhập học viết không được đến sớm, cũng không được đến muộn hay vắng mặt.
Những tân sinh viên không dám đến muộn hay vắng mặt chỉ có thể kinh hồn bạt vía rời khỏi khách sạn này, đến trường Đại học cách đó 200 mét để hoàn thành điểm danh.
Lâm Dị theo nhóm người đi được một đoạn thì quay đầu nhìn lại.
Bề ngoài khách sạn không khác mấy so với những nhà nghỉ bình thường trong thành phố, là một căn hộ hai tầng cũ kĩ.
Khách sạn không có biển hiệu nhưng có một bảng thông báo được dựng trước cửa: Nếu không phải sinh viên, giảng viên hay nhân viên trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên, xin miễn tiếp.
So với sắc mặt tái nhợt của tân sinh viên thì các đàn anh, đàn chị dường như đã quá quen với cái chết.
Thay vì gọi cảnh sát, họ lại bỏ thi thể vào túi đựng xác một cách bài bản.
Lâm Dị liếc thoáng qua, có chừng sáu, bảy túi đựng xác, trong khách sạn vẫn còn thi thể đang được đưa ra.
Có bao nhiêu túi đựng xác thì có bấy nhiêu người chết đêm qua.
Đàn anh thích giao tiếp khom chân ngồi xổm trước mấy cái túi đựng thi thể, miệng vẫn ngậm điếu thuốc, hình như nghiện thuốc hơi nặng, không phải ai mở túi đựng xác ra, trông thấy tử trạng kinh khủng của thi thể mà vẫn nhớ phải phẩy tàn thuốc xuống đất.
“Hết chưa?” Tần Châu hỏi.
“Hết rồi, tất cả đều ở đây.” Người nào đó bên cạnh đáp, tuy rằng đã quen với việc có người chết, nhưng vẫn không đành lòng nhìn thẳng túi đựng thi thể.
“Bảy.” Tần Châu kéo khoá túi đựng xác lên, giọng không chút cảm xúc hỏi, “Năm nay có nhiều tân sinh viên không nghe lời thật.”
Bỗng dưng, Tần Châu nhớ ra gì đó, bèn hỏi: “Thằng nhóc ba gai hôm qua tôi kêu mấy cậu dẫn về đâu rồi?”
Vừa nói vừa liếc mắt nhìn mấy cái túi đựng xác: “Trong này hả?”
“Vẫn còn sống.” Người trả lời thoáng nhớ lại, “Cậu ta ngoan lắm, lúc đi theo bọn em không hề hỏi đang đi đâu, bảo cậu ta ở đây một đêm cũng phối hợp không nhiều lời.
So với mấy tân sinh viên om sòm khác thì cậu ta khá im lặng, không giống một tên ba gai.”
Tần Châu nhìn hắn: “Cậu cảm thấy những người chửi rủa ầm ĩ rằng chúng ta bị điên là bình thường, hay như cậu ta mới là bình thường?”
Người trả lời bỗng chốc câm nín.
Tần Châu đứng thẳng dậy: “Trong vali của cậu ta toàn là dao rựa.”
“Hả?”
“Cậu tưởng tôi bảo cậu đe dọa dẫn cậu ta đến đồn cảnh sát là nói giỡn sao?” Tần Châu tiếp tục, “Chắc chắn cậu ta có chuẩn bị mà đến, cậu ta biết rõ tình huống ở đây.”
Người bên cạnh chửi “đệt” một câu, “Sao cậu ta biết được? Mới đọc nội quy trường thôi mà đã đoán ra được ư?”
“Nếu cậu nhận được kiểu nội quy trường học như thế thì cậu có tin không? Cho dù tin thật chăng nữa, thì đáng ra cậu ta nên đến trường sau khi trời sáng mới phải.” Tần Châu nói.
Người bên cạnh cảm thấy lời Tần Châu rất thuyết phục, nên lại càng kinh hãi hơn: “Không, không phải chứ.
Sao lại có người biết trước khi điểm danh được?”
Tần Châu không trả lời được, dập tắt điếu thuốc rồi bảo: “Trông chừng cẩn thận.”
–
Lâm Dị đã tới cổng trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên, cậu ngẩng đầu nhìn cánh cổng.
Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên miễn cưỡng có thể xếp vào “những ngôi trường lâu đời nhất”, xét cho cùng thì mấy tòa nhà ở đây thoạt nhìn đã tồn tại cả trăm năm, thoạt trông như hình ảnh thu nhỏ của phong cách kiến trúc thời Dân Quốc.
