Đại Hiệp Rất Nghèo

Đại Hiệp Rất Nghèo - Chương 96: Phần 3. Tiểu lừa đảo vô địch




Lần trước nói đến Đường Dĩ Tình bị Lệ Vân làm cho phải khóc, chạy mất, còn Lệ Vân vui vẻ muốn đi dịch dung.



Lấy tác phong của tiểu Lệ Vân mà nói, cậu bé cho tới bây giờ sẽ không bắn tên không đích.



Bởi vậy, sự chuẩn bị của cậu bé rất nhanh đã được nghiệm chứng.



"Vân Nhi." Một thị nữ nhìn dáng vẻ tiểu Lệ Vân trên người rách tung toé nhất thời có chút không đành lòng, "Vô Danh đại nhân muốn đệ tới gặp ông ấy."



"À!" Trước mặt người lớn, Lệ Vân lại khôi phục cái loại tác phong nhu thuận nghe lời này."Tỷ tỷ, đệ có cần đi thay quần áo hay không..." Lệ Vân dùng một bàn tay kéo kéo quần áo do chính cậu bé phá nát.



"Không cần." Thị nữ đau lòng xoa đầu Lệ Vân, có chút căm phẫn dâng trào — Vân Nhi đáng yêu như vậy biến thành cái dạng này, khẳng định là Đại tiểu thư bướng bỉnh kia gây nên! "Cứ như vậy trực tiếp đi gặp Vô Danh đại nhân là được rồi!"



"Vâng." Lệ Vân ngoan ngoãn đi theo thị nữ, trong lòng lại cười trộm gần chết.



Khi Lệ Vân đi đến đại đường, không chỉ có Đường Vô Danh ở đây, còn có rất nhiều Đường gia trưởng lão, còn Đường Dĩ Tình thì một mặt phẫn nộ đứng ở bên cạnh Đường Vô Danh, nhìn chằm chằm Lệ Vân.



Khi ánh mắt Lệ Vân chạm vào Đường Dĩ Tình, lập tức hoảng sợ né tránh phía sau thị nữ, đến ngay cả ánh mắt cũng trở nên sợ hãi, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt làn váy của thị nữ.



Cái dáng vẻ kia khiến tất cả mọi người đau lòng.



"Vậy nô tì cáo lui trước." Thị nữ khẽ phúc thân với Đường gia trưởng lão và Đường Vô Danh, đã phải cáo lui.



"Tỷ tỷ, đừng đi..." Lệ Vân cũng không có nới tay, nhìn thị nữ khẩn cầu, trong đôi mắt xinh đẹp chứa đầy nước mắt.



Thị nữ dừng bước chân một chút, xoa xoa đầu Lệ Vân, "Yên tâm, các trưởng lão sẽ không làm khó đệ ..."



"Không cần!" Lệ Vân quật cường không buông tay, nước mắt đảo quanh như trước.



Nhìn thấy cảnh tượng này, Đường Vô Danh phất tay với thị nữ, "Quên đi, ngươi cũng ở lại đây cùng nó đi!"



"Dạ, đại nhân." Thị nữ lại phúc thân, đứng ở bên cạnh Lệ Vân.



Thị nữ vươn tay muốn nắm lấy tay Lệ Vân, nhưng là khi vừa mới chạm vào cánh tay Lệ Vân, tiểu Lệ Vân liền hét một tiếng thảm thiết, sau đó nước mắt vẫn ở trong hốc mắt lập tức chảy ra.



"Vân Nhi, con làm sao vậy?" Đường Vô Danh thân thiết hỏi, Lệ Vân là hắn dẫn vào Đường môn, hắn đối với Lệ Vân càng thêm một phần trách nhiệm, bởi vậy nghe tới Đường Dĩ Tình nói trò đùa ác gần đây ở Đường môn đều là Lệ Vân giở trò quỷ, hắn mới có thể trịnh trọng muốn giáp mặt hỏi Lệ Vân chuyện ấy. Hắn cũng không tin đứa trẻ nhu thuận như vậy có thể làm loại chuyện này.



