Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Hoàng Tử Lại Bỏ Trốn Nữa Rồi

Chương 27: Ép cung kiểu lạ đời




Chương 27: Ép cung kiểu lạ đời

Đến khi hộp gỗ được đưa đến tay Nguyên Vũ Tranh, khi hộp gỗ được mở ra thì mùi thuốc ngay lập tức ùa ra ngoài rất gắt mũi.

Nguyên Vũ Tranh lục lọi trong lấy ra một lọ thuốc nhỏ, hắn mở nắp lọ thuốc đổ ra một viên thuốc màu đen sau đó vẫy vẫy tay ra hiệu mang tên tù binh kia đến đây.

Cấm quân ngay lập tức lôi tên cao thủ lục lâm kia đến trước mặt Nguyên Vũ Tranh.

“Ngươi biết thứ này là gì không?” Nguyên Vũ Tranh chỉ chỉ viên thuốc trong tay rồi hỏi tên cao thủ.

Tên Cao thủ Lục Lâm chỉ biết lắc đầu, hắn là người luyện võ thì biết thuốc thang cái vẹo gì mà hỏi.

“Ừm có vẻ như ngươi không biết y thuật nhỉ, vậy thì để ta nói cho ngươi nghe, loại thuốc này kỳ diệu lắm, nó làm cho người hít phải có cảm giác phê pha như chưa từng được phê vậy, những tên trước kia sau khi uống thứ này vào thì có cảm giác rất khó tả, bọn hắn giống như muốn nói hết những gì thầm kín trong tim ra với người khác, có tên còn tự nhận mình là dâm nhân hay trộm đồ lót phụ nữ, có tên thì tự nhận mình là bán nam bán nữ, thật sự mà nói ta cũng rất sốc, đến nỗi cả ngày hôm đó ta không ăn nổi bốn bát cơm.”

“Có tên còn thông dâm cùng vợ của cấp dưới ta, thế là hắn lỡ khai cả nơi ở của vợ con hắn, kết cục cả nhà bốn n·gười c·hết sạch vì bị báo thù, vì vậy ta cũng nghĩ mình sẽ rút kinh nghiệm từ lần trước, vậy nên ngươi nghĩ xem mình có nên hít thử một hơi không? Ta cũng rất phân vân đó.” Nguyên Vũ Tranh nhìn viên thuốc vừa buồn bã vừa nói, nhưng giọng nói của hắn lại mang cho người nghe một cảm xúc khó tả, có người còn nghi ngại nhìn đồng bọn của mình.



Hoang mang~ Hoang mang~

Thấy tên cao thủ Lục Lâm này kín miệng quá Nguyên Vũ Tranh đành lòng làm thật, hắn cũng không có sở thích biến thái là t·ra t·ấn người khác để lấy khẩu cung.

“Cầm đầu hắn ngước lên cho ta, để hôm nay bổn hoàng tử xe thử tên này có bao nhiêu bí mật, nếu như có ích thì đến nhà hắn thăm hỏi thử xem!” Nguyên Vũ Tranh cũng chả phải là người kiên nhẫn trong vụ này, hắn hiện tại cũng muốn đi ngủ sớm để tốt cho sức khỏe, tốt cho da dẻ.

“Tuân mệnh!”

Nguyên Vũ Tranh đưa viên thuốc lại gần mũi hắn sau đó bóp nát, hắn cũng chả cần phải bịt mũi làm gì bởi vì hắn ra ngoài lúc nào cũng mang bịt mặt, cho nên tên này có giở trò thì cũng chả làm được gì hắn.

Khi viên thuốc vừa được hắn bóp nát thì chân phải hắn cũng theo đó mà vươn lên đạp vào bụng tên Cao thủ Lục Lâm một cái, tên này sửa nín thở để khỏi hít phải, nhưng vì bị Nguyên Vũ Tranh dứt cho một đá nên theo quán tính hắn hít một hơi vì đau đớn, nhưng khi hắn nhận ra thì đã quá muộn, mình đã hít một hơi còn dài hơn cả con sông Đà.

Loại thuốc này của hắn được bào chế từ một chút Nấm thức thần phơi khô xoay nhuyễn, trộn cùng với cần xa, cùng một ch·út t·huốc mê, tác dụng là tạo ảo giác cực mạnh cho người hít phải, thứ này cùng loại với thứ mà hắn đã dùng cùng với Diêu Phiêu Phiêu, nhưng cái của Diêu Phiêu Phiêu thì chỉ có một chút thành phần từ Nấm thức thần mà đa số thì là thuốc mê, nhưng nếu hít phải cũng có thể rơi vào ảo giác mấy phút.



Nhưng không như tên Cao thủ Lục Lâm này hít phải một hơi sâu như thế thì không biết đến bao giờ sẽ tỉnh lại.

(*) Nấm thức thần: Nấm thức thần, hay còn gọi nấm thần kỳ, nấm ma thuật, nấm Psilocybe là loài nấm thuộc họ Họ nấm Cortinariaceae mọc khá phổ biến tại nhiều nơi trên thế giới như Bắc Mỹ, Mexico, Nam Mỹ, Bán đảo Scandinavia và vài vùng tại châu Á. Loài nấm này khi ăn vào có thể gây ảo giác vì độc tính trong nó. Aka loại nấm bào chế ma tóe, chống chỉ định bào chế dưới mọi hình thức, để tránh phải nhận đôi lắc bạc trong truyền thuyết.

