Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Quyển 4 - Chương 17




Tiết trời hôm nay quả thực rất đẹp, trời trong veo nắng ấm áp. Từ sáng sớm, ánh mặt trời đã chiếu tới tận cửa sổ của đại điện và kéo dài tới tận trưa. Tối hôm trước, việc Hách Liên Ngự Thuấn giúp băng bó vết thương cứ mãi luẩn quẩn trong đầu Sở Lăng Thường. Đến hôm sau, Sở Lăng Thường mới biết thì ra trong lúc nàng thiếp đi đã được hắn bón thuốc cho nên đầu gối cũng không còn cảm giác đau đớn, cũng không chảy máu nữa. Miệng vết thương đã se lại, căn bệnh phong hàn cũng đã khá lên rất nhiều. Xem ra chuyện này có liên quan rất lớn tới việc Hách Liên Ngự Thuấn đêm đó tự tay sắc thuốc.

Sáng sớm, quản gia Tân Trát đã tỉ mỉ đưa rất nhiều đồ tới, đồng thời còn mang tới loại trà xanh thượng hạng. Đãi ngộ như vậy quả thực không giống với tù chiến tranh chút nào. Sau khi hỏi rõ ràng thì Tân Trát mới ấp úng nói là trà này do vương gia căn dặn ông ta đích thân mang tới, nguyên nhân thì là bởi vương gia muốn tới đây uống trà.

Không khó tưởng tượng ra vẻ mặt Tân Trát khi nghe Hách Liên Ngự Thuấn dặn dò chuyện như vậy. Từ thần thái của ông ta lúc đưa trà tới Cấm lâu thì có thể thấy ông ta nể sợ vương gia tới chừng nào.

Nhưng xem chừng thì những lời căn dặn của Hách Liên Ngự Thuấn lại khiến Tân Trát nảy sinh thêm không ít hiểu lầm.

Bởi vì ban ngày khá ấm áp nên Sở Lăng Thường cùng Nam Hoa công chúa đem bàn trà chuyển qua hoa viên. Bốn tên thị vệ làm nhiệm vụ tuần tra tại khu này dường như bị sắc trắng tinh khôi của y phục trên người Sở Lăng Thường hấp dẫn nên luôn tò mò nhìn qua phía nàng, còn lén bàn luận vài câu. Nàng không cần nghe cũng hiểu được bọn họ đang bàn luận chuyện gì.

Bọn họ chắc chắn đang nghi ngờ vương gia cao quý của mình và nàng có quan hệ đoạn tụ.

Cho đến khi nha hoàn của Nam Hoa công chúa thở hổn hển chạy tới hậu lâu thì bốn tên thị vệ mới vội vàng trở lại công việc tuần tra của mình.

“Xuân Mai, ngươi nói từ từ thôi. Sao lại như vậy?” Nam Hoa công chúa nghe mà không hiểu ra sao. Cái gì mà Tả hiền vương bị nhốt vào đại lao chứ?

Xuân Mai vẫn đang thở hào hển sau một hồi chạy vội, khẽ đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi mới lên tiếng, “Vừa rồi có người tới báo cho quản gia Tân Trát, nói Tả hiền vương ở giữa triều đình công khai phản kháng quyết định của Thiền Vu. Thiền Vu giận giữ đem Tả hiền vương giam vào đại lao. Quận chúa Ổ Giai biết được chuyện này liền làm loạn lên, cô ta đang dẫn theo quản gia cùng thị vệ tới nơi này. Cô ta nói vương gia lần này gặp chuyện không may, công chúa không tránh khỏi có liên quan. Công chúa chính là chủ mưu còn Hoàn dư là đồng loã. Cô ta nói hai người đều tới từ Hán cung, từ sớm đã có ý định mưu hại vương gia.”