"Không..." Lệ Vân ôm cánh tay trái khẽ lui về phía sau, "Không có gì." Nhưng là ánh mắt sắc của một vị trưởng lão lập tức phát hiện chỗ Lệ Vân che có vết máu mờ mờ.





"Bé con, bỏ tay xuống đi." Trưởng lão kia ôn hòa nói với Lệ Vân.



Nhưng là Lệ Vân vẫn lui về phía sau hai bước, ngoan cố không chịu cho người khác xem cánh tay của cậu bé.



"Ngươi không cần giả bộ!" Đường Dĩ Tình hai tay chống nạnh, hơi nghiêng người về phía trước, vẻ mặt phẫn nộ trừng Lệ Vân, "Những trò đùa ác đều là ngươi làm!"



Lệ Vân há miệng, lại khép lại, vẻ mặt ủy khuất, nước mắt lại chảy ra, "Đều là con làm ..." Lệ Vân sụt sịt, "Không nên đuổi con đi, con không có chỗ nào có thể đi ..."



"Bé con, chúng ta biết không phải là con làm." Trưởng lão thấy dáng vẻ tủi thân của Lệ Vân, không khỏi vạn phần đau lòng, "Đến đây, đến chỗ gia gia này." Nói xong, trưởng lão cầm một khối điểm tâm trên bàn, "Cho con ăn."



Lệ Vân do dự một chút, chậm rãi mà cảnh giác đi về phía trưởng lão, nhìn thấy nụ cười nhẫn nại mà hiền lành của trưởng lão, Lệ Vân thở phào nhẹ nhõm, vươn hai tay, đón lấy điểm tâm trong tay trưởng lão, "Cám ơn gia gia!"




Nhưng là bé vừa chìa tay như vậy, khiến cho người phát hiện tay áo của bé thậm chí hơi có một chút vết máu.



Mọi người ở đây đều hút một ngụm khí lạnh, đến ngay cả Đường Dĩ Tình cũng lộ ra biểu cảm không thể hiểu nổi — ai gây ra vậy?



"Bé con, vén tay áo của con lên, để chúng ta nhìn xem..."



Nghe thấy trưởng lão nói như vậy, Lệ Vân lập tức chạy về bên cạnh thị nữ, đến điểm tâm cũng rơi xuống đất, vẻ mặt cảnh giác nhìn trưởng lão.



Đường Vô Danh lập tức nhìn về phía thị nữ kia, thị nữ hiểu ý gật đầu một cái."Vân Nhi, các trưởng lão sẽ không trừng phạt đệ, còn có thể bảo vệ đệ."



"Thật vậy chăng?" Lệ Vân lén nhìn lướt qua Đường Dĩ Tình, nhưng là một cái liếc mắt này lại vừa đúng rơi vào trong mắt tất cả đại nhân ở đây, sau đó Lệ Vân lập tức lắc đầu, "Không cần!"



"Vân Nhi ngoan nha!" Thị nữ xoa xoa đầu Lệ Vân, "Không nghe lời tỷ tỷ không thích đệ đâu!"



Nghe câu đó, Lệ Vân do dự một chút, chậm rãi vươn tay, vén tay áo lên, nhưng là khi cánh tay bé lộ ra trước mặt mọi người, mọi người bỗng chốc đều đau lòng.



Trên cánh tay của Lệ Vân bọc một vòng băng vải xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ có một tầng mỏng manh, hơn nữa không được trải qua bất kỳ xử lý nào, thậm chí còn có vết thương dữ tợn lộ ra bên ngoài.



Một trưởng lão bước dài chạy vội tới trước mặt Lệ Vân, cầm lấy tay cậu bé, dỡ băng vải xuống, băng vải trộn lẫn máu đọng kéo theo da thịt, khiến cho Lệ Vân liều mạng cắn răng không kêu lên.



"Đây là..." Trưởng lão nhìn thoáng qua Đường Dĩ Tình, lại nhìn thoáng qua Đường Vô Danh, "vết thương do roi."



Thoáng cái, mọi người chuyển ánh mắt hoài nghi về phía Đường Dĩ Tình, tính tình Đường Dĩ Tình có chút nóng nảy lập tức quát mọi người, "Không phải con!"




