Đại Hiệp Rất Nghèo

Đại Hiệp Rất Nghèo - Chương 82: Nguy cơ của Dạ Ngưng Bảo




Sau khi trở lại Cổ thành, Lệ Thú cũng không vội vàng khôi phục công lực, mà là lấy gia quy Lệ gia đã bao đời nay của bọn họ từ chỗ Tiểu Tiểu, mỗi một điều đều đọc tỉ mỉ, nhưng càng đọc, Lệ Thú càng kinh hãi, mỗi một thế hệ Lệ gia, tựa hồ đều hạ quyết tâm hẳn phải chết, còn có không ngờ được đều là những người tiêu sái không kềm chế được, ở trong gia quy Lệ gia cho dù là phát biểu đứng đắn nghiêm túc, hoặc kỳ quái dường như oán trách, mỗi một người Lệ gia đều ghi lại tên cùng tuổi của mình xuống đây, mỗi một người tuổi cũng không lớn, chỉ có tầm trên dưới bốn mươi, đúng tuổi tráng niên.



Lệ Thú nhìn mãi một tờ cuối cùng, thở dài muốn gấp sách lại. Ánh nến màu da cam, khiến hắn cảm thấy có chút mỏi mắt.



"Thú ca!" Tiểu Tiểu bỗng đè lại tay Lệ Thú đang muốn gấp sách lại: "Chàng xem nơi này." Tay kia của Tiểu Tiểu thì chỉ về phía một trang giấy trống không.



"Nơi này..." Lệ Thú cẩn thận nhìn trang giấy trống không, trang giấy có nếp nhăn hơi mất tự nhiên, hình như có chữ viết gì đó.



"Hình như là ám hiệu!" Tiểu Tiểu bắt đầu hưng phấn đứng lên: "Thú ca! Chúng ta dùng lửa hơ đi!" Lần đầu tiên gặp được loại vật này Tiểu Tiểu hưng phấn lấy ngọn nến qua.



"Tiểu Tiểu." Lệ Thú giữ chặt Tiểu Tiểu, có thói quen cẩn thận nên Lệ Thú không muốn mạo hiểm: "Vạn nhất cháy hỏng thì làm sao bây giờ?"



"Vậy lại nghĩ cách khác, không thử thì làm sao mà biết đáp án?" Tiểu Tiểu trợn trừng mắt.



"Chúng ta có thể tìm người đến xem." Lệ Thú kéo tay Tiểu Tiểu về, muốn gấp lại gia quy.



"Ba!" Tiểu Tiểu lại đè xuống, ngăn cản động tác của Lệ Thú: "Chúng ta cẩn thận một chút là được rồi!"



Lệ Thú không đáp lời, mà là lại dịch chuyển tay của Tiểu Tiểu ra, lại gấp sách.



"Đại đầu gỗ!" Tiểu Tiểu bỗng nhào vào trên người Lệ Thú, Lệ Thú phát hiện gần đây Tiểu Tiểu càng ngày càng giống mỗ tiểu quỷ, luôn nhào vào trên người hắn như thói quen: "Thử một chút cũng không rơi mất tý thịt nào! Người ta rất tò mò mà!"



Lệ Thú tiếp tục lắc đầu.



"Này này này, đại đầu gỗ, chàng hơi quá đáng đó!" Tiểu Tiểu kháng nghị.



"Tiểu Tiểu." Cuối cùng Lệ Thú cũng mở miệng, nhưng Tiểu Tiểu nghe thấy ngữ điệu quen thuộc kia khóe miệng lại co rút — đại đầu gỗ lại muốn thao thao bất tuyệt rồi!



"Thiếp còn có việc!" Chợt Tiểu Tiểu nhảy xuống từ trên người Lệ Thú: "Nói không chừng tiểu tử béo không tìm thấy được thiếp sẽ khóc đó!" Lệ Vân sẽ khóc? Đi lừa quỷ đi?



Thấy tốc độ biến mất trong nháy mắt của Tiểu Tiểu, Lệ Thú ngây ngẩn cả người.



Hắn chẳng qua là muốn nói để cho nàng thử xem mà thôi!



Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra vậy?



Lệ Thú nhìn Tiểu Tiểu chạy trốn, liền cất kỹ gia quy nhà mình, chọn một quyển sách khác, lẳng lặng chờ Tiểu Tiểu trở về.



