Chương 24: Lên đường
Khi cảm thấy đã đủ chắc chắn, thì hắn bắt đầu dán mấy tờ giấy lên trên tấm bản gỗ, hắn vừa dán vừa ghi chú lên trên, mỗi một tờ giấy đều có những ký hiệu khác nhau nhằm kiểm tra mối lắp giữa các chi tiết.
Hắn vào phòng cũng không nghĩ ngơi hay ăn uống gì mà tiếp tục nghiên cứu Tàng Bảo Hạp, hắn muốn nội trong đêm nay phải hoàn thành hết, để sáng ngày mai chuyển nó đến lò rèn đúc v·ũ k·hí của riêng hắn.
Tàng Bảo Hạp lúc này hắn cũng bắt đầu tháo nó ra, từng chi tiết được hắn sắp xếp cực kỳ chỉnh chu thứ tự, đương nhiên là vì món bảo vật này cực kỳ phức tạp cho nên không thể tự tiện ném linh kiện bừa bãi.
Trong lúc tháo rời hắn cũng để ý đến nhiều thứ ghi nhớ hoàn toàn nó vào trong não.
Khi đã hoàn toàn tháo Tàng Bảo Hạp ra thành các chi tiết nhỏ, món bảo bối này là tập hợp của hơn một ngàn chi tiết lớn nhỏ khác nhau, trong đó còn có mấy viên đá quý màu tím hồi chiều hắn thấy bên trong.
Hắn lúc này đứng ở một góc phòng nhìn linh kiện được sắp xếp chỉnh chu có hàng có lối trên sàn, sau đó nhìn cái tấm bản lúc này đã hoàn toàn bị giấy bao phủ, bên trên mặt giấy là mô tả chi tiết từng loại từng loại linh kiện một, cách tháo lắp ra sao.
Khi thấy đã không còn gì để nghiên cứu nữa thì hắn bắt đầu lắp Tàng Bảo Hạp lại trở về như cũ, nhưng khi hắn chuẩn b·ị b·ắt đầu lắp thì ánh sáng bên ngoài đột nhiên chiếu qua cửa sổ.
“Đã sáng rồi sao, vậy thì phải tức tốc lắp lại mới được, trưa nay phải xuất phát đi Nam Hạ rồi chuyện không thể lỡ dở được.” Hắn là một người khá là cầu toàn về thời gian, mọi thứ đều phải đúng giờ đúng thời điểm, vì thời gian của hắn là vàng là bạc không thể lãng phí, vì kiếp trước lịch trình của hắn đều phải chính xác đến từng phút từng giây, cho nên bây giờ cũng vậy.
Thế là hắn bắt đầu công cuộc lắp Tàng Bảo Hạp lại như cũ, lắp lại còn khó khăn hơn lúc tháo ra, nhưng xét về thời gian thì nhanh hơn hẳn vì không cần phải vừa làm vừa ghi chép, dù sao quá trình lắp thì chỉ cần làm ngược lại với khi tháo là được.
Mặt trời bên ngoài vừa mới ló dạng mà khi hắn hoàn thành nó đã lên gần đến đỉnh đầu, bên ngoài phòng Uông Đô Đô cũng đã đến đón hắn, trong tay còn cầm theo một xấp giấy.
“Thiếu chủ, đã đến lúc xuất phát.” Tiếng của Uông Đô Đô từ ngoài vang vào trong phòng hắn.
Nguyên Vũ Tranh lúc này đang ngồi thẫn thờ trên giường nhìn Tàng Bảo Hạp tựa vào tấm bảng gỗ, khi nghe tiếng Uông Đô Đô hắn mới giật mình tỉnh lại, vội vàng đưa hai tay xoa xoa mắt.
“Được, ngươi thông báo cho cấm quân chuẩn bị ngựa mười phút nữa xuất phát.” Nguyên Vũ Tranh nặng nề đứng dậy, mặc dù đối với hắn mà nói thức đêm một hôm cũng không quá mệt nhưng vừa thức vừa nghiên cứu Tàng Bảo Hạp thì thực sự quá là mệt.
“Vâng.” Uông Đô Đô lập tức lui ra ngoài.
Còn Nguyên Vũ Tranh thì đi vào phòng tắm làm một pha để lấy lại tinh thần, tiếp theo thì lên xe ngựa và ngủ thôi, đơn giản.
Tắm xong hắn không vội vàng xuất phát mà đi lấy thêm một chút v·ũ k·hí, đương nhiên là chuẩn bị hàng nóng để phòng thân, dù sao thì đoản kiếm của hắn cũng để lại chỗ Diêu Phiêu Phiêu rồi, ngân châm hôm bữa cũng đã dùng hết vì vậy cần một vài món để phòng thân.
