Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Quyển 3 - Chương 33




Sở Lăng Thường thấy rốt cục thái hậu cũng nói ra mục đích của mật chiếu, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo hiện rõ sự thông hiểu, “Thái hậu, mỗi người đều có số mệnh, cho dù có chuyện xấu cũng có cơ chuyển biến, thay vì lo lắng chuyện sau này, chẳng bằng làm thật tốt những việc trước mắt đã.”

Thái hậu lại thở dài một tiếng, “Ai gia biết ngươi có thế nhìn thấu nhưng không thể nói ra, nhưng người mà ngươi xem vận mạng là con trai của ta, là hoàng thượng của Đại Hán. Ai gia không chỉ đơn giản là một người mẹ, mà còn là thái hậu của Đại Hán. Lăng Thường, ngươi có thể bảo vệ long thể của hoàng thượng được mười năm, vậy mười năm sau thì sao? Ngươi coi đây như yêu cầu hay mệnh lệnh cũng được, ai gia chỉ muốn biết chuyện của hoàng thượng mười năm sau mà thôi. Dù sao đây cũng là hoàng cung, bắt tay vào làm trước những việc quan trọng, phòng ngừa chu đáo cũng là chuyện đương nhiên.”

“Thái hậu….”

“Nói đi, vì hoàng thượng, vì Đại Hán, ai gia nhất định phải biết.” Đậu thái hậu lập tức ngắt lời nàng. Tuy biết rằng đây là việc không nên nhưng cho tới lúc này thì không thể không làm như vậy.”

Sở Lăng Thường có chút trầm tư. Ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào phản chiếu lên gương mặt nàng tản ra từng vầng sáng cực kỳ êm dịu, chỉ là hàng lông mày thanh tú hơi chau lại, một lúc sau mới bất đắc dĩ lên tiếng, “Thái hậu, kỳ môn học thực sự rất rộng lớn. Tuổi thọ của con người lấy chín mươi làm chuẩn, mỗi cung tính là mười năm, dùng Thiên Hướng cùng Tử Môn làm định số.”

“Nói vậy nghĩa là sao?” Thái hậu thấy nàng không có ý giấu diếm liền vội vàng hỏi tiếp.

Than nhẹ một tiếng, Sở Lăng Thường nhìn thẳng vào đôi mắt mang ý chất vấn của thái hạu, nhẹ nhàng giải thích, “Khi xem tuổi thọ của một người, trong kỳ môn thường lấy chín mươi tuổi làm chuẩn, mỗi một cung là mười năm, sau đó lại căn cứ vào sao vị trí của sao Thiên Hướng cùng vị trí của Tử Môn để xác định số năm tuổi thọ. Sao Thiên Hướng nếu đạt được vượng tướng cho thấy người đó không bị nguy hại, nếu gặp phải Hưu Tù thể hiện trong cuộc đời thường bệnh hoạn. Phương pháp bói toán thường là đem số tuổi đã qua trừ đi mấy năm, căn cứ phần còn lại xem thuộc cung nào để phán đoán. Sư phụ đã bốc quẻ cho hoàng thượng, trong quẻ đa số đều gặp phải tử môn cùng đại hung, lại căn cứ phương pháp này để tính toán, nếu đúng vậy thì hoàng thượng mười năm sau sẽ lại tiếp tục bị căn bệnh này hành hạ, cuối cùng không có thuốc trị được nên băng hà.”

“Cài gì? Mười năm sau?” Thái hậu kinh ngạc đứng bật dậy, cả người cũng hơi lảo đảo. Xuân Đào ở bên cạnh vội tiến lên đỡ, sắc mặt cũng cực kỳ khẩn trương.

