Đại Hiệp và Người Hâm Mộ

Chương 5




1.

Fan nhỏ đứng bên bờ, thất thần nhìn mặt sông.

Cậu ôm kiếm của Đại hiệp, trong mắt dâng lên một tầng sương.

Fan nhỏ nói với bản thân rằng không được khóc.

Nhưng cậu cảm thấy lời cầu nguyện của mình không có tác dụng gì cả.

Đại hiệp vì cứu người nên bị thương rồi.

Tuy Đại hiệp nói chỉ là vết xước nhỏ do quẹt phải cành cây mà thôi.

Nhưng Fan nhỏ nghĩ tới ước nguyện của mình lúc nãy, muốn Đại hiệp bình an yên ổn.

Cậu ôm chặt lấy kiếm.

Cậu nói: Không được khóc, mày phải mạnh mẽ lên, là do thành ý chưa đủ, nên nguyện vọng mới không thực hiện được.

2.

Đại hiệp trở lại bờ sông rồi.

Fan nhỏ vẫn đang ôm kiếm ngẩn người.

Đại hiệp đi tới, đưa tay lấy kiếm về.

Fan nhỏ ngây ngẩn nhìn hắn.

Đại hiệp hỏi: Sao vậy?

Fan nhỏ nói: Cho tôi xem vết thương của ngài đi.

Đại hiệp: Đó chưa tính là vết thương.

Nhưng Fan nhỏ vẫn kiên quyết muốn xem.

Đại hiệp hết cách, đưa tay ra cho cậu.

3.

Fan nhỏ không có can đảm nhìn vết thương.

Cậu ngóng nhìn Đại hiệp, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, đưa mình vào trong lòng Đại hiệp.

Fan nhỏ nói: Tôi chỉ ôm ngài một lúc thôi.

Fan nhỏ lại hơi muốn khóc rồi.

Cậu nghĩ, mình chẳng muốn thích ai cả, bởi vì thích thật là buồn quá. Nhưng mình muốn thích Đại hiệp, cho dù anh ấy làm mình buồn.

4.

Đại hiệp đang an ủi người khác.

Fan nhỏ đứng một bên nhìn, muốn đưa tay kéo kéo ống tay hắn.

Nhưng Đại hiệp bận mua kẹo hồ lô dỗ người ta, căn bản không chú ý tới động tác của cậu.

Fan nhỏ cảm thấy mình không nên hư như vậy.

Vì Đại hiệp quá lương thiện nên mới đối xử với người khác tốt như vậy, cậu không thể cảm thấy Đại hiệp như thế là không tốt được.

Cậu thích một Đại hiệp thiện lương như vậy.

Nhưng Fan nhỏ lại nghĩ, nếu Đại hiệp chỉ dịu dàng với mình mình như thế thì tốt biết bao.

Cậu ích kỉ quá rồi. Fan nhỏ cúi đầu rút tay lại.

Nhưng rồi cậu lại ngẩng đầu lên muốn nhìn.

Sau đó thì thấy người kia ném kẹo hồ lô trong tay đi, không thèm liếc mắt nhìn lại một cái.

Fan nhỏ nhìn xiên kẹo hồ lô kia, tim đập rất nhanh.

Vừa đau vừa buồn.

Cậu đuổi theo, ngồi xổm xuống nhặt xiên kẹo kia lên.

5.

Fan nhỏ lạc đường rồi.

Vì nhặt kẹo hồ lô, nên cậu lạc mất Đại hiệp.

Fan nhỏ nắm xiên kẹo dính bụi trong tay, đột nhiên cúi đầu dùng ống tay áo phủi phủi.

Cậu nói nhỏ: Đây là kẹo hồ lô Đại hiệp cho.

Cậu vừa lau kẹo, vừa rơi nước mắt.

Fan nhỏ nghĩ, mình đúng là đáng thất vọng.

Nhưng từ nhỏ đến giờ chưa có ai tốt với cậu như vậy cả.

Hồi nhỏ mẹ không quan tâm cậu, chỉ biết bảo cậu làm mọi việc cho tốt vào, đừng gây thêm phiền toái cho nhà.

Cha cũng mặc kệ cậu, chỉ lúc nào cần đến bạc mới chú ý tới cậu.

Chị gái anh trai trong nhà cũng chỉ biết chê bai cậu, cảm thấy cậu là gánh nặng trong nhà.

Vì vậy cậu rất cố gắng làm việc, hy vọng mọi người quan tâm đến cậu hơn.

Nhưng đến tận khi trưởng thành rồi, bọn họ cũng chưa từng nhớ tới ngày sinh nhật của cậu lấy một lần, cũng không có lời lẽ quan tâm nào cả.

Sau đó cậu gặp được Đại hiệp.

Đại hiệp dịu dàng nói chuyện với cậu, dẫn cậu đi mua xiêm áo đẹp đẽ.

Còn nói tên của anh ấy cho cậu, khiến cậu không còn thất vọng về nơi này nữa.

Nhưng Đại hiệp lại không nhớ ra cậu.

Cậu không trách Đại hiệp, chỉ tự trách bản thân chưa đủ hữu dụng, chưa thể khiến Đại hiệp nhớ tới cậu.

6.

Fan nhỏ cầm kẹo hồ lô đi tìm Đại hiệp.

Cậu đi qua rất nhiều rất nhiều người, lảo đảo đi trong đám đông.

Sau đó trước mắt cậu đột nhiên sáng lên.

Xuyên qua đám người, cậu thấy Đại hiệp rồi.

Đại hiệp đứng ở kia, dường như đang phát sáng.

7.

Đại hiệp cũng đang tìm cậu..

Fan nhỏ đi xuyên qua đám người chạy tới bên cạnh Đại hiệp, trong tay còn giơ xiên kẹo hồ lô kia.

Đại hiệp nhìn cậu, hỏi: Cậu vừa đi đâu thế?

Fan nhỏ nói: Tôi vô tình lạc đường.

Đại hiệp hỏi cậu: Vậy sao lại chạy loạn đi vậy?

Fan nhỏ hơi tủi thân, cậu nhìn Đại hiệp, nghiêm túc nói: Tôi không chạy loạn, tôi chỉ đi nhặt kẹo hồ lô thôi.

Đại hiệp hỏi: Cậu muốn ăn kẹo hồ lô?

Fan nhỏ nói: Không muốn.

Đại hiệp cười một tiếng, hắn hỏi: Vậy cậu nhặt kẹo làm gì?

Fan nhỏ nói: Đó là kẹo ngài cho, hắn ta không muốn thì tôi muốn.

8.

Fan nhỏ theo Đại hiệp về nhà.

Đại hiệp không nói gì, Fan nhỏ cũng không dám nói.

Hai người họ ngồi trong phòng, không ai lên tiếng.

Sau đó Fan nhỏ không nhịn nổi nữa.

Cậu nói: Đại hiệp à, ngài giận tôi sao?

Đại hiệp lắc đầu một cái.

Fan nhỏ hỏi: Vậy sao ngài không để ý tới tôi?

Đại hiệp hỏi ngược lại: Tôi không để ý cậu sao?

Fan nhỏ chỉ chỉ ngực mình.

Cậu nói: Trong này nói cho tôi biết, mỗi khi đau đều là vì ngài không để ý tới tôi.