Hắn xuống tầng hầm lấy thêm một khẩu Ak47, còn về đạn thì hắn lấy theo cả hộp phòng trường hợp thiếu, khi đã chuẩn bị xong thì hắn mới lên đường, v·ũ k·hí được hắn bọc vải đen rất cẩn thận cho nên không người nào có thể biết nó là thứ gì, mà cho dù có nhìn thấy cũng chưa chắc đã nhận ra nó là cái gì, còn Tàng Bảo Hạp hắn cũng sai người đem trả cho Vương Hi Nghi.
Khi hắn đi ra khỏi rừng trúc thì bên ngoài đã có xe ngựa đợi sẵn, hắn là hoàng tử duy nhất bị Hoàng Đế mà cụ thể hơn là cha hắn dời nhà vào cung, mấy đệ đệ thì bị tống ra ngoài lập phủ riêng của mình.
Xe ngựa lúc này cũng đã sẵn sàng, hắn vừa ra thì cấm quân cũng sốc lại tinh thần.
Uông Đô Đô là người cầm ngựa cho hắn nên rất ít khi phải lo lắng về an nguy, mà hắn ở kiếp trước mỗi lần ra khỏi nhà đều có một đám vệ sĩ đi theo, xe cũng phải là loại xe chống đạn chống cháy, một lần đi cũng phải ba đến bốn chiếc, vì chỉ cần sơ hở một chút là có thể lên bảng điểm số ngay.
Nguyên Vũ Tranh bước lên bậc thang chui vào trong xe ngựa, Uông Đô Đô lập tức ra hiệu cho cấm quân bắt đầu di chuyển.
Ở bên trong xe ngựa đã chuẩn bị một cái bàn bên trên đặt một xấp giấy, chủ yếu là công văn bên Nam Hạ mà Hoàng Đế chuyển cho hắn, cha con rất hợp ý cho nên việc chia sẻ công chuyện rất thường xuyên xảy ra.
Đại khái là do Nguyên Vũ Thắng cũng bận rộn cho nên bớt được cái nào thì hay cái đó.
Nguyên Vũ Tranh ngồi trong xe ngựa vừa ăn vừa xem công văn, mấy thứ trong này cũng chỉ là chuyện lặt vặt không đáng để hắn làm, vậy nên chỉ cần giao cho cấp dưới là có thể giải quyết nhanh chóng, mà việc của hắn bây giờ là phải giải quyết tên đứng sau vụ châu chấu kia.
“Để xem kẻ đứng phía sau tên thị lang kia là tên nào mà dám làm thế trên đất thiên tử như vậy.” Hắn nghiêng người nằm trên đệm nhắm mắt tĩnh tâm, miệng lẩm nhẩm.
Hắn cũng không biết mình th·iếp đi từ lúc nào mà khi hắn tỉnh lại thì trời cũng đã tối, cấm quân bên ngoài cũng đã hạ trại bên ngoài ngoại ô, xung quanh hắn là mấy trăm xe chở lương thực.
Nguyên Vũ Tranh lúc này cũng ưỡn người.
“Ưm…thế này mới có sức sống chứ.”
Ọc~ ọc~
Bụng hắn lúc này cũng réo lên.
“Cũng đến lúc kiếm một chút gì đó để lót dạ rồi.” Hắn xoa xoa chiếc bụng đang b·iểu t·ình nồng nhiệt.
Vừa mới ra khỏi xe ngựa thì mùi đồ ăn lập tức xộc thẳng vào mũi hắn, một chiếc bụng đang khao khát protein lúc này càng réo thêm nữa.
Hắn cũng chả quan tâm là đồ ăn của mình hay là binh lính, hắn ngồi xuống bên cạnh một cấm quân đang ngồi húp cháo, ăn bánh bột mì, đương nhiên hắn cũng tự lấy một cái bát múc một bát cháo rồi tự xử.
Cấm quân ngồi bên cạnh đang ăn thì thấy một bóng đen đi đến ngồi bên cạnh hắn, ban đầu cũng không biết là ai nhưng sau một hai phút thì vội vàng bỏ bát cháo xuống cúi đầu với Nguyên Vũ Tranh chào một tiếng, giống hệt như đang chào với cấp trên.
“Dương Thiên bái kiến Đại Hoàng Tử.”
Hắn chỉ thấy Nguyên Vũ Tranh phất phất tay.
Là người được đào tạo thì hắn cũng hiểu Nguyên Vũ Tranh đang ra hiệu cho hắn cứ tự nhiên không cần quan tâm đến mình.
Ăn xong thì Nguyên Vũ Tranh lại bên cạnh một gốc cây gần đó ngồi xuống, Uông Đô Đô lúc này đột nhiên xuất hiện, đi chậm lại bên cạnh hắn.