Cái bóng kéo dài dưới ánh nến, Tiểu Tiểu thò đầu từ bên ngoài nhìn vào, lại rón ra rón rén đi đến. Lệ Thú liếc nàng một cái, ánh mắt lại trở lại trên sách.



"Thú ca." Tiểu Tiểu nịnh nọt tiến đến phía sau Lệ Thú, đấm lưng cho hắn.



"Ừm?" Ánh mắt của Lệ Thú vẫn nhìn vào sách không rời.



“Chàng để thiếp thử xem đi!" Tiểu Tiểu lập tức giơ ba ngón tay lên, đặt tới cạnh đầu làm động tác thề: "Thiếp thề, nhất định sẽ không làm hỏng gia quy đâu!"



"Ban đầu, ta cũng muốn để nàng hơ lửa thử xem." Lệ Thú chậm rãi lật một trang sách.





"Thú ca! Chàng đúng là tốt nhất!" Tiểu Tiểu lập tức hoan hô, thậm chí tiến đến hôn một cái lên mặt Lệ Thú.



"Nhưng là..." Thật đáng tiếc mỹ nhân kế không có hiệu quả, Lệ Thú không bị ảnh hưởng một chút nào, chậm rãi mở miệng.



"... Nhưng là?" thấy Lệ Thú kéo dài Tiểu Tiểu hết sức im lặng — đến tột cùng là tên khốn nào dạy Lệ Thú chiêu này? Nhưng Tiểu Tiểu suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng xác định hình như tên khốn kia chính là nàng.



"Vừa rồi nàng chạy mất, xem ra là nàng không đồng ý, bởi vậy, coi như thôi."



"..."



Nhưng giọng điệu vừa rồi của Đại đầu gỗ rõ ràng là muốn dạy dỗ người mà!



Chẳng qua, người có kế Trương Lương, ta có thang trèo tường. Bàn về võ công, có lẽ mười Tiểu Tiểu cũng đấu không lại một Lệ Thú, nhưng nếu như bàn về mưu trí, mười Lệ Thú cũng đấu không lại một Tiểu Tiểu.



Hơn nữa, ai bảo nhược điểm lớn nhất của Lệ Thú chính là Tiểu Tiểu?




Bởi vậy, cuối cùng Tiểu Tiểu vẫn lấy được gia quy Lệ gia, cẩn thận hơ trang giấy trên lửa, dần dần trên sách xuất hiện chữ viết phóng đãng không kềm chế được — giang hồ đồn quả nhiên không giả!



Nhưng là, chữ viết phía trên càng ngày càng nhiều, không giống chỉ có ngắn ngủn một câu trong gia quy như quá khứ, mà là một bức thư rất dài, kí tên càng khiến Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú chấn động.



Lệ Hi Kiệt, ghi lại hai mươi bốn tuổi, tháng năm năm Giáp Tý.



Một năm kia, Lệ Thú vừa mới sinh ra.



Đây là một bức thư viết cho Lệ Thú.



Trong thư ghi lại kỹ càng vận mệnh người Lệ gia, giải thích vì sao thời điểm người Lệ gia viết xuống gia quy đều còn trẻ như vậy.



Trong thư cũng viết xuống bất đắc dĩ cùng kỳ vọng của Lệ Hi Kiệt, giao con của mình vào trong tay người khác như thế nào không phải là một loại gần như bất đắc dĩ xót xa?



Lệ Hi Kiệt hi vọng giúp được người Lệ gia thoát khỏi loại vận mệnh cực kỳ đáng buồn này, chẳng qua, nhìn từ tình huống bây giờ, dường như Lệ Hi Kiệt đã thất bại rồi.



Trong thư càng viết rõ những yêu thương cùng mong đợi với Lệ Thú.



"Nếu như ta không có cách nào hoàn thành chuyện này, Tiểu Thú, Lệ gia phải dựa vào con rồi!"



Điều duy nhất làm người ta không hiểu được là Lệ Hi Kiệt ghi lại kỹ càng cách dùng cùng hiệu quả của La mạc trận, còn có lý giải La mạc trận của ông ta.