"Toàn bộ Đường gia chỉ có con dùng roi, không phải con thì là ai?" Đường Vô Danh lớn tiếng chất vấn.



"Thật sự không phải con!" Đường Dĩ Tình hết đường chối cãi.



Đường Vô Danh hít sâu một hơi, ôm quyền với mấy vị trưởng lão, "Là Vô Danh không biết cách dạy con, Vô Danh sẽ nghiêm khắc trừng trị con bé!" Đường Vô Danh nhìn về phía Đường Dĩ Tình, "Dĩ Tình, phạt con quỳ từ đường ba ngày, coi là trừng phạt, nếu còn tái phạm, nhất định phạt nặng."



"Cha!" Đường Dĩ Tình sợ hãi kêu, rõ ràng không phải là bé làm mà!



"Không cần nhiều lời! Đi thôi!" Nói xong Đường Vô Danh nhất phất tay áo rời khỏi.



Mà Lệ Vân một tay bày ra trận hãm hại này có chút áy náy nhìn Đường Dĩ Tình.



Lần này, bé làm có phải có chút quá đáng hay không?



Nhưng là ngay lúc Lệ Vân áy náy, Đường Dĩ Tình hung hãn dậm chân một cái, oán hận lườm Lệ Vân một cái, quật cường chạy đến từ đường.



"Quả nhiên..." Lệ Vân gãi gãi đầu, "Đùa có chút quá đáng rồi!"



Vào lúc ban đêm, ngay khi tất cả mọi người đều ngủ, một bóng dáng nho nhỏ bay từ trong phòng ra ngoài, chạy thẳng về phía phòng bếp, sau khi từ phòng bếp lấy chút đồ, lại bay về phía từ đường, dường như là biết Đường Dĩ Tình sẽ không nhận sự trợ giúp của bé, bởi vậy Lệ Vân yên lặng đứng ở bên cạnh cửa sổ duy nhất của Từ đường tối mịt mờ, nhẹ nhàng khụ khụ, thử dùng một loại thanh âm khác nói chuyện với Đường Dĩ Tình.



"Dĩ Tình sao?" Lệ Vân thô giọng, thử thay đổi giọng nói, còn dùng nội lực khẽ khuếch tán thanh âm.



"Hả?" Đường Dĩ Tình đang quỳ gối trong từ đường, trước mặt tất cả đều là bài vị tổ tông, đột nhiên xuất hiện âm thanh khiến cô bé sợ hết hồn, "Ngươi... Ngươi là ai?"




"Ta là..." Lệ Vân im lặng một chút, bé là ai vậy? Không thể trực tiếp nói cho cô bé tên thật của bé! Nhưng nhất định phải nghĩ một cái tên khí phách!"Ta là Huyết Yêu!" Lệ Vân trực tiếp dùng tới tên kiếm.



"Huyết Yêu?" Đường Dĩ Tình hoảng sợ mở to hai mắt, cho dù gan lớn anh khí như thế nào, cô bé cũng cũng chỉ là một bé gái."Yêu tinh?"



"... Không phải." Lệ Vân nghẹn họng một chút, bỗng nói sang chuyện khác, "Ta biết ngươi là vô tội." Lệ Vân từ cửa sổ nhỏ bỏ lại nửa con gà quay dùng giấy dầu gói kỹ, "Mau ăn đi! Đừng để bị đói." Lúc quỳ từ đường đồ ăn thiếu đến đáng thương.



Đường Dĩ Tình ở trong phòng lén lút mò mẫm được nửa con gà quay, không khỏi sụt sịt, sau đó ôm gà quay tủi thân khóc lên, "Hu hu hu... mọi người đều không tin ta... hu hu hu... Cũng chỉ tin tưởng tên hỗn đản kia, có thể diễn trò như vậy... Còn mắng ta... Đại phôi đản!"



Nghe Đường Dĩ Tình nói năng lộn xộn kể ra, Lệ Vân có chút áy náy, lập tức hùa theo, "Đúng, cái tên kia là đại phôi đản, nhưng ta tin tưởng ngươi." Bé vậy mà tự đi mắng mình... Thật sự là không hay ho! Ai bảo bé lần này chơi đùa quá đáng đây?