(*) Sà Cân: Sà cân hay còn được gọi là Cần sa, tên tiếng Anh là marijuana/cannabis, là một loại chất tác động đến thần kinh từ cây Cannabis. Nó có thể được sử dụng cho mục đích y tế, hoặc làm c·hất k·ích t·hích gây ảo giác.

Nguyên Vũ Tranh cũng chả quan tâm, hắn chỉ dòm biểu cảm của tên Cao thủ Lục Lâm này mà thôi, khi thấy tên này đã đủ phê pha thì hắn đưa tay đến trước mặt rồi nói gì vào tai tên cao thủ, kế đó cũng giống như lúc giao thủ cùng Diêu Phiêu Phiêu vậy, hắn đưa tay búng một phát.

Tách!

Ánh mắt tên Cao thủ Lục Lâm lúc này trở nên mơ hồ giống như trúng bùa vậy, miệng còn liên tục lẩm nhẩm.

“Là ai thuê ngươi đến á·m s·át ta?” Nguyên Vũ Tranh mở miệng vừa hỏi vừa ngáp một tiếng dài.



Tên Cao thủ lục lâm lúc này cũng mở miệng trả lời: “Trương…Viễn….Thanh….”

Nguyên Vũ Tranh lúc này quay đầu sang nói với Uông Đô Đô còn không quên nhấn mạnh hai từ: “Đi “Đón Khách” đi Uông huynh, đừng để người ta đứng ngoài đó lạnh lắm.”

Uông Đô Đô gật đầu, sau đó dùng khinh công bay mất, một lát sau thì từng t·iếng n·ổ vang trời truyền đến, cấm quân đứng xoay quanh Nguyên Vũ Tranh cũng hơi kinh hãi, bọn hắn cũng không biết Uông bảo tiêu cùng địch nhân mạnh đến cỡ nào mà có thể gây ra động tĩnh lớn đến như vậy.

Trong lúc bọn hắn lơ là thì Nguyên Vũ Tranh hầu như đã tra hỏi xong, tài liệu hắn ghi chép được từ miệng tên Cao thủ Lục Lâm hầu như đã phủ kín một trang giấy.

Tra hỏi xong, Nguyên Vũ Tranh đứng dậy vác hộp thuốc đi, hắn còn quay đầu nói với mấy tên cấm quân đang ngồi xem chăm chú, tuy không hiểu Nguyên Vũ Tranh vừa làm gì nhưng bọn hắn cảm thấy chiêu này rất lợi hại có thể sử dụng để ép cung phạm nhân nguy hiểm, có người còn chuẩn bị tinh thần để đứng dậy xin cách tử Nguyên Vũ Tranh nhưng bị tên khác kéo lại.

“Xử lý tên này đi, mấy cái xác kia cũng xử lý nốt, nhớ là làm cho đàn hoàn tránh gây ra d·ịch b·ệnh, còn có ai rảnh thì qua kia giúp Uông bảo tiêu đi, ai đem được một cái xác địch về ta trọng thưởng trăm lạng bạc, xác tông sư thì ngàn lượng cùng một dinh thự.” Nguyên Vũ Tranh vừa ngáp vừa cầm hộp thuốc đi.

Cách đó mấy trăm mét Uông Đô Đô đang cùng với một tên Tông sư khác đánh nhau long trời lở đất, tên này cũng ngang cơ với tên lúc trước, nhưng vì có đồng bọn nên mới đánh ngang cơ cùng với Uông Đô Đô, mà đám cấm quân nghe theo lời mời giá của Nguyên Vũ Tranh lập tức nổi máu chiến lên, lao nhanh như điên về chiến trường khốc liệt bên chỗ Uông Đô Đô, ai mà chả muốn ngàn lạng bạc một cái dinh thự cơ chứ, ai chả muốn vợ con cha mẹ già mình được sống sung túc, không lo cảnh thiếu miếng cơm cuối đời.

Còn Nguyên Vũ Tranh thì nằm trong xe ngựa đánh một giấc, hắn đương nhiên chả còn sợ cái mẹ gì mà tập kích nữa cả, bởi vì cấm quân sẽ có một đêm không ngủ, mà không ngủ thì tinh thần cảnh giác chiến đấu sẽ cao hơn bao giờ hết.

Thế là đúng như thật hắn ngủ một mạch đến sáng, chỉ vỏn vẹn mấy tiếng mà có đến ba bốn đoàn khách đến thăm, tổng cộng có hơn mấy chục tên cao thủ c·hết tại trận, một tên Tông sư gà mờ bị Uông Đô Đô bẻ cổ tại chỗ, hai tên may mắn chạy thoát, nhưng cái chú ý ở đây là một mình Uông Đô Đô có thể đánh liên tiếp ba tông sư mà có thể g·iết một trong ba người, kỷ lục này có thể làm kh·iếp sợ biết bao nhiêu thiên tài tuyệt thế.

Còn đám cấm quân tuy không g·iết được Tông sư nhưng cũng g·iết được kha khá lục lâm cao thủ, t·hương v·ong thì cũng có nhưng cũng nằm trong phạm vi mấy người yếu kém, còn cấm quân cao tay được đào tạo kỹ thì chỉ b·ị t·hương nhẹ, nhưng vì Nguyên Vũ Tranh cũng có lòng cho nên hắn cũng gửi một ít trợ cấp về cho gia đình có cấm quân t·ử t·rận.