Nam Hoa công chúa nghe xong đầu tiên cảm thấy sửng sốt, sau đó nét mặt liền chuyển sang đăm chiêu, “Thật vô lý mà! Quận chúa Ổ Giai sao có thể đem mấy chuyện đó đổ lên đầu ta chứ? Vương gia phải vào đại lao thì có quan hệ gì đến ta và Hoàn dư? Đây đúng là cố tình gán tội cho người mà!” Nói xong, Nam Hoa quay đầu nhìn về phía Sở Lăng Thường đang chuẩn bị đặt chén trà xuống, “Lăng Thường, chuyện này cũng không biết là thực hay giả, nói không chừng là quận chúa Ổ Giai lấy cớ mà thôi. Cho tới nay, cô ta đều thấy tôi và cô không vừa mắt.”

Thản nhiên thưởng thức hương vị thơm ngát của chén trà một hồi, Sở Lăng Thường mới ngẩng đầu nhìn qua phía Nam Hoa. Nàng không nói gì, chỉ đứng dậy vươn tay hái lấy mấy chồi non mới nhú rồi đặt trong lòng bàn tay. Khi tay nàng buông lỏng ra, mấy chồi non kia rơi xuống mặt bàn đá tạo thành một đồ hình kỳ quái.

“Lăng Thường, cô đang làm gì vậy?” Nam Hoa cảm thấy khó hiểu, nhìn chằm chằm chỗ lá non trước mặt hồi lâu mà không hiểu ra sao.

Đuôi lông mày của Sở Lăng Thường hơi xẹt qua một chút nghi hoặc, tính toán một hồi rồi than nhẹ một tiếng, sau đó mới ngồi xuống. “Xuân Mai nói không sai đâu. Quận chúa Ổ Giai cũng không phải đang kiếm cớ. Hôm nay Hách Liên Ngự Thuấn quả thực có ứng kiếp lao ngục.”

Mới vừa rồi, Sở Lăng Thường cũng hoài nghi liệu chuyện này là thật hay giả. Dù sao hắn cũng là Tả hiền vương, nắm trong tay phần lớn binh quyền. Thiền Vu sao có thể nói giam là giam ngay hắn được? Nếu Thiền Vu là vì truy cứu chuyện chiến bại, thì Hách Liên Ngự Thuấn đã phải chịu sự xử trí của quân pháp từ lâu, hoàn toàn không cần chờ tới lúc này.

Vì thế, nàng mới không kìm lòng được mà gieo một quẻ, xem quẻ xong rồi thì nơi sâu thẳm con tim không khỏi run lên khe khẽ vì không ngờ tới đây lại là sự thực.

“Gì cơ?” Nam Hoa công chúa cũng bị chấn động, “Vương gia bị giam vào đại lao, vậy cả phủ này không phải cũng sẽ gặp chuyện hay sao? Lăng Thường, nếu quả thực như vậy, cô phải trốn ngay mới kịp.”

Nghe những lời này, tận đáy lòng Sở Lăng Thường không khỏi nổi lên chút chua xót. Chạy trốn sao? Nàng nở nụ cười khổ, rồi lại nhìn đến vẻ mặt của Nam Hoa thì không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Nam Hoa nghe nói Hách Liên Ngự Thuấn bị giam vào đại lao mà không hề tỏ ra khẩn trương chút nào. Cô ấy thực sự là không để tâm hay bởi trong lòng đã có người khác?

“Không, tôi không định rời khỏi nơi này!” Nghĩ một chút, Sở Lăng Thường thản nhiên đáp lại rồi ngẩng đầu lên, “Xuân Mai, quận chúa Ổ Giai đang tới đây sao?”

“Vâng! Sở Hoàn dư, phải làm sao bây giờ! Lần này cô ta không chỉ định sỉ nhục công chúa thôi đâu…” Xuân Mai đã cuống lên đến sắp phát khóc, “Đúng là nha đầu xấu xa mà, mới là đứa nhỏ mười mấy tuổi đầu đã mang tâm địa độc ác như vậy!”