"Hu hu hu, Huyết Yêu ca ca, ngươi mặc dù là yêu tinh, nhưng ngươi là yêu tinh tốt..."




Đã nói bé không phải là yêu tinh rồi!



Đường Dĩ Tình bắt đầu oán trách đủ loại hành vi độc ác của Lệ Vân với Huyết Yêu ca ca trong lòng cô bé, còn Lệ Vân đành phải bất đắc dĩ ở bên cạnh không ngừng đồng ý với ý kiến của Đường Dĩ Tình.



Sau đó, Đường Dĩ Tình lại bắt đầu kể cho cậu bé đủ loại chuyện khi còn nhỏ.



Cô bé kể hồi nhỏ khổ luyện độc dược, nhưng không có thiên phú gì; nói bé lập chí phải làm một thế hệ nữ hiệp; nói Đường Vô Danh bề bộn nhiều việc, mặc dù rất thương bé, nhưng không có thời gian chăm sóc bé; nói bởi vì thân phận địa vị của bé, bởi vậy không có đứa bé nào nguyện ý chơi cùng bé; nói bé thật ra thật cô đơn.



Lệ Vân nghe Đường Dĩ Tình tự thuật, khiến cậu bé có chút nhớ nhà, mặc dù cha mẹ cậu bé luôn cấu kết với nhau làm việc xấu bắt nạt cậu, nhưng nhưng vẫn rất quan tâm yêu quý cậu, ngày nào cũng ở cùng cậu. Mà trẻ con ở Dạ Ngưng Bảo căn bản là không có cái quan niệm gọi là địa vị gì, cùng nhau đánh nhau cùng nhau làm loạn, cùng nhau gây họa, sau đó cùng nhau... Khụ khụ, thay Lệ Vân gánh chịu.



Không biết sau khi chúng nó phát hiện không thấy cậu thì tìm cậu thế nào đây? Vì sao gần đây một nửa tiếng gió tìm cậu mà cậu cũng không nghe thấy được?



"Dĩ Tình..." Dần dần bên trong phòng không có thanh âm, Đường Dĩ Tình ngủ thiếp đi rồi.



"Huyết Yêu ca ca, ngày mai ngươi sẽ đến sao?" Đường Dĩ Tình dường như nghe thấy tiếng của Lệ Vân, nói mê sảng.



Lệ Vân lặng lẽ mở cửa đắp lên cho Đường Dĩ Tình một tấm chăn — bé mang một tấm từ nhà, "Sẽ, ta sẽ đến."



Đường Dĩ Tình nở nụ cười ngọt ngào.



Còn Lệ Vân cũng lặng lẽ rời khỏi từ đường, gãi gãi đầu, "Ta đến cùng muốn tiếp tục rời nhà trốn đi hay không đây?" Lệ Vân vắt hết óc cả nửa ngày, cuối cùng vỗ tay một cái, "Trước giải quyết chuyện Dĩ Tình đã rồi nói sau!"



"Thú ca..." Trong một khách điếm gần Đường môn, Tiểu Tiểu và Lệ Thú đang ăn cơm chiều."Chàng nói hai người chúng ta không đi vào theo Tiểu Vân Nhi thật sự không thành vấn đề chứ?"



Lệ Thú gắp một món ăn cho Tiểu Tiểu, "Là nàng bảo ta không cần theo vào mà."



"Nhưng là không theo vào có ở bên ngoài chờ hay không?" Tiểu Tiểu cắn chiếc đũa, nhướng mi, "Chờ cho đến khi tiểu quỷ kia đi ra?"



"Ừm, chờ xem!"



Vì thế hai vợ chồng đầu sỏ dậm chân một cái là có thể ảnh hưởng tới cả Miêu Cương và Tây Vực này vì một tiểu quỷ, cực cực khổ khổ ngồi xổm bên ngoài đại môn của Đường môn.



Cũng không biết bọn họ đã bỏ lỡ gặp mặt con dâu tương lai.