Còn Nguyên Vũ Tranh thì không quan tâm mấy, vì hắn trước nay vẫn ít nói như vậy, vì thế mà nhiều người đồn rằng mỗi chữ của hắn nói ra đều đáng giá ngàn vàng.
Mà đại khái thì trong triều có cho tiền thì chả tên quan lại nào dám bỏ tiền ra mua chữ của Nguyên Vũ Tranh cả, ai cũng muốn Nguyên Vũ Tranh càng im lặng càng tốt, càng dân ít tấu chương càng tốt, vì chả có tên nào muốn về quên nuôi thêm cá và trồng thêm rau cả.
Bầu trời đêm cứ như vậy xoay vòng, mặt trăng lúc này cũng từ từ chuyển dịch, màn đêm vô tận từ từ kết thúc bằng ánh sáng bình minh đang dần ló dạng từ rạng đông.
Nguyên Vũ Tranh lúc này cũng dần tỉnh lại, việc hắn làm đầu tiên là ưỡn người cho giãn xương giãn cốt sau đó kiếm nước rửa mặt đánh răng, rồi ăn sáng.
Trong lúc hắn ăn sáng thì từ bên trong cấm quân một nam tử lạ mặt đi đến nói nhỏ gì vào trong tai hắn.
“Hử?” Nguyên Vũ Tranh nghe xong liền lấy khăn lau tay, sau đó vỗ lấy vai cấm quân kia.
“Ngươi cứ bình tĩnh, chuyện hay còn ở đằng sau chớ vội vã, chỉ là mấy tên thảo khấu muốn chặn đường kiếm chác một chút lương thực mà thôi, cái chúng ta muốn là đám phía sau mấy tên thảo khấu kia cơ.”
Cấm vệ quân vừa nói cho hắn cái gì đó là người do hắn cài vào, người này từng là lính trinh sát trong q·uân đ·ội, cũng vì lý do đặc thù mà bị cấp trên cho cáo lão về quê, sang năm sau thì được Nguyên Vũ Tranh gọi trở lại quân ngũ sau đó đào tạo lại một lần nữa rồi tống cổ vào cấm quân.
Lần này đi hắn cử rất nhiều lính trinh sát ra ngoài, vì trên đoạn đường này vì có sự xuất hiện của hắn cho nên sẽ có không ít đại thần trong triều ra tay diệt trừ hắn, dù sao thì có c·hết thì cũng có thể đổ lỗi do thảo khấu, mà triều đình có biết bao nhiêu đại thần ai mà biết là tên nào ra tay.
Cộng thêm tên đứng sau chuyện ở Nam Hạ nữa, vì thế cho nên chuyến đi này cực kỳ nguy hiểm cho hắn.
Nhưng không sao, chuyện càng nguy hiểm hắn càng muốn xía mũi vào, không phải là do hắn không s·ợ c·hết, mà là hắn đang kiếm chuyện thú vị để xả cơn buồn chán vì không được phiêu lưu võ lâm.
Ăn xong đoàn tiếp tế lương thực cho Nam Hạ tiếp tục lên đường, Nguyên Vũ Tranh cũng về lại xe ngựa của mình, đoàn xe tiếp tục di chuyển.
Ban ngày đi đường không có gì ngăn cản cho nên tốc độ di chuyển rất nhanh, chả mấy chốc đã ra khỏi phạm vi mà cẩm quân quản hạch, đến đêm xuống thì đoàn người lại cắm trại gần một chân núi, Nguyên Vũ Tranh vẫn như hôm trước tìm đại một chỗ nào đó ngồi xuống ăn miếng cháo gặm một tí bánh kẹp rau ngâm.
Hắn cũng chả phải là dạng người đua đòi đồ ăn sang trọng gì, chỉ cần có đồ ăn là thứ gì hắn cũng có thể bỏ vào miệng, đến thịt rắn ếch nhái hắn còn ăn được thì mấy thứ như cháo với rau ngân chả là cái thá gì cả.
Hắn ăn xong thì kiếm đại một chỗ nào đó nằm xuống, Uông Đô Đô cũng đi lại canh gác cho hắn.
Nhưng đêm nay cũng đúng như hắn dự đoán, vừa ra khỏi phạm vi cấm quân quản hạch thì lại có khách tìm đến.
Khoảng tầm một hai giờ sáng thì có mười mấy bóng đen từ trong rừng cây dần dần tiếp cận đoàn xe, Nguyên Vũ Tranh cùng với Uông Đô Đô cũng đồng loạt mở mắt.
“Một tông sư, mười ba tên cao thủ..” Uông Đô Đô lên tiếng.
Nguyên Vũ Tranh cũng gật đầu.