Nhưng những tân sinh viên không có lòng dạ để đánh giá ngôi trường này, ai nấy cũng đều gục đầu xuống.
Có một số tân sinh viên rạng sáng 29 mới đến trường, tất cả đều có chung một biểu cảm, họ không ngừng dụi mắt, vẻ mặt ngơ ngác không tin nổi.
Xem ra họ không hề đăng ký vào trường này, ai cũng tưởng giấy báo nhập học gửi đến là trò đùa ác ý.
Họ đều khởi hành đến các trường Đại học bình thường, ngờ đâu bị cuốn tới đây.
Lâm Dị thấy những tân sinh viên này đang dò hỏi tình hình từ những người khác nên vội vàng né sang một bên, cứ sợ bị túm lại.
Những màn hỏi đáp kỳ quặc vang lên bên tai cậu.
“Bạn ơi, làm phiền bạn chút nhé, cho tôi hỏi bạn biết chuyện gì đang xảy ra không? Đích đến của tôi rõ ràng đâu phải nơi này.”
“Tôi cũng không rõ lắm, nhưng tốt nhất cậu nên tuân thủ nội quy, nếu không thì sẽ… sẽ…”
“Sẽ gì?”
“Sẽ chết.”
Quy trình điểm danh của ngôi trường này cũng rất khác, vừa qua cổng là đã thấy những điểm đăng ký được dựng sẵn trên đường, điểm đăng ký không nhiều, chỉ có hai chỗ.
Một bên chịu trách nhiệm giải quyết những tân sinh viên mang theo giấy báo nhập học.
Bên còn lại thì giải quyết những ai bỏ quên giấy báo nhập học ở nhà, dường như chỗ này được chuẩn bị cho những tân sinh viên đang bối rối không hiểu gì kia.
Lâm Dị đi đến điểm đăng ký đầu tiên, hàng xếp rất dài, nhưng tốc độ xử lý rất nhanh.
Chưa đầy một chốc, Lâm Dị đã có mặt ở nhóm đầu, cậu thấy tân sinh viên đằng trước chỉ cần nộp giấy báo trúng tuyển cho người phụ trách rồi đóng tiền là được.
“Thầy ơi.” Tân sinh viên đứng trước Lâm Dị run rẩy hỏi: “Rốt… rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy thầy?”
“Nhìn bên kia đi.” Người phụ trách chỉ về phía xa xa, “Bên đó là hội sinh viên và câu lạc bộ.
Điểm danh xong thì cầm biên lai qua chỗ hội sinh viên để chọn chuyên ngành và ký túc xá, muốn biết chuyện gì đang xảy ra thì cứ hỏi họ.”
Nói xong bèn đưa biên lai cho tân sinh viên đó, rồi nhìn Lâm Dị: “Người tiếp theo.”
Lâm Dị bước lên phía trước, nhìn bầu vẽ bầu* đưa giấy báo trúng tuyển và thẻ ngân hàng cho người phụ trách.
Người phụ trách cầm thẻ của cậu quẹt một phát trên máy POS, sau đó xuất biên lai rồi trả nó cùng ngân phiếu** và thẻ ngân hàng lại cho cậu.
* Nhìn bầu vẽ bầu: bắt chước theo
** Ngân phiếu là phiếu có ghi số tiền nhất định dùng làm căn cứ nhận tiền tại ngân hàng hoặc nhận tiền gửi qua bưu điện, đó là một dạng phiếu dùng thay thế tiền mặt.
Lâm Dị vốn không vướng mắc bất kì vấn đề nào, bởi vì tân sinh viên đứng trước cậu ban nãy đã hỏi hết những câu cậu định hỏi rồi.
Nào ngờ lúc thấy ngân phiếu và biên lai, cậu lại nhịn không nổi.
“Thầy ơi.” Lâm Dị nói, “Không… không có ai tài trợ* cho trường mình à?”
* Nghĩa gốc của từ này kiểu là quan tâm, để ý, mà mình thấy ý của Dị như kiểu thu học phí cao vì không có tài trợ, nên mình sẽ để từ đó.
Người phụ trách an ủi: “Chỉ cần mọi người tuân thủ nội quy trường, nghe theo sự quản lý của hội sinh viên, thì vẫn có tỉ lệ sống sót cao.”