Lệ Thú khép lại gia quy, đẩy tới trước mặt Tiểu Tiểu, chậm rãi nhắm mắt lại, khi mở đã là một mảnh kiên định.



Bây giờ hắn đã có thể xác định được con đường của mình rồi!



Hắn dường như đã có thể thoát khỏi trạng thái nhập ma này, nhưng lại làm thế nào để trợ giúp Lệ gia chứ?



Lệ Thú tự hỏi, mà Tiểu Tiểu cũng không tranh cãi ầm ĩ, lẳng lặng ngồi bên cạnh Lệ Thú, lật xem gia quy Lệ gia, thử tìm lại trên trang trống không có thêm manh mối gì không, thật đáng tiếc, lần này cái gì cũng không có.




Sau một hồi lâu Lệ Thú không nhúc nhích, còn Tiểu Tiểu thì đang ngủ, nằm ở trên đùi Lệ Thú, không còn vẻ bướng bỉnh như thường ngày, yên tĩnh bình thản.



Lệ Thú hạ mắt nhìn Tiểu Tiểu yên tĩnh mỉm cười, để phiền não qua một bên, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Tiểu, đặt lên trên giường, nằm bên cạnh nàng.



Chỉ cần có nàng, sẽ một đường đi tới!



...



...



Sau khi Lệ Thú tìm được thư của Lệ Hi Kiệt, liền bắt đầu bắt tay vào khôi phục công lực, không có vũ lực làm chống đỡ, tất cả đều là chỉ biết nói mà không biết làm.



Muốn gỡ bỏ kinh mạch đơn giản có hai loại phương pháp, một loại là từ người khác ngưng tụ nội lực đúng bệnh hốt thuốc giải huyệt đạo.



Một loại khác đó là tự mình giải huyệt đạo.



Lệ Thú lựa chọn là loại thứ hai, bởi vì nội lực của mỗi người ở Cổ thành có thể so sánh với Lệ Hi Kiệt, tất nhiên cũng không giải được cách điểm huyệt của Lệ Hi Kiệt.



Nhưng là, mỗi khi Lệ Thú ngưng tụ được một chút nội lực, chỉ cần vận hành, sẽ dần dần tán loạn, việc này dường như thành một việc vĩnh viễn không có bờ bến.



Tổng quát mà nói, Cổ thành che giấu tất cả gió lốc che giấu dưới yên tĩnh tường hòa, mỗi người đều biết sự yên tĩnh ngắn ngủi này không dễ cỡ nào.



Nhưng là một ngày trung tuần tháng mười hai, Cổ thành cũng không còn cách làm làm bộ như yên bình được nữa.



Con trai thứ của Sở Lăng Sở Văn Vũ đến.



Còn mang đến một tin xấu không thể xấu hơn được nữa.



Dạ Ngưng Bảo bị người đánh chiếm!



"Con nói cái gì!" Ba một tiếng Sở Lăng đập bàn: "Sao Dạ Ngưng Bảo có thể bị người đánh chiếm?"




Kinh sợ cùng nghi hoặc cùng nhau bùng nổ, vẫn luôn hòa ái rất có phong thái trưởng giả nhưng bây giờ vẻ mặt của Sở Lăng lại có chút vặn vẹo.



"Là... Là một người đàn ông đeo mặt nạ!" Sở Văn Vũ mở miệng: "Toàn bộ thủ hạ của hắn đều là hạng người có võ công cao cường, mà người của Dạ Ngưng Bảo..."



Sở Lăng phất tay ý bảo hắn không cần nói thêm gì nữa, người đàn ông mang mặt nạ rõ ràng là Lệ Hi Kiệt, người trong Dạ Ngưng Bảo tuy có võ công cao cường nhưng dù sao đều đã già rồi, làm sao có thể là đối thủ của Lệ Hi Kiệt?



"Người của Dạ Ngưng Bảo sao rồi?" Sở Lăng hỏi vấn đề đáng quan tâm nhất.



"Nhị thúc và đại ca, dẫn theo phần lớn người Dạ Ngưng Bảo trốn đi, nhưng là..." Sở Văn Vũ chần chờ, lại nói tiếp: "Người Dạ Ngưng Bảo bồi dưỡng chết trận, còn có một phần không rõ tung tích." Sở Văn Vũ thở dài: "Còn có một số tiền bối cũng không rõ tung tích, bao gồm... Triển Anh Hào tiền bối."



"..."



Một hồi yên tĩnh không tiếng động, người quen thuộc đột nhiên hành tung không rõ, hiển nhiên là dữ nhiều lành ít.




Một hồi lâu Lệ Thú cũng không biết nói gì, bởi vì chuyện của Lệ gia, đã liên tiếp hại chết nhiều người như vậy, tranh đoạt Huyết Yêu kiếm, vây công Thiếu Lâm tự, thảm án ở Cẩm thành, mẫu thân qua đời, Dạ Ngưng Bảo bị tập kích, bây giờ, đến ngay cả người vẫn luôn chiếu cố bọn họ là Triển Anh Hào tiền bối cũng không rõ tung tích...



Lệ Thú cảm thấy xin lỗi kiểu gì cũng đều yếu ớt vô lực.



"Người đàn ông tấn công Dạ Ngưng Bảo tựa hồ đang tìm người nào đó..." Dường như Sở Văn Vũ nghĩ đến cái gì đột nhiên mở miệng.



"Tìm người? Vì sao?" Mọi người kinh ngạc mở to mắt.



"Hắn dường như tìm..." Sở Văn Vũ liếc ra phía ngoài cửa, ngoài cửa là Dược vương đang ôm Lệ Vân đi dạo:"Tìm Dược vương."



"Dược vương?"



"Ừm." Sở Văn Vũ khẳng định gật đầu: "Trong miệng người kia liên tục lẩm bẩm: nhất định phải tìm được Dược vương, nhất định phải cứu nàng..."



Bỗng Lệ Thú ngẩng đầu, chợt bắt lấy bả vai của Sở Văn Vũ: "Ngươi nói ông ta muốn cứu ai?"



Tuy Lệ Thú đã mất đi võ công, nhưng sức mạnh không thể khinh thường, nắm cho đến khi Sở Văn Vũ nhếch miệng: "Ta cũng không biết hắn muốn cứu ai, hình như... Là một người phụ nữ." Tuy chán ghét Lệ Thú, nhưng lại ngại mặt mũi của Sở Lăng, Sở Văn Vũ vẫn thành thật trả lời.



Vẻ mặt của Lệ Thú bỗng nhiên thả lỏng, dường như nhận được xác định một việc còn chưa chắc chắn.



Mẫu thân của hắn còn chưa chết! Người mẫu thân cười ôn nhu với hắn, liều mạng bảo vệ hắn còn chưa chết!



Lệ Thú thở phào nhẹ nhõm thật sâu.



Tiểu Tiểu khoát tay lên vai Lệ Thú, mỉm cười với hắn.



Bên kia tâm tình Sở Lăng lại tuyệt đối không vì nhận được tin tức Nhiêu Hinh Ninh không chết mà thả lỏng, bởi vì hiện tại hắn là thống soái của Dạ Ngưng Bảo, hắn phải đoạt lại Dạ Ngưng Bảo!



Mà hắn phải đối mặt cũng là huynh đệ kết nghĩa của hắn.



"Văn Xuyên."



"Vâng, cha!" Sở Văn Xuyên lưu loát đáp lời.



"Con lặng lẽ đưa Dược vương tới Cẩm thành, sau khi chữa khỏi cho Hinh Ninh rồi trở lại." Sở Lăng hạ mệnh lệnh.



"Được!" Tuy hắn cũng đang lo lắng cho Dạ Ngưng Bảo, nhưng Nhiêu Hinh Ninh bên kia tuyệt đối không thể chậm trễ, nếu như chậm vài bước có thể, Nhiêu Hinh Ninh sẽ chết mất.



"Ta với ngươi cùng đi!" Bỗng Nhạc Khê từ ngoài cửa đi vào: "Ta rất quen thuộc Cẩm thành!"



Sở Văn Xuyên thoáng suy xét, liền gật đầu: "Được!" Tuy Nhạc Khê chỉ là phụ nữ, nhưng thân thủ mạnh mẽ lại chân thật đáng tin.



Sở Lăng cũng gật đầu: "Còn ta bây giờ sẽ tới chỗ người Dạ Ngưng Bảo ẩn thân, Văn Vũ, con nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày sau lập tức tranh thủ trở về!"



"Con rõ rồi, cha!"