Nam Hoa công chúa đưa tay vỗ nhẹ bàn tay Xuân Mai như muốn an ủi nhưng có thể nhìn ra trong mắt cô đang hiện rõ sự khẩn trương.

“Yên tâm đi, tôi sẽ không để cô có chuyện gì đâu.” Sở Lăng Thường kéo lấy tay Nam Hoa, vẻ mặt vẫn bình lặng như trước.

Từ khi quận chúa Ổ Giai náo loạn một hồi ở dược phòng thì đến giờ Cấm lâu cũng không có chuyện gì ồn ào. Hôm nay có thể đem theo quản gia cùng thị vệ tới cả đây, xem ra nỗi uất ức dồn nén từ hôm ở dược phòng đã được cô ta gom cả lại.

Rất nhanh chóng, từ phía ngoài khu vực hoa viên vang lên tiếng bước chân dồn dập càng lúc càng tiến lại gần. Chim chóc trên cành dường như cũng cảm nhận được sát khí đằng đằng đó nên sợ hãi đập cánh bay tán loạn.

Một bóng dáng với y phục xanh biếc nhanh chóng vụt vào trong hoa viên, sau đó là quản gia, nha hoàn cùng mười mấy tên thị vệ. Xuân Mai sợ hãi trừng lớn hai mắt nhưng vẫn nóng lòng bảo vệ chủ nhân. Chỉ nghe “roạt” một tiếng, Xuân Mai đã đứng chắn trước mặt Nam Hoa công chúa, bộ dáng hệt như gà mẹ đang che chở cho gà con, toàn thân toát lên vẻ cảnh giác cao độ.

Sắc mặt Nam Hoa công chúa đột nhiên trở nên trắng bệch.

Chỉ có mình Sở Lăng Thường vẫn bình tĩnh tự nhiên nâng chén trà lên, nhẹ nhàng tao nhã uống một ngụm, ánh mắt cực kỳ thản nhiên nhìn lướt qua phía Ổ Giai đang nổi giận đùng đùng.

Người tới quả nhiên không có chút ý tốt nào!

“Nam Hoa, ngươi cút ra đây cho bản quận chúa!” Ổ Giai còn chưa tới gần đã lớn tiếng mắng nhiếc. Tân Trát ở đằng sau cô ta thì mang khuôn mặt đầy vẻ khó xử, muốn lên tiếng ngăn cản nhưng lại không dám.

Bọn nha hoàn của Ổ Giai chạy theo tới nơi này thì mang theo bộ mặt như đang xem kịch vui. Xem ra chỉ có những chuyện kiểu như vậy mới khiến bọn họ cảm thấy cuộc sống này có chút màu sắc.

Bị khí thế của Ổ Giai doạ cho sợ, Xuân Mai vẫn cố mở miệng bảo vệ chủ nhân nhưng giọng nói đã tràn ngập sự run rẩy.

“Quận….quận chúa, cô không được vô lễ với công chúa của tôi. Chẳng lẽ cô không coi Đại Hán ra gì nữa sao?”

“Bản quận chúa không cần biết ngươi Đại Hán hay không Đại Hán gì hết. Cút ngay!” So với dáng vẻ của Xuân Mai, Ổ Giai trông cao lớn hơn nhiều, cô ta đưa một tay đẩy Xuân Mai ra khiến nha đầu này lảo đảo một hồi, trụ không vững rồi té ngã.

“Xem ngươi vô dụng như vậy, còn muốn bảo vệ công chúa của mình hay sao?”

Khuôn mặt Ổ Giai tràn ngập vẻ châm chọc nhìn chằm chằm Xuân Mai. Xuân Mai thẹn quá hoá giận, vừa muốn đứng dậy lại bị bọn nha hoàn của Ổ Giai rất nhanh chóng kiềm chặt hai bên người. Người Hung Nô so với người Trung Nguyên thì thân thể khoẻ mạnh hơn rất nhiều. Điều này thì chỉ cần nhìn đám nha hoàn cũng đủ biết.