Sở Lăng Thường vẫn lẳng lặng đứng đó, hệt như câu hồn sứ giả đến từ địa ngục, thông báo cho người ta biết tuổi thọ của mình rồi bình thản đứng ở một bên quan sát. Thực ra nàng không phải người máu lạnh, nhưng việc đã đến nước này thì cũng nên sớm hình thành thói quen. Nếu nàng không thể đặt bản thân mình ở ngoài mọi việc thì khi gặp chuyện nhất định sẽ bị quấn vào, hành hạ, cuối cùng cũng phát điên mất.

Đây cũng là lý do khiến nàng không muốn nói lộ ra nhiều. Phàm là con người đều có phần cảm tính, đương nhiên chỉ thích nghe lời hay, nhưng nhân sinh vô thường, sao có thể làm vừa lòng hết thảy? Nếu nàng nói ra tất cả, người nghe nhất định sẽ đau lòng muốn chết, chẳng thà không nói gì.

Mãi lâu sau thái hậu mới bình ổn lại tâm tình, nhưng bàn tay vẫn hơi run rẩy, khó nhọc bám lấy cạnh bàn trà, chậm rãi ngồi xuống. Không khó nhận ra bà đang cố gắng kìm nén tất cả bi thương vào lòng.

Đối với bà mà nói, sự tranh đấu trong cung đã chẳng là gì nữa, trong cung mỗi khi xảy ra chuyện lại bị thêm thắt này nọ đã chẳng còn là chuyện lạ. Có lẽ thứ bà muốn rất đơn giản, chính là hy vọng người thân của mình được khỏe mạnh bình an là tốt rồi.

“Thật sự không có cách nào sao?” Giọng nói run rẩy của Đậu thái hậu khẽ vang lên…

“Thái hậu, tuổi thọ của mỗi người gắn liền với vận mạng của họ, hết thảy đều do trời định. Nếu đã định sẽ xảy ra thì nhất định sẽ xảy ra, muốn tránh cũng không được, chỉ có thể giữ cho tinh thần được ổn định mà thôi. Hiện giờ, hoàng thượng phải đối mặt với chiến loạn bên trong, ngoại tộc xâm lược bên ngoài. Có lẽ hoàng thượng cũng đã biết được sau này cho nên đã bắt đầu chuẩn bị mọi chuyện rồi.” Nói như vậy, nhưng trong lòng Sở Lăng Thường không khỏi nổi lên một cảm giác bất an.

Đều nói số mạng là do trời định, vậy sư phụ giúp nàng sửa mệnh thì phải làm sao? Liệu có chuyện vì một câu nói hay hành động của người nào đó có thể làm vận mệnh hoàn toàn thay đổi. Hay là…vận mệnh vốn dĩ không hề thay đổi, cho dù là có chuyển biến cũng là việc đã sớm được an bài.

Vận mệnh giống như một bàn cờ khổng lồ mà con người giống như quân cờ trên đó, cho dù có đi thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn cờ đó.

Nàng bất giác cảm thấy mơ hồ, lần đầu tiên trong đời lại nảy sinh sự nghi ngờ đối với vận mệnh.

Sắc mặt Đậu thái hậu lúc này cực kỳ cô tịch, ánh mắt đầy khôn khéo thường ngày cũng lộ rõ vài phần bất đắc dĩ. Việc xem trước vận mệnh bà vốn không thực muốn tin tưởng, nhưng nếu những điều đó đều là sự thật thì phải làm sao?

Trong điện, không khí có chút nặng nề, u ám hệt như bầu trời trước khi cơn mưa lớn ập xuống, khiến người ta cảm thấy hít thở cũng khó khăn.

Một lúc lâu sau…

“Lăng Thường, tuy rằng ngươi còn ít tuổi, nhưng đối với thế cục hiện giờ đã có những phân tích cùng phán đoán cực kỳ chính xác. Vậy theo lời ngươi nói, Châu Á Phu lần này xuất binh sẽ không gặp phải vấn đề gì, đúng không?”

“Châu tướng quân là lão tướng của Đại Hán, nhiền lần chinh chiến sa trường đã có nhiều kinh nghiệm. Đậu tướng quân dũng mãnh thiện chiến đủ để cùng hỗ trợ. Nay binh mã của Ngô vương đã tiến gần biên giới, lại cùng ngoại tộc là Hung Nô, Đông Việt liên hợp thực hiện âm mưu bí mật, nếu không lập tức phát binh sẽ làm lỡ mất thời cơ.”

“Chu tướng quân cùng Đậu tướng quân ai gia có thể tin được, muốn bọn họ cùng nhau chống lại phản quân không phải việc khó, nhưng cho dù bọn họ có dũng mãnh cỡ nào cũng khó ngăn cản nổi sự xâm nhập của ngoại tộc. Bọn họ đã không thể lo nổi thì còn ai có thể đảm đương đây?” Thái hậu lại nhíu mày suy nghĩ.

Sở Lăng Thường liền lập tức đề nghị, “Thái hậu, còn một người có thể đảm đương được, đó chính là người được Hung Nô gọi là Phi tướng quân - Lý Quảng. Lý tướng quân cực kỳ có kinh nghiệm chống lại quân Hung Nô, nếu để ngài ấy phối hợp với Chu tướng quân, Lý tướng quân tuyệt đối như hổ thêm cánh.”

“Vậy còn việc điều phối binh mã? Phải biết rằng cơ sở của Đại Hán vẫn chưa vững chắc, trong thành Trường An cũng không có trọng binh canh giữ, lỡ như trúng phải kế điệu hổ ly sơn thì phải làm sao?”

“Chỉ cần điều một đội binh mã cho Lý tướng quân là được rồi! Hung Nô cùng Đông Việt mưu đồ bí mật với Ngô vương không phải là muốn liên hợp tấn công Trường An. Lăng Thường đã tính được thời cơ tác chiến tốt nhất, đến lúc đó, chỉ cần Châu tướng quân nghe theo sự điều phối của Lăng Thường bày trận giết định, không quá ba tháng chắc chắn sẽ khải hoàn trở về.”

“Được!” Ánh mắt Đậu thái hậu lóe lên đầy kiên định, “”Ai gia biết mình không nhìn lầm ngươi. Lăng Thường, ngươi tính toán thời cơ thích hợp là khi nào?”

“Sau giờ ngọ ngày mai lập tức điểm binh, tiến ra khỏi thành Trường An.” Nàng không chút do dự nói luôn.

Thái hậu khẽ gật đầu, lại nhìn nàng, “Lăng Thường, ngươi cũng biết lúc tác chiến, quân sư của Đại Hán chưa từng do nữ nhân đảm nhiệm, nay ai gia mạo hiểm giao sứ mệnh to lớn này cho ngươi, ngươi sẽ là nữ tử đầu tiên trong lịch sự thống lĩnh thiên quân vạn mã, được quyền điều phối các tướng lĩnh. Ngươi phải nhớ kỹ, trận chiến này chỉ có thể thắng, tuyệt đối….không thể bại.”

“Thái hậu xin yên tâm, Lăng Thường nguyện dốc hết toàn lực.” Sở Lăng Thường chỉ còn một con đường duy nhất để lựa chọn là cung kính khom người.

Chiến trường dù thế nào vẫn cứ là chiến trường. Dù thắng hay thua, nàng cũng sẽ trở thành cái đinh trong mắt mọi người trong cung. Nếu bại, người của Quỷ Cốc phái sẽ trở thành mục tiêu để mọi người chỉ trích, chẳng những khiến thanh danh của sư tổ bị hủy hoại, nói không chừng sẽ bỏ mạng tại Trường An. Còn nếu thắng, lúc đó sẽ bị coi là công cao át chủ, cũng sẽ bị coi thành mối họa lớn của hoàng thất.

Giờ này, nàng chỉ có thể cầu cho việc bình ổn chiến loạn bảy nước được nhanh chóng để có thể thuận lợi rời cung, không màng đến thế sự